Noãn Đông

Chương 7




Sự thật này làm tôi khó mà tin được, cho đến sáng sớm ngày hôm sau tôi ngồi đối mặt với An ở nhà hàng Nhật Bản của cô ấy, sau khi tôi nói toàn bộ sự việc ra, rõ ràng, rành mạch, một chữ không lầm, tôi vẫn cảm thấy không thể tin được chuyện này.

”Như vậy, anh ta hiện tại ở đâu.” An bình tĩnh ngoài sự tưởng tượng của tôi.

”Ở trên giường mình.” Tính cách của tôi là chỉ cần người ngồi trước mặt bình tĩnh, tôi sẽ không vội vàng xao động, cho nên tôi bình tĩnh trả lời vấn đề này.

Sau đó tôi nhìn thấy một tia sáng đột nhiên lóe ra trong mắt An.

Bản tính a...

Tôi bất đắc dĩ khinh bỉ cô ấy một chút, giải thích: “Là vì ngày hôm qua sau khi anh ấy hôn mình, cả người ngã xuống, thiếu chút nữa đem mình hù chết, hơn nửa ngày không nhúc nhích mình mới phát hiện, anh ấy đang ngủ, cho nên mình chỉ chuyển anh ấy về giường của mình mà thôi, sau đó mình ngồi ngẩn người trên sô pha, rồi ngủ quên mất, sau đó việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là gọi cậu ra đây.” Tôi vừa nói vừa liếc trắng cô ấy một cái.

”Lúc cậu ra đây anh ấy đang ngủ à?” An uống một ngụm trà, hỏi tôi.

”Đúng vậy, còn không phải Đường thiếu gia nhà cậu ban tặng hay sao, anh ấy mệt chết khiếp, lại uống rượu, hơn nữa mình lại không cẩn thận đem trà an thần làm nước tỉnh rượu cho anh ấy uống, anh ấy không ngủ như chết mới là lạ.” Tôi thở dài một hơi, tiếp tục nói, “Làm mình thấy thảm thương là, trước khi ra ngoài mình vẫn không quên làm bữa sáng cho anh ấy chứ, mình xong đời.”

An dùng khăn tay lau lau miệng, lau sạch chỗ trà không cẩn thận phun ra, sau đó mở miệng bằng ngữ điệu vô cùng tiếc nuối.

”Kỳ thật bọn mình đã sớm nhìn ra, sự quan tâm của anh ta đối với cậu không đơn thuần chỉ là bạn bè, chẳng qua chỉ là do cậu không tin tưởng bản thân, không dám nghĩ về phía trước, “ cô ấy thở dài, bất đắc dĩ nói, “Nhưng mà, Thiệu Vũ Triết thật đúng là có kiên nhẫn, tiến độ chậm như vậy, mình còn tưởng rằng chuyện này có thể thay đổi kết cục, chuyển đoạn, lật trang, nhưng đến ngày hôm sau, không thể hiểu nổi sao anh ta vẫn ngủ, thất vọng.”

”Nói như vậy, cậu sớm đã bị Đường thiếu gia cho chuyển đoạn.”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy.

”Ha, ha, “ cô ấy cười gượng hai tiếng, “Mình nói này Noãn, cậu muốn ăn cái gì, mình mời khách.”

Nói sang chuyện khác, hừ.

Ăn một ít điểm tâm, đột nhiên nhớ tới một người lâu lắm không thấy xuất hiện.

”Đúng rồi, hình như dạo này không thấy Hắc Trạch Du.” Trên cơ bản đã bị tôi cho vào quên lãng.

”Anh ta cứ như bị người khác nhập vào vậy.”

An vừa dứt lời, chợt nghe thấy Hắc Trạch Du hét lớn một tiếng: “Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”

Tôi theo tiếng nhìn lại, về hướng mà anh ta rống, quả nhiên là Tảo Xuyên Kỷ Chi.

”Ha ha, may còn chưa bắt đầu buôn bán.” Giọng điệu này tập mãi cũng thành thói quen.

An cười siêu cấp vô hại.

”Anh ta vào bằng cách nào?.” Tôi chỉ chỉ Tảo Xuyên.

”Noãn, chúng ta là người quốc gia khác, có văn hóa dân tộc khác nhau, cho nên, không cần nhúng tay vào.”

Cô ấy híp mắt cười nói, còn dùng sức vỗ vỗ vai tôi.

Nữ đồng nghiệp này...

”Mình không biết có nên về hay không...” Quên đi, còn đang bất bình chuyện bản thân, không dùng viện trợ từ quốc tế, giải quyết vấn đề của mình trước, vì thế tôi vẻ mặt cầu xin nhìn An.

”Vì sao không quay về, đó là nhà cậu.” Quả nhiên là việc không liên quan mình, đại tiểu thư thảnh thơi uống trà.

”Mình không rõ vì sao anh ấy lại... Mình.” Từ kia rất không thật chút nào, bị tôi tự động bỏ qua.

”Rốt cuộc có cái gì không rõ, anh ta thích cậu, điều này không phải rất rõ ràng sao.” An vẻ mặt bất đắc dĩ liếc trắng tôi một cái.

”Anh ấy không phải đã từng cụ tuyệt mình sao?.”

”Làm ơn, đó là chuyện năm nào rồi, hai người nhiều năm không gặp như vậy, ai cũng đều thay đổi, đứa trẻ tinh nghịch năm đó đột nhiên biến thành cô gái tóc dài bay bay, dịu dàng hiền lành, sẽ làm người ta thích rồi.”

Trầm mặc, trầm mặc...

Gió lạnh thổi qua.

”An, cậu vừa rồi nói ai?” Tôi thật vất vả mở miệng, thật cẩn thận hỏi.

”Không có việc gì, coi như mình chưa nói gì đi...” Cô ấy cũng một thân nổi da gà, nhìn tôi lắc đầu quầy quậy.

”Làm sao mình có thể đối mặt anh ấy?” Chuyện này khó nhất, không khí nhất định rất xấu hổ.

Vạn nhất ngày hôm qua anh uống rượu, hôm nay cái gì cũng không nhớ rõ...

Tôi có nên giả bộ như chưa có việc gì xảy ra hay không.

Đột nhiên cảm thấy thất vọng.

Không nên không nên, tiếp theo.

Vạn nhất anh ngày hôm qua uống rượu, căn bản sẽ không biết bản thân đang nói gì và làm gì...

Càng tệ hơn.

Tôi ngẩng đầu, đáng thương hề hề nhìn Kỷ An.

”Tất nhiên là dùng tướng mạo sẵn có mà đối mặt, chẳng lẽ cậu muốn dịch dung (đeo mặt nạ hoặc giả trang) rồi mới về sao.” Cô ấy thật mạnh gõ lên đầu tôi, “Được rồi, về đi, mình muốn mở cửa buôn bán.”

”Cậu không để ý đến mình nữa sao?.” Chỉ vì mở cửa buôn bán, cũng không ngẫm lại mình bình thường đối với cậu tốt bao nhiêu.

”Mình thật sự không biết là có vấn đề gì, hai người lưỡng tình tương duyệt, ngày mai kết hôn cũng không có vấn đề gì.” Cô ấy đặt tay lên vai tôi, lực đạo chậm rãi tăng thêm.

Không còn gì để nói với người thần kinh thô này, hỏi cô ấy cũng như không, chỉ mệt tôi mạo hiểm đến bàn chuyện hệ trọng như vậy một một cái radio bát quái.

Radio bát quái... Không phải không có tiền lệ.

Tôi gian gian nhìn cô ấy.

”Kỷ An.”

”Cái gì.”

”Vừa rồi cậu đánh mình rất đau.” Đầu tôi.

Hơn nữa sau khi trả phần lãi cho cô ấy, tôi vẫn quyết định về nhà đi, hôm nay là Chủ nhật, lại không chỗ nào có thể đi, hơn nữa, để anh ở nhà, tôi lại trốn đi, nói thế nào cũng có điểm không phải, vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến đi. (Câu đầy đủ: dĩ bất biến vạn bất biến: có nghĩa là lấy cái bất biến, không thay đổi ứng phó với cái vạn biến, thay đổi)

Lúc về nhà, Thiệu Vũ Triết đang ăn đồ ăn tôi chuẩn bị cho anh từ sáng sớm, nhìn thấy tôi vào cửa, cười cười.

”Đã về.” Anh thoải mái bao nhiêu thì tôi khẩn trương bấy nhiêu.

”Vâng, anh dậy rồi à, có khỏe không?” Tôi cũng trả lời anh y như bình thường.

”Rất tốt, chỉ là ngày hôm qua bị bọn Tiểu Lâm chuốc mấy bình rượu, hiện tại có chút choáng váng đầu thôi.” Anh bất đắc dĩ cười cười.

Cẩn thận ngẫm lại, duyên kỳ của anh rất tốt, ngành chúng tôi mọi người đều quý anh, nhưng tôi vẫn kiên trì cho rằng anh đi với tôi là vì nhân sinh không quen, có lẽ giống như An nói, tôi chỉ là không thể tin được.

”Vậy anh nên ngủ nhiều một chút, hai ngày nay anh rất mệt mà.”

”Anh kỳ thật vẫn nằm trên giường mà, “ anh nháy mắt, “Lúc em đi anh nghe thấy tiếng đóng cửa, khi đó liền tỉnh, nhưng cho dù làm thế nào, cũng không ngủ lại được.”

Tôi phát hiện dáng vẻ anh nháy mắt rất trẻ con và đáng yêu.

Tôi thất bại, tôi nghĩ anh sẽ hỏi là, “Vì sao anh lại ngủ ở nhà em”“Đêm qua anh làm sao vậy” linh tinh gì đó, nhưng tại sao lại xuất hiện đoạn đối thoại không nên có ở trên kia.

Quả nhiên sự thật cùng tiểu thuyết là có chênh lệch.

”Đông, em nấu ăn ngon lắm, có hương vị gia đình, rất ấm áp.”

Xem đi, tôi đã nói khi anh ở nhà làm cho người ta hoài nghi thật ra anh thuộc chòm cự giải mới đúng, những lời nói ra đều giống với đặc điểm của chòm sao này, mà anh còn không tin.

”Cám ơn.” Tôi bất đắc dĩ cười cười, anh hoàn toàn không đề cập tới chuyện tối hôm qua, tôi cũng không dám hỏi, quên đi, từ từ sẽ đến.

Không có cách, cá tính của tôi chính là vừa lười vừa vui hoan cọ xát, còn thường thường làm đà điểu, khi xấu hổ, chỉ cần đối phương không tỏ thái độ trước, tôi nhất định có thể tha liền tha.

Tôi hâm mộ An, với cá tính cô ấy, nhất định trước tiên sẽ nắm cổ áo đối phương, bày ra tư thế chị cả xã hội đen, nói, sao lại thế này, sao hôn tôi, thích tôi phải không.

Dáng vẻ kia thực hào phóng, thật đẹp.

Đáng tiếc tôi không phải cô ấy.

Cho nên tôi cúi người xuống, tiếp tục làm đà điểu.

”Đông.” Nhìn tôi ngẩn người, Thiệu Vũ Triết nhẹ nhàng kêu một tiếng tên của tôi.

”Hả? A.” Tôi lấy lại tinh thần, phát hiện anh vừa rồi còn ngồi ở bên cạnh tôi, đột nhiên lại ở ngay trước mặt, mặt dựa vào rất gần, làm tôi giật cả mình, phản xạ muốn lui về phía sau.

Anh một phen giữ chặt tôi, thuận thế nâng cằm tôi lên, sau đó đặt đôi môi mềm mại xuống.

Ngày hôm qua hôn rất đột nhiên, giống như chuồn chuồn lướt nước, tôi căn bản chưa có phản ứng thì anh đã ngủ, chỉ nhớ mang máng có mùi vị của rượu.

Hôm nay hôn vẫn cũng đột nhiên như vậy, nhưng anh lại hôn thật sự lâu, lâu đến mức tôi nhận ra rằng anh đang thật sự hôn tôi, nhưng điều đó cũng không giúp tôi phản ứng được gì.

”Đông, lần sau khi hôn môi, nhớ rõ nhắm mắt lại.” Anh lại cười như mọi ngày, nhắc nhở tôi.

Mặt tôi nhất định là đỏ như quả cà chua.

”Ngày hôm qua chúng ta đang nói chuyện, ngại quá, anh quá mệt mỏi, nên ngủ mất, như vậy chúng ta hiện tại tiếp tục chuyện ngày hôm qua đi.” Anh vẻ mặt xin lỗi nói.

Cái gì, cũng không phải viết tiểu thuyết, còn muốn làm tiếp.

Lúc này đến phiên tôi không nói gì hỏi trời, báo ứng xuất hiện.

”Đông, trước đó, những việc anh làm với em khi chúng ta gặp lại nhau, em thật sự cho rằng đó chỉ là bạn bè đối với bạn bè thôi sao?” Anh nhìn vào mắt tôi, chân thành nói.

”Tất nhiên... Chẳng lẽ không đúng?” Anh không phải vẫn luôn như thế này sao, kì thanh xuân xinh đẹp của tôi đã bị anh làm cho thảm hại.

Vẫn biết rõ anh quan tâm tôi như bạn bè, nhưng tôi vẫn ngốc nghếch đắm chìm trong đó.

Nơm nớp lo sợ chạy tới thổ lộ, sau đó lại thương tâm chạy về.

Tình cảm lưu luyến của trẻ con.

Cho dù lần này anh làm gì, tôi cũng cưỡng chế hy vọng, vẫn nói cho bản thân không cần loạn tưởng, ý nghĩ của tôi sẽ không sai.

Tôi rất vất vả mới làm cho mình có thể bảo trì bình tĩnh.

”Đương nhiên không phải, ít nhất, không chỉ có vậy.” Anh thở dài, nói.

Tôi bảo trì tư thế nhìn anh, tính cách của tôi là nếu bạn không giãi bày câu nói kia ra, tôi sẽ tự động tưởng tượng đủ loại nguyên nhân kết quả linh tinh.

Cho nên tôi không có tỏ thái độ gì.

”Đông, con người luôn thay đổi, nếu anh hiện tại nói với em, anh yêu em, em có đồng ý hay không?” Anh thành khẩn nhìn tôi, chờ đợi trả lời thuyết phục.

Tôi hiện tại đầu óc đã dừng hoạt động, làm sao có thể biết có thể hay không.

Mặc dù có chuẩn bị tâm lý anh sẽ nói tôi thế này anh thế kia, nhưng vừa mở miệng lại là từ “Yêu” nhiều nét như vậy, tôi cũng rung động.(Sabj: Từ yêu trong tiếng trung gồm rất nhiều nét, khoảng 10 nét gì đấy)

Không phải tôi bảo thủ, mà là kinh nghiệm yêu đương của tôi chỉ dừng ở mức sơ cấp.

Lớn như vậy, đối với những người không có quan hệ huyết thống, từ“Thích” sẽ ở một bậc cao hơn hẳn, dù sao cũng phải xem xem giai cấp nhân dân có thừa nhận được không chứ.

Nghĩ như vậy, tôi liền an lòng, liền tiếp tục đúng lý hợp tình ném đầu óc tận đẩu tận đâu.

”Đông, em có đồng ý không?.” Giọng Thiệu Vũ Triết vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức giống như đang dụ dỗ.

Tôi khởi động đầu óc suy nghĩ một chút, sau đó thật cẩn thận mở miệng.

”Lúc... Lúc em học cấp hai, có một đoạn thời gian, trong bàn nam sinh rất thích dùng sâu bướm đến dọa nữ sinh.” Tôi cũng cảm thấy mình đang nói chả để làm gì, chột dạ vụng trộm xem liếc mắt nhìn anh, nhưng anh rất chuyên chú lắng nghe.

Hít sâu một hơi, tiếp tục.

”Anh cũng biết tính của em đó, thực nam tính trẻ con, cho nên không ai có thể làm em sợ, có một ngày có một nam sinh không tin, đem một con sâu bướm vừa to vừa dài giơ trước mặt em, lúc ấy em lẳng lặng nhìn con sâu bướm kia ở trước mặt, không có phản ứng. Sau đó cậu ta thất vọng đi khỏi, em đứng ở tại chỗ, qua thật lâu, đột nhiên bắt đầu thét chói tai.”

Tôi lại trộm liếc anh một cái, không thể xác định anh có tìm được mối liên hệ trong đó hay không.

”Cho nên...” Anh tựa tiếu phi tiếu nói.

”Cho nên kỳ thật em rất bình thường, chẳng qua phản ứng có vẻ chậm mà thôi.”

Rốt cục cũng nói ra trọng điểm, sau đó đến chuyện của anh, hy vọng anh có thể lý giải.

Tôi nhìn anh.

Anh đột nhiên bật cười một tiếng, sau đó càng cười càng lợi hại, cuối cùng tựa đầu vào trên vai tôi, cả người dựa vào tôi mà cười.

Anh cười cái gì, tôi không hiểu ra sao mặc cho anh ôm, không biết anh làm sao vậy.

”Đông.” Anh rốt cục ngừng cười, nhìn chằm chằm vào tôi, bên môi vẫn đang lộ vẻ cười.

”Cái gì.”

”Nhắm mắt lại.”

Mắt tôi thực tự giác, không đợi tôi đồng ý, sau đó liền một mảnh tối đen.