Nơi Ấy, Có Nắng

Chương 13: Gia hân




Sáng thứ ba.

Tú thức dậy với một tâm trạng thoải mái. Sau khi viết ra mọi thứ, trong lòng đã có phần nhẹ nhõm hơn. Tú bước tới vén màn và mở cửa sổ ra. Hít một hơi thật sâu, Tú cảm thấy bầu trời hôm nay nó mới trong lành làm sao. Đúng là khi con người ta có tình yêu, mọi thứ dường như đều bị hường hoá hơn hẳn.

Điện thoại reo lên. Đó là tin nhắn quảng cáo, khuyến mãi các kiểu từ tổng đài. Tú mỉm cười rồi xoá nó đi. Nếu như bình thường thì Tú đã càu nhàu tỏ thái độ rồi. Người gì đâu mà khó tính khó ưa thấy sợ! Mà cũng hên là nhờ có thần dược Hạ Nhi nên cũng đỡ đỡ hơn rồi. Hờ hờ.

Ngọt. Sao bây giờ kem đánh răng cũng ngọt đến lạ thường. Đến nổi Tú muốn nuốt luôn cả nó. Đột nhiên Tú chợt ngừng lại. Có một giai điệu đang vang lên trong đầu Tú. Tú vệ sinh cá nhân với tốc độ nhanh như chớp rồi trở ra bên ngoài. Bất chấp cái giò sưng húp, Tú vội vã bước vào phòng cách âm, nơi Tú thoả sức sáng tạo mà không sợ làm phiền ai. Lấy một tờ giấy có sẵn mẫu khuông nhạc và bút chì đặt lên chiếc piano hoành tráng của mình, Tú sắp lần nữa tạo nên một bản hit làm bấn loạn cư dân mạng sao?

Cứ thế, Tú trốn ru rú trong nhà để hoàn thành ca khúc mới của mình. Hôm nay khác với thường lệ, Tú lại có hứng viết một bản ballad. Tú Lee mà mọi người biết đến là “cha đẻ” của những bản nhạc Dance sôi động hay EDM bắt tai. Nhiều người còn bảo nhạc của Tú thiếu chiều sâu, nông cạn. Tú không phủ nhận. Nhưng không thể không thừa nhận rằng nó rất có sức công phá kinh khủng đối với giới truyền thông hiện nay. Đó là lý do cái tên Tú Lee có chổ đứng rất vững trong giới showbiz.

Bản nhạc đã được hoàn tất. Tú rất hài lòng về nó. Đẩy cửa bước ra khỏi căn phòng sáng tạo của mình, Tú tiến vào phòng ngủ, Tú cẩn thận cất sheet nhạc vào cái bìa sơ mi nhựa màu đen rồi ngắm nhìn nó một hồi lâu, ra vẻ như tự hào về đứa con này lắm.

Vừa lúc đó thì điện thoại rung lên. Là bên studio gọi.

- Gì đấy? – Tú không cần nghe giọng cũng biết là Thanh gọi. Cô xài số của phòng thu gọi cho Tú còn nhiều hơn là số di động của cô nữa mà!

- Có khách VIP đòi gặp nè!

- Nhi hả? – Tú lập tức có phản ứng.

- Gì vậy cha nội? Thôi gặp chị Hân nè. – Người ta đi làm rồi, có rảnh rỗi mà đi kiếm Tú nữa đâu. Dân tưởng bở...

- Ừ... - Tú có chút hụt hẫng. Trong lòng Tú bây giờ chỉ có Nhi là khách VIP duy nhất mà thôi!

- Alô? Tú hả? – Cô gái bên đầu dây kia lên tiếng trước.

- Ừ. Sao Hân?

- Bài hát của tụi mình sao rồi? Xong chưa?

- Tối nay làm beat nữa là xong. Mai Tú gửi cho Hân nghe.

- Ok! Đặt tên chưa?

- Chưa. Mà lần này hát ballad đó nha.

- Hả? Tú viết ballad hả?

- Ừ. Sao vậy?

- À không. Thấy lạ thôi. Mà chắc là mình kiếm chổ nào ngồi bàn lại xíu đi.

- Ừ. Vậy thì tối ngày mốt nha.

- Ok! Ở đâu nè?

- BLAT restaurant, 7 giờ 30.

- Ok. Gặp sau. Bye bye!

- Bye.

Cô gái ấy là Gia Hân – một nữ ca sĩ khá có tiếng tăm trong làng giải trí. Cô và Tú quen biết nhau cũng đã hơn 3 năm rồi. Nhưng nói thân thì không phải là thân. Vì Tú có bao giờ tâm sự hay chia sẻ gì với cô đâu! Chỉ đơn thuần là mối quan hệ về công việc. Nhưng Hân có thành công như ngày hôm nay cũng một phần là nhờ Tú. Hết 80% sản phẩm âm nhạc của cô là do Tú thực hiện. Và với Tú, Hân luôn là đối tác được ưu tiên nhất trong danh sách một đống người đã từng và đang làm việc với Tú. Vâng, là đối tác thôi nhé!

Nhưng Hân thì khác. Biết nhau 3 năm thì cô đã thầm thương trộm nhớ Tú đén hết 2,99 năm. Cô không dám thổ lộ vì sợ cái cảm giác bị từ chối, sợ sẽ không còn làm bạn với nhau nữa. Được ở bên Tú, làm việc cùng Tú, ngắm nhìn Tú thôi là đủ rồi. Dù không thể làm một cặp uyên ương nhưng cô rất hạnh phúc vì hai người họ đã là một cặp ăn ý trong công việc. Hân yêu công việc của mình, như yêu Tú vậy.

Tối thứ năm.

Tú đã có mặt tại nhà hàng. Gia Hân có việc đột xuất nên sẽ tới trễ hơn dự định. Biết Tú là một người vô cùng có nguyên tắc nên Hân không quên nhắn cho Tú một tin xin lỗi. Chính xác hơn là một tin giải thích rõ ngọn ngành nguyên nhân của sự vắng mặt và nêu chính xác giờ hẹn mới. Làm người Tú yêu thì không, nhưng cô tuyệt đối là người có thể làm vừa lòng Tú. Đó là lý do hai người có thể hợp tác đến tận bây giờ.

Trong lúc chờ đợi, Tú liếc sơ qua một vòng nhà hàng. Tú chọn nơi này cũng vì thấy review trên mạng bảo cách bày trí ở đây rất tuyệt. “Cũng được.” – Tú nghĩ. Không phải vì nhà hàng này “cũng được” mà là do Tú có một con mắt khắt khe. Là người của nghệ thuật, Tú yêu cái đẹp và sự hoàn mỹ. Nhưng khoan vội phán Tú nhé!

Sau đó Tú lướt qua cái menu. Cũng khá là phong phú. Tú đã tìm được một món ưng ý. Đến khi Hân tới, Tú sẽ không phải do dự lựa chọn mà có thể gọi nó ngay.

”Xin chào quý khách! Quý khách muốn dùng gì ạ?” – Thấy Tú cầm menu, một cô phục vụ đã đến hỏi thăm. Tú bỗng chau mày lại. Hình như có gì đó không đúng ở đây. Tú gấp menu lại và ngẩng mặt lên nhìn cô bé đó.

- Tú?!? – Cô thốt lên.

- Nhi! – Sau khi nghe tên mình thì Tú đã xác định 100% rằng đó là cô. Tim Tú bỗng nhiên như đang chạy điền kinh. Trên trăm nhịp một phút là cái chắc rồi.

- Mấy người làm gì ở đây thế? – Nhi vẫn còn có chút giận cái thứ người thiếu-sự-rõ-ràng này về buổi tối hôm trước.

- Ăn... Ăn tối. Nhi... Nhi làm ở đây à? – Bình tĩnh đi Tú ơi! Không thôi tim rớt ra ngoài thì nhà hàng lại có thêm món mới bổ sung vào thực đơn đó.

- Ừ. Mới vào. – Cô khẽ cười. Nhìn cái vẻ mặt của Tú lúc này khiến cô không giận dỗi gì được nữa. Từ lúc nào Tú biết ngại ngùng thế kia. Trông đáng yêu chết bỏ được!

- Ừ... Ừ... – Thấy chưa! “Cũng được” có giá của “cũng được” chứ bộ.

- Mấy người ăn gì? – Dù đã hết giận nhưng Nhi cũng phải làm ra vẻ một chút. Kẻo dễ thương như hồi trước thì lại bị Tú lôi ra “mượn” để viết nhạc nữa.

- Chắc lát nữa. Tú đang đợi người. – Phải hít ra thở vào gần cả chục hơi Tú mới có thể nói một câu trọn vẹn như vậy. Chả hiểu sao gặp người ta muốn chai cả mặt rồi mà giờ mới đi e thẹn thẹn thùng các thứ.

- Ờ. Vậy thôi đi làm việc tiếp đây. – Nhi nói rồi quay lưng bỏ đi. Đến giờ làm chảnh rồi!

- Bái bai! – Thể loại gì thế kia? Tú bị biến thành bánh bèo rồi! Đã vậy còn vẫy vẫy mấy ngón tay chào nữa chứ. Hên là Nhi không nhìn thấy. Chứ không là cô vỡ mộng rồi.

Hôm nay mới “mém” cuối tuần thôi mà thế quái nào nhà hàng lại đông khách kinh khủng. Nhi mới vào mà phải làm quần quật cả buổi tối. Cô chưa quen lắm nên lâu lâu vẫn có chút chậm chạp. Nhưng hở rảnh ra một, hai phút là cô lại ngó qua cái bàn xa xa ở góc kia, chổ Tú đang ngồi. Những lúc Tú cô đơn một mình như vậy, sức hút của Tú đối với cô lại tăng lên gấp bội lần. Cô chỉ muốn chạy lại và ngồi bên Tú mà thôi.

8 giờ tối.

Hân có mặt như lời hứa. Cô mặc một chiếc đầm đỏ toát lên vẻ quyến rũ của mình. Hân đảo mắt đến những cái bàn trong góc để tìm kiếm bóng dáng của Tú. Trước giờ đến đâu, Tú cũng chỉ muốn chui vào mấy cái góc để ngồi. Yên tĩnh, ít bị người khác nhìn, ít bị soi mói.

- Ê ê! Chị Gia Hân kìa! – Một cậu nhân viên la lên. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cửa.

- Trời ơi Gia Hân kìa!

- Ngoài đời nhìn đẹp dã man luôn!

Thế là mọi người cứ nháo nhào lên. Có người còn móc điện thoại ra chụp hình quay phim cô nữa. “Im lặng! Tất cả quay lại làm việc đi!” – Tuấn ra lệnh. Nói rồi gã bước đến chổ Hân.

- Xin chào quý cô xinh đẹp! Tôi có thể giúp gì được cho cô không ạ?

- Mình có hẹn với bạn. À! Kia rồi. – Hân chỉ tay về phía Tú.

- Xin mời quý cô. – Tuấn nói rồi xoè cánh tay ra dẫn lối cho Hân đi.

Đám nhân viên vẫn không tập trung làm việc mà cứ bàn tán xôn xao.

- Ê! Chỉ đi chung với ai kìa.

- Đâu đâu.

- Có khi nào là bồ chỉ không? Mà đội nón che hết mặt mũi rồi thấy gì đâu.

Nhi nghe thấy những lời buôn chuyện đó nhưng không lên tiếng. Cô không muốn mọi người biết đó là Tú rồi bu vào khen đẹp trai, hấp dẫn tùm lum tùm ta. Cô chỉ muốn giữ nam thần cho riêng mình, riêng một mình cô mà thôi. Ích kỷ. Dấu hiệu của tình yêu rõ ràng luôn kìa! Nhưng mà cô cũng đang băn khoăn không biết quan hệ giữa Tú và cô ca sĩ kia là gì...

Tại bàn ăn của Tú và Hân.

- Tú ăn gì nè? – Hân hỏi.

- Tú có món trong đầu rồi. Hân gọi đi.

- Um... Vậy thì... Cho mình một cơm ý đút lò.

- Một cá hồi sốt cam. – Tú nói.

- Ok! Một cơm ý một cá hồi sẽ có ngay trong giây lát.

- Cảm ơn bạn.

- Không có gì đâu thưa quý cô. Được phục vụ quý cô là vinh hạnh của nhà hàng chúng tôi mà. – Tuấn mỉm cười. Còn Tú thì nhếch mép lên một cái. Thứ đàn ông lẽo mồm lẽo mép ấy, Tú không tài nào ưa nổi.

Niềm nở đón tiếp khách là không sai, nhưng đừng nịnh bợ thái hoá vậy. Cũng hên là gã không nói những lời đó với Tú. Chứ không thì xác định bị Tú cho ăn Sư tử hống rồi.

- Rồi mình bắt đầu bàn đi. – Hân biết cách duy nhất để Tú tập trung vào mình là công việc.

- Ok! Thì như Tú nói rồi đó. Bài hát lần này của mình sẽ là một bản ballad. Tú cũng đã gửi mail qua cho Hân rồi.

- Ừ. Hân có nghe thử rồi. Mà tại sao lại là ballad?

- Có hứng nên viết, vậy thôi.

- Hân chỉ sợ giọng Hân không hát ballad được.

- Chưa thử sao biết? Qua phòng thu Tú sẽ hổ trợ cho mà!

-...

Vừa lúc này thì đồ ăn đến. Người bưng ra không ai khác ngoài Nhi.

”Chúc quý khách ngon miệng.” – Cô đặt hai chiếc dĩa xuống rồi nở một nụ cười tươi như hoa. Tim Tú dường như bị đánh rơi mất vài nhịp. Tú cứ trông theo cô mãi không rời mắt được.

.

.

.

- Tú! – Hân kê sát vào lỗ tai Tú mà gọi.

- Hả? – Tú giật mình.

- Nãy giờ Hân nói gì có nghe không? – Tất nhiên là không rồi! Người ta đang thả trôi tâm hồn mơ mộng mà!

- À... Ừ... Hân nhắc lại đi. - Lời Hân nói nãy giờ như tiếng mấy con cá dưới nước vậy. Blo! Blo! Blo!

- Hôm nay Tú làm sao vậy? – Trong mấy năm liền làm việc chung, Hân chưa bao giờ thấy Tú bị xao nhãng trong bất cứ chuyện nào.

- Hân, Tú có ý này.

- Ý gì? Nói cho Hân nghe thử xem có ok không.

- Hay là mình...

- Sao Tú? – Hân vẫn đang chờ đợi câu trả lời của Tú.

- Mình hoãn dự án này lại đi.

- Oh... Mà sao tự nhiên lại có quyết định đột ngột như vậy thế?

- Tú nghĩ, Tú nên giữ bài hát này cho riêng mình.

Tú nói rồi hướng mắt về phía Nhi, môi vẽ một nụ cười hiền. Bài hát này sẽ là bài hát dành tặng cho cô.

~