Nỗi Bất Hạnh Của Sophie

Chương 2: Đám tang




Một buổi sáng Camille và Madeleine đến để dự đám tang con búp bê. Hai cô bé rất phấn khích.

Paul và Sophie cũng hạnh phúc không kém.

Sophie - Mau lên các bạn, bọn tớ đang chờ các bạn để làm quan tài cho búp bê.

Camille - Nhưng chúng ta sẽ đặt nó vào đâu đây?

Sophie - Mình có một cái hộp đựng đồ chơi đã cũ, vú của mình đã bọc nó bằng vải chúc bâu hồng trông xinh lắm, các bạn hãy đến xem.

Các cô bé chạy tới nhà bà de Réan, chị vú đã làm xong chiếc gối và chiếc nệm định đặt vào hộp.

Các cô cậu đều trầm trồ chiếc quan tài đẹp mắt đó. Họ đặt con búp bê vào đó, và để không ai trông thấy cái đầu bể, đôi chân đã chảy và đôi cánh tay đã gãy, họ phủ lên nó một mảnh chăn trải giường bằng lụa trơn màu hồng.

Bọn trẻ đặt hộp lên một cái cáng người mẹ đã sai làm cho họ. Mọi người đều muốn khiêng nó. Sau một hồi bàn cãi, bọn trẻ quyết định Sophie và Paul sẽ khiêng cáng, Camille và Madeleine một người sẽ đi đằng sau và một người đi đằng trước, xách theo một giỏ hoa và lá.

Khi đám rước tới khu vườn nhỏ của Sophie, bọn trẻ đặt chiếc cáng với cái hộp xuống đất. Các cô cậu bắt đầu đào hố, họ cho cái hộp xuống đó, đặt hoa và lá lên trên, rồi phủ đất mà họ đã đào lên và trồng lên đó hai cây hoa đinh. Họ đổ đầy nước vào những thùng tưới bé nhỏ của họ để tưới cho hai cây hoa đinh. Đây là cơ hội của những trò chơi mới và những trận cười vui vẻ, bởi bọn trẻ tưới nước vào chân nhau, vừa đuổi bắt vừa cười vang. Bọn nhỏ chưa bao giờ trông thấy một đám tang nào vui hơn. Điều đó cũng đúng thôi vì người chết là một con búp bê cũ kỹ không màu sắc, không tóc, không chân và không đầu, không ai còn yêu thương luyến tiếc nó. Ngày hôm đó kết thúc thật vui. Khi Camille và Madeleine ra về, hai bạn yêu cầu Sophie và Paul đập vỡ một con búp bê khác để lại bắt đầu một lễ mai táng vui nhộn như vậy..