Nộ Xà Triền Quân

Chương 11




Trở lại sơn động không lâu, lột đi bộ khôi giáp chướng mắt, Quân Bất Phàm từ từ tỉnh lại xoa trán đau nhói, khẽ hừ một tiếng.

A──

Tai thính nghe được tiếng động, nhíu lông mày, do dự chốc lát vẫn rời khỏi, quay người đi đến một nơi khác không biết làm gì.

Thời gian chỉ một cái chớp mắt, y đem một khối thịt máu chảy đầm đìa đưa tới trước mặt Quân Bất Phàm, dịch thể đỏ tươi thuận theo cánh tay y chảy xuống đầy đất.

“Ăn.” Chỉ nói một câu ngắn gọn.

“Không ăn.” Đem đầu quay sang hướng khác, cố gắng không để mình nôn ra.

Trên đường trở về, hắn lờ mờ thấy xà yêu thuận tay bắt lấy nai con vừa mới ra đời, khối thịt này chắc lấy từ trên người con nai đó. . . . . .

“Phải ăn, tôi không muốn ở chung với thây ma.” Trực tiếp đem khối thịt nhét vào trong miệng hắn.

“Dừng tay, ta không ăn thịt tươi.” May mắn khối thịt thiếu chút nửa đưa đến miệng hắn.

Hắn không phải dã thú, không ăn sống, ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng đã muốn nôn.

“Sao không nói sớm, một mình ngươi muốn ăn thế nào thì làm đi.” Ném khối thịt cho hắn cũng không tiếp tục thúc ép, chẳng qua lạnh lùng đứng ở một bên nhìn hắn.

Quân Bất Phàm không nói cũng không để ý thân thể không mảnh vải, leo lên mò mẫm trong góc động, sau khi lục lọi một hồi mới tìm được đá đánh lửa.

Chết hắn không sợ nhưng hắn bây giờ chưa muốn chết, cái mạng này rất quan trọng với hắn, cho nên bất luận thế nào hắn cũng phải sống sót!

Ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, mượn đám cỏ rơm trong sơn động vừa nướng thịt nai vừa suy nghĩ tiếp theo phải làm thế nào.

Chắc chắn xà yêu sẽ không thả hắn đi nhưng nếu phải ở đây làm chuyện cấm luyến cùng xà yêu hắn lại không cam lòng, trái lo phải nghĩ thật sự quá khó khăn.

Suy nghĩ một hồi hắn quyết định thử thăm dò xà yêu để xem y rốt cuộc muốn gì!

“Ngươi đang suy nghĩ gì.” Đứng ở bên cạnh đống lửa, từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh lửa đỏ chiếu lên khuôn mặt tuyệt sắc càng sắc bức người.

“Xà Tộc các người khi phát tình sẽ kéo dài bao lâu.” Chần chờ chốc lát hắn mới hỏi, hai mắt thẳng tắp nhìn đống lửa.

“Không thể nói chính xác, mau thì một tháng chậm nửa năm cũng không chừng.”

“Ta muốn. . . . . . nếu ta chịu cùng người trải qua kỳ phát tình, ngươi có thể thả ta?” Tiếp theo van xin, hắn cắn răng hỏi.

Còn… đỡ hơn phí sức chống cự xà yêu, chẳng thà tiết kiệm sức để minh oan nam tử hán đại trượng phu cùng lắm xem như bị chó cắn, nhịn một chút sẽ trôi qua thôi.

“Thả ngươi đi?” Khóe miệng nhếch cao, không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Ngươi là yêu, ta là người, ngươi giữ ta bên cạnh cũng không dùng được, qua trăm năm ta chỉ còn một đống xương trắng.”

“Cho dù ngươi là một đống xương trắng cũng thuộc về ta.” Nhào đến áp đảo hắn trên mặt đất, không chịu nhượng bộ vươn đầu lưỡi liếm liếm bộ ngực lõa lồ của hắn.

Loài người này đúng can đảm còn dám bàn điều kiện, theo tính tình y thường ngày đã sớm biến hắn thành băng bổng vĩnh viễn ngủ dưới đất, hôm nay ngược lại còn dám mặc với y.

“Vậy ngươi cứ vuốt ve thi thể của ta vượt qua kỳ phát tình đi.” Không nghĩ xà yêu bá đạo đến thế, hắn vừa giận vừa tức.

Giơ tay lên đánh tên trước mắt, nghiêng thân né tránh, hắn cắn răng vọt tới thạch bích bên cạnh.

Hắn vốn không muốn chết nhưng xà yêu bức hắn đền đường cùng, sống còn có ý nghĩa gì nửa chứ.

Ninh vi ngọc toái, bất vi ngã toàn, hắn không sống cũng không để xà yêu sống tốt!

“Nếu ngươi chết, ta sẽ đem thi thể ngươi treo lên tường thành kinh thành, để tất cả mọi người đến xem ngươi.” Y không quan tâm nhún vai, cười quỷ dị uy hiếp.