Nói Chắc Anh Không Tin, Tôi Cũng Là Thẳng Nam

Chương 6




Dựa theo sự phát triển của nội dung vở kịch, tôi nên nói một vài chi tiết về lần gặp mặt chính thức này của tôi và Bộ Phàm.

Ví dụ, để xứng với bộ đồ mà anh ta mặc, không lẻ tôi phải thay đổi kiểu tóc đẹp trai nào đó.

Còn nữa, lỡ như anh ta ăn bít tết, không lẻ tôi phải ga lăng giành trả tiền.

Bớt giỡn đi, Phụ Ninh tôi là loại người ăn cơm còn không xong lại đi trả nợ cho người ta sao?

Nhưng mà.

Điểm này phải thừa nhận, là tôi cảm thấy có hơi mất mặt.

Cái đó cũng không phải trọng điểm, nên tôi cũng không muốn đề cập tới.

Trọng điểm là, Bộ Phàm, cậu ta có chút quá đẹp trai.

Tôi mà cùng cậu ta đi trên đường, giống như là con chim nhỏ nép ngực vào người khác, cực kỳ đáng thương a.

Tôi thực sự rất muốn hỏi một câu, anh em tốt, anh mua miếng lót giày ở đâu vậy? Mấy cm? Có thể cho tôi vài cái được không?

Chắc mấy người cũng hiểu, tôi rất là sĩ diện!!

Tôi cũng không biết nên nói thêm cái gì nữa.

Lúc Bộ Phàm xuất hiện, hai mắt thằng cháu tôi lập tức sáng bừng: “Đúng là rất đẹp trai nha!”

Khi Bộ Phàm cắt bít tết, thằng nhóc lặng lẽ nói với tôi: “Cậu ơi, đôi mắt của anh trai biết nói.”

Mi có biết là cái cây kem mi đang ăn bao nhiêu tiền không hả! Mi có thể đừng suy nghĩ bậy bạ được không hả! Xem ra bổ não quá độ cũng không tốt lắm nhỉ?

Thời điểm Bộ Phàm cầm lấy biên lai tính tiền, thằng nhóc lập tức kích động nói “Tại sao anh trai lại đẹp trai như vậy chứ!”

Excuse me????

Tại sao mi lại gọi anh ta là anh trai, còn ta lại là cậu???

Bộ Phàm trả tiền xong liền bế thằng nhóc lên “Bạn nhỏ, hôm nay có thích không?”

Thằng nhóc thối không có tiền đồ, giả vờ thẹn thùng nằm nhoài lên vai Bộ Phàm.

Tôi:…

Tôi cũng không phải quỷ hẹp hòi, thật đó.

Tôi cố ý đem thằng cháu ra để Bộ Phàm yêu thích nó, bây giờ bọn họ như vầy, ừm, cũng rất tốt.

Hi vọng Bộ Phàm có thể sớm lĩnh ngộ, sớm ngày cùng con gái `□□ dục vọng `

Vậy thì ba ba của tôi, à không, ông chủ của tôi sẽ cho tôi ‘phát uy’…

Lần này……May mắn sẽ về với tôi!!

Bộ Phàm quay đầu, hỏi: “Còn cậu thì sao?”

Tôi: “Hả, à… Vô cùng tốt.”

Anh ta cười cười, mang theo một chút ít trào phúng, trộn lẫn thêm vài phần sủng nịch.

Sủng nịch???

Mẹ nó, tôi đang nghĩ cái gì vậy nè?

Mụ nội nó, quả thực con mắt của anh ta biết nói kìa!