Nocturne - Một Ký Ức Đẹp

Chương 31




Mấy đứa lớp tôi biết tin đã bủa đi tìm, thấy tôi bị đánh, 10 đứa liền chia làm 2 hướng thành thế gọng kiềm bủa vây đến. Lũ côn đồ thấy có cứu viện định tẩu tán chạy thì ngày lập tức thằng Đ làm liền 2 cú song phi vào thằng cầm đầu, nó ngã vật ra. Cường đen tiến đến từ phía sau làm 1 cú đấm vào đầu 1 thằng khác, mấy thằng kia đáp trả lại ngay. thằng Đ bị 1 thằng trong bọn nó đè xuống nhưng làm sao có thể đè con trâu rừng của lớp tôi. Đ quật lại nó 1 tay đè lên cổ, tay còn lại đấm liên tiếp, nhưng Đ lại bị 1 thằng khác trong nhóm bọn chúng xô ra để cứu đồng đội. Thế nhưng đâu có dễ như thế, đã động vào 1 thành viên của lớp lý thì coi như đã tuyên chiến với các thành viên trong lớp. Thằng Tuấn Béo nhảy đến đá thẳng vào 1 thằng khác, ôm lấy nó đấm tới tấp. Tôi vừa kịp hoàn hồn, tiến lại liên tiếp trả lại thằng cầm đầu 3 cú đá, 2 cú đấm thuận tay và 1 phát vào bụng. Mặc dù nhân vật chính của truyện không bao giờ gậy sự với ai để đánh nhau nhưng khi máu điên đã nổi lên, độc giả có thể cảm nhận được sự tàn độc máu lạnh của con người này, anh không hề nương tay cho bất kì ai . Anh liên tiếp hạ gục 1…. rồi 2 rồi… 3 đối thủ trước sự trợ giúp của bạn bè.

Bọn chúng không thể, hay nói đúng không dám chống cự bởi chúng tôi đông hơn và khỏe hơn, không chỉ có những thằng con trai trong lớp mà một số người anh em ở lớp khác cũng đến trợ giúp và gió đã đảo chiều, bọn chúng đã quỳ xuống xin tha.. Còn hứa sẽ không còn dám xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Một vài anh em quá khích còn muốn bồi thêm vài quả gọi là nhưng bị tôi ngăn lại, chắc muốn thử cảm giác vì 3 năm học trong lớp không hề có đánh nhau.

Nhưng khi chỉ 1 thành viên trong lớp bị đụng đến, tất cả sẽ trở thành những chiến binh chiến đấu hết lòng vì bạn bè. Quả là 1 trận chiến vô tiền kháng hậụ, chưa từng có trong lịch sử, đáng ghi vào sổ truyến thống của trường (tất nhiên không thầy cô nào biết, nếu không chắc cũng được ghi thật ). Lớp tôi là như vậy không bao giờ sợ bất cứ 1thế lực, những trận chiến như vậy chỉ khiến chúng tôi thắt chặt thêm tình bạn, chúng tôi không bao giờ khoe mẽ hay gọi hội hè gì và cậy vào lũ côn đồ, tất cả chỉ dựa vào nhau và sẵn sàng đứng ra che chở cho nhau, vậy là đủ rồi. Nhớ lại lần 2 đứa trong lớp bị chấn mà cả lớp đã đòi đi thanh toán với bọn nó. Tôi xúc động đến nghẹn nước mắt. Đó là 1 khoảng khắc của máu và nước mắt nhưng là 1 khoảng khắc thăng hoa của tình bạn. Họ đã không bỏ tôi trước những khó khăn.

Tôi được thằng Đ chở về trường thì thấy kẹo mút, em thấy tôi bị đánh và chảy máu, tôi nhìn em và chờ đợi 1 sự cảm thông từ em nhưng không, ánh mắt vô hồn ấy nhìn tôi, không 1 chút cảm xúc, không 1 sự biểu lộ. Em quay lưng và … đi….

Những vết thương trong da thịt không làm cho tôi đau đớn, nhưng tim tôi như bị bóp nghẹt lại, không thể tin nổi, chẳng lẽ em lại vô tình vậy hả kẹo mút. Em biết em làm anh đau lắm không? Anh thật sự rất.. rất cần em vậy mà em…. Tôi.. nhìn em bước đi nước mắt tôi đã chảy từ lúc nào, những lúc bị đánh bị chửi không hề kêu 1 tiếng vậy mà khi con tim tan nát thì thật không thể ngăn được nước mắt rơi. Vậy là…hết thật rồi… Mình chẳng còn liên quan gì đến nó nữa…

Vào đến lớp thì bọn trong lớp xúm lại hỏi:

_ Bọn nào đến đánh mày đấy D?

_ Sao mày lại dính vào bọn nó?

_ Thôi bọn mày, tao xin đấy, tao đang rối lắm rồi.

Bao nhiêu câu hỏi dồn dập ập đến, làm tôi điên hết cả đầu, tôi chỉ ậm ừ cho qua vậy.

Tôi về lớp và định ra về thì nhận được điện thoại của baby.

_ Anh ơi, anh bị đánh à anh? Có phải tại em không? Có phải cái đứa hôm trước không anh?

_ Em bình tĩnh nào, anh không sao cả? Chuyện nhỏ thôi mà, nhưng làm sao em biết?

_ H nói với em, chuyện này mà nhỏ ư, anh đang ở đâu, em muốn gặp anh ngay bây giờ. ( Kẹo mút đã nói với Baby thật ư, vậy ra nó không phải vô tình đến vậy)

_ Anh đang ở lớp, anh không sao thật mà.

Baby tắt máy, vài phút sau thì thấy em đứng ở hành lang lớp tôi, tôi ra gặp em cố gắp lau đi những giọt máu mũi còn sót lại.

_ Hu hu..

_ Ơ kìa sao lại khóc, anh có làm sao đâu mà?

_ Anh thế mà nói không sao.

_ Anh không sao thật mà, chuyện này em đừng quan tâm chuyện của con trai thôi.

Baby vẫn khóc, tôi không hiểu sao em lại khóc nhiều như vậy

_ Em muốn nói 1 chuyện với anh, anh đi lại đây với em 1 chút được không?

_ Uh, có chuyện gì vậy?

…………….

_ Chuyện này em không thể giấu anh được nữa, em đã cố nói với anh nhiều lần nhưng em không thể. Em không muốn anh gặp những rắc rối vì em nữa. Em không thể chịu nổi

_ Chuyện gì nghe có vẻ nghiêm trọng thế?

_ Em.. em….

_ Sao vậy H?

_ Em xin lỗi D… em thật sự….

_ Em làm anh lo đấy, nói anh nghe coi nào.

_ Em không yêu anh D ạ ! Em xin lỗi….

……………..