Nơi Cuối Cầu Vồng

Chương 47




Mẹ thân yêu nhất của con,

Cảm ơn mẹ vì tuần vừa rồi nhé. Thật tuyệt vời khi lại được ở nhà với mẹ. Con nhớ những đêm tán gẫu của hai mẹ con thế! Cùng với bức thư này con sẽ đem tin tốt lành đến đây! Tony Spencer, một ông người Anh sở hữu Câu lạc bộ Mất ngủ ở dưới phố tối qua vừa đến câu lạc bộ của bố lúc con đang chơi nhạc với bộ đồ nghề của con, và ông ta đã ấn tượng mạnh đến độ hỏi con có muốn làm việc cho ông ấy không? Hay không hở mẹ?? Ông ấy cũng tổ chức một số liên hoan khiêu vũ mùa hè, thế nên con có thể đi vòng quanh châu Âu suốt mùa hè, chơi nhạc ở đó. Con thật sự quá phấn khởi!

Câu lạc bộ Mất ngủ thật sự là một nơi rất được ưa chuộng, và câu lạc bộ mở cửa đên tận 6-7 giờ sáng ấy. Con sẽ chỉ ở trong khu vực chơi nhạc từ khoảng 10 giờ tối đến nửa đêm thôi, đầu tiên là thế đã. Tony trả lương khá tốt, và ngay khi con có được tấm séc khiêm tốn đầu tiên, con sẽ gửi ít tiền về cho mẹ. Con đã gặp những người thật sự thú vị ở đây, những người cũng mới ra trường và đang làm ở bar. Con và ba cô gái khác, Jennifer, Lucy và Sara đang bàn nhau thuê chung một căn hộ.

Con không bít khi nào thì John đến. Từ khi anh ấy bắt đầu đi học đại học hồi tháng Chín, tối nào anh ấy cũng đi chơi với một đám người mà con chưa bao giờ nghe nói đến. Anh ấy cứ đập thình thịch vào điện thoại và bất thình lình gọi điện cho con khi đang đi chơi, và tất cả những gì con có thể nghe thấy là những tiếng người ngà ngà say gào thét. Thật là kỳ quặc với hai bọn con. Sau bao nhiêu tuần chia tay mà lần liên lạc đó lại là tất cả những gì bọn con có. Không còn giống lúc trước tí nào và con không thích thế. Con cứ nghĩ sẽ ở bên anh ấy mãi mãi nhưng với tốc độ bọn con đang đi thì con nghĩ khó có thể ở bên anh ấy đến cuối mùa hè này.

Trong lúc đó thì đã lâu lắm rồi con không biết tin gì về Toby. Hoàn toàn là lỗi của con vì cậu ấy đã gọi điện cho con khối lần lúc con mới chuyển đến đây, và con đã không gọi điện lại cho cậu ấy. Thời gian thì như tên bay. Con cứ bẩomi sẽ gọi điện cho cậu ấy nhưng đã hàng bao tháng rồi, và bây giờ con ngượng quá. Lần cuối cùng con nói chuyện với cậu ấy thì cậu ấy đang rất vui vẻ ở trường đại học và, không còn nghi ngờ gì nữa, kết bạn với rất nhiều bộ răng. Ngày mai con sẽ gọi cho cậu ấy, xin hứa là ngày mai.

Con mong là mọi việc ở chỗ làm của mẹ đều ổn. Con không thể tin được là hợp đồng của mẹ được kéo dài. Con cứ nghĩ mẹ ghét nơi đó lắm cơ. Cho con bít tình hình ở đó nhé, con bối rối quá.

Chú Alex lúc trước có viết thư và kể cho con điều đã xảy ra khi chú ấy và cô Bethany ở khách sạn hôm đó hai cô chú về dự buổi liên hoan về hưu của cô Casey Mũi to Hơi thở Hôi. Thật buồn cười quá! Mẹ không bít sắp sửa có buổi tiệc Giáng sinh của câu lạc bộ múa cột ở đó à? Con không nghĩ chú Alex có vẻ quá bị làm phiền với cái cảnh các cô tiên Giáng sinh mặc bộ bikini trắng và đỏ nhảy múa xung quanh bar đâu. Con không thể tin được là cô Bethany từ chối không ở lại qua đêm. Người phụ nữ đó đúng là chẳng có tí khiếu hài hước nào trong người. Con không bít chú Alex nhìn thấy gì ở cô ấy. Con mới gặp cô ấy vài lần nhưng cô ấy thật là chảnh chọe và cứng nhắc trong khi chú ấy thoải mái đến mức con thật sự không thấy họ có thể ở bên nhau lâu hơn được. Con không thể tin được rằng chú Alex phải cứu một trong những vị khách của nhà hàng ở đấy - cái ông đó bị ngộ độc à? Nhà hàng của mẹ phục vụ kiểu món ăn gì thế?! Cũng may là có một bác sĩ trong khách sạn.

Con cũng phải đi xem con sẽ chơi bản nào tối nay đây. Bố cho con hai giờ chuẩn bị để chơi ở Mất ngủ. Cô Lisa thì cứ cố gắng thuyết phục con chơi nhạc của những năm 1980 để cô ấy có thể nhảy cái điệu thường nhảy. Nếu không phải rắn thì cô ấy chắc sẽ muốn có gì đó tệ hơn, chẳng hạn như đệm vai và tóc xoăn.

Khi nào bà ngoại khỏe hơn thì mẹ và bà nên đến chỗ con chơi vài tuần. Có nhiều khu vực giải trí rất tốt với các bãi biển và cảnh trí đáng yêu. Không phải chỉ có toàn quán rượu với bar đâu. Mẹ thử xem nhé. Có lẽ một kỳ nghỉ sẽ tốt cho bà.

Con nhớ mẹ vô cùng, mỗi khi thấy cô đơn con lại nhìn ảnh mẹ và chú Alex trong cái mặt dây chuyền của con. Cả hai đều đang ở rất gần trái tim con. Luôn luôn là thế.

Yêu mẹ,

Katie

Bạn nhận được một tin nhắn từ: RUBY.

Ruby: Chị đã bị bỏ rơi.

Rosie: Cái gì? Bị Teddy bỏ á?

Ruby: Không! Đừng có vớ vẩn thế, người đàn ông đó không biết làm thế nào để đổ rác nữa ấy chứ, nói gì đến bỏ rơi chị. Không, bị cáo ở đây là cậu con trai đáng yêu của chị thôi. Cậu ta mới thông báo cho chị biết là dịch vụ salsa của chị không còn cần nữa và cậu ấy đã đổi chị lấy một người mẫu trẻ hơn.

Rosie: Ôi không, chị Ruby, em rất tiếc. Ai là cái người khác đó thế?

Ruby: Thật sự thì chị chỉ giả vờ điên lên thôi nhưng chị không điên thật đâu. À, nói dối đấy. Lúc đầu chị thật sự điên lên và ăn nguyên cả một cái bánh sô cô la (loại bánh yêu thích của Gary mà chị đã mua cho nó) một cách tình cờ thôi. Ăn được một nửa thì chị chỉ hơi tức giận thôi và rồi sau khi chị cho cái thìa bánh cuối cùng vào mồm thì chị bắt đầu có thể suy nghĩ một cách đầy lý trí được rồi (và đó là việc mà bánh có thể tác động tới chị, em thấy đấy). Vậy là chị bày ra kế hoạch sẽ mời "cái người đàn bà khác" đó đến nhà ăn tối để có thể đầu độc cô ta.

Chị cần phải tìm ra xem đó là ai, tại sao thế quái nào mà Gary lại bỏ chị để đến với cô ta. Và rồi hóa ra cô ta chỉ mới ngoài 20, từ Tây Ban Nha đến, dạy tiếng Tây Ban Nha ở trường (đó là nơi Gary gặp cô ta, ở đấy nó làm kỹ sư bảo trì), cô ta nhỏ nhắn, xinh xắn và là một cô gái cực kỳ xinh tươi.

Rosie: Cô bé là tất cả những gì chị luôn căm ghét, đúng không?

Ruby: Luôn luôn, đúng théế Nhưng lần này thì khác vì chị và Gary của chị đã tìm thấy tình yêu.

Rosie: Ôiiiiii!

Ruby: Chị biết! Thế có tuyệt không? Vậy là chị không có vấn đề gì trong việc dẹp sang một bên và treo giày nhảy của chị lên. Nói thật là chị đã nghĩ đến việc tách khỏi Gary rồi. Bây giờ chị đã không xa cái tuổi 50 là mấy, chị cần khiêu vũ với ai đó hơn tuổi chị, một người không có năng lượng để lăng chị sang góc kia của căn phòng. Chị không còn theo kịp nữa. Có lẽ Marie sẽ làm cho thằng nhóc dọn ra khỏi nhà và chuyển đến sống với con bé.

Rosie: Chị có cáu về chuyện ấy không?

Ruby: Cáu ngang với việc tìm thấy một triệu euro dưới gầm giường ấy. Thằng bé này cần phải nhận ra rằng bây giờ nó đã là một người đàn ông trưởng thành và cần phải dọn ra ở riêng. Chị không thể nấu bữa tối và giặt quần áo cho nó mãi được. À mà thế là đủ về chị rồi, mẹ em thế nào?

Rosie: Không ổn lắm. Có vẻ như dần dần từng tí một mọi thứ đều không ổn với bà. Bệnh thấp khớp của mẹ bây giờ nặng đến độ hầu như mẹ không đi được. Bệnh này không gây nhiều vấn đề lắm hồi bố mẹ đi du lịch vì hai người được hưởng thời tiết ấm áp. Tuy nhiên bây giờ thì em không nghĩ Connemara với mùa đông lạnh lẽo như thế là nơi tốt nhất cho mẹ. Nhưng mẹ sẽ không chịu dọn ra khỏi đó. Em thấy lo cho mẹ. Mẹ cứ đi ra đi vào bệnh viện với các bệnh lây nhiễm và các bộ phận cơ thể có vấn đề, toàn những bộ phận mà em thậm chí còn không biết sự tồn tại của chúng nữa. Cứ như thể khi bố qua đời thì cơ thể mẹ bỏ cuộc ấy.

Ruby: Mẹ em là một người cứng rắn, Rosie. Bác sẽ qua khỏi thôi.

Rosie: Cứ hy vọng thế.

Ruby: Mọi thứ ở Khách sạn Fawlty Tower thế nào?

Rosie: Ha! À, em sẽ không phải chịu đựng nơi này thêm nữa vì em sẽ đi vào cuối tháng này.

Ruby: Tháng nào em cũng nói câu đó và em chẳng bao giờ làm thế cả. Em có lẽ sẽ chờ đến khi hợp đồng hết hạn vào năm sau rồi mới đi. À mà, trừ phi em thật sự tìm một công việc khác, nếu không em sẽ chẳng đi đâu cả.

Rosie: Giữa việc đi làm suốt và việc đến thăm mẹ thì em không còn thời gian nữa. Ý em là, gần đây nhất em gặp chị là bao giờ?

Ruby: Hôm qua.

Rosie: À, trừ những lúc chị lái xe đến chỗ em trước chỗ đậu xe buýt, bấm còi và vẫy tay ra. À nhân đây xin cảm ơn chị đã tăng tốc, lái xe qua vũng nước mưa ở bên kia đường và làm em ướt sũng nhé.

Ruby: Chúng ta đã đi theo những hướng khác nhau mà trông có vẻ như em có thể làm được một cú tắm hoa sen ấy.

Rosie: Cái gì cũng được. Mà ít nhất đã một tháng kể từ khi em có thể thật sự ra đường rồi đấy. Thật là nực cười. Em chẳng có cuộc đời nào. Em thật sự muốn đến thăm Katie, và Alex đã mời em đến chỗ cậu ta bao nhiêu lần mà em chẳng thể nào đi được vì mẹ, dĩ nhiên em không trách mẹ.

Ruby: Khi mẹ em khỏe lên mọi sự sẽ tốt hơn.

Rosie: Mẹ sẽ không khỏe lên, chị Ruby. Mẹ không muốn khỏe lên. Bây giờ mẹ chỉ đang chờ đợi thôi. Thật sự đến giai đoạn này thì mẹ đã phải ngồi xe lăn rồi và mẹ mới chỉ có 66 tuổi.

Ruby: Bảo Kevin lười biếng đỡ một tay đi.

Rosie: Kevin có thể làm gì? Nó sẽ không biết phải bắt đầu từ đâu và em biết mẹ sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi em đỡ mẹ. Dù sao thì mọi người cần phải tiếp tục thôi.

Gửi Josh,

Chúc mừng sinh nhật thứ 10 của cháu,

Yêu cháu nhiều.

Rosie

Gửi cô Rosie,

Xin cảm ơn cô rất nhiều vì đã gửi cho cháu quà và thiếp. Thật là hay. Cho cháu gửi lời hỏi thăm đến chị Katie, dù chị ấy đang ở đâu đi nữa nhé. Chị ấy gửi bưu thiếp cho cháu lúc nào cũng từ những nước khác nhau và nghe ra có vẻ chị ấy thật sự hạnh phúc. Chị ấy làm nghề thú vị nhất đấy! Cháu chẳng bao giờ nghe tin về bạn cũ Toby của chị ấy nữa. Cháu đoán là hai người bị mất liên lạc hay sao đó. Dù sao cũng cảm ơn cô đã tặng quà. Cháu sẽ có thể mua một trò chơi điện tử mới với nó.

Hẹn gặp cô sớm,

Tự Josh

Gửi mẹ,

Xin chào! Con đang ở Amsterdam. Mới gặp một anh chàng tuyệt vời làm nghề hái dâu tây. Không biết nói tiếng Anh nhưng bọn con cũng xoay xở khá ổn.

Mọi thứ ở đây đều tuyệt. Con có bao nhiêu là hợp đồng và các quán cà phê cũng thật tuyệt!

Yêu mẹ,

Katie

Gửi Rosie,

Chúc mừng sinh nhật lần thứ 38!

Thật đáng sợ làm sao là chúng ta đã gần đến cái tuổi 40 thế nhỉ?! Uống một cốc thay tớ nhé.

Thân mến,

Alex

Rosie, nếu e nghĩ tuổi 38 là rất tệ thì hãy tưởng tượng chị đã cảm thấy thế nào khi sắp sửa đến tuổi 50. Á aaaaaa! Chúng ta sẽ có một buổi liên hoan thật hoành tráng. Chỉ có chị và em được mời thôi.

Chúc mừng sinh nhật lần nữa nhé.

Ruby

Chào mẹ,

Con đang ở Andorra. Con mới gặp một anh chàng tuyệt vời là hướng dẫn viên trượt tuyết của con, anh ấy đã cố gắng dạy con cách để khỏi tự làm mình gãy cổ ấy. Anh chàng không nói một từ tiếng Anh nào nhưng bọn con cũng xoay xở với nhau khá ổn. Ở đây mọi thứ đều tuyệt. Lúc nào đó mẹ con mình phải đi trượt tuyết với nhau mới được. Mẹ sẽ thích đấy! Lễ hội mùa đông ở đây thật sự rất tuyệt, có vài hợp đồng nhỏ để làm. Giáng sinh con sẽ về nhà để mẹ con mình có thể buôn chuyện với nhau về tất cả mọi thứ nhé! Con nóng lòng muốn gặp mẹ quá!

Yêu mẹ,

Katie

Chào mẹ,

Mẹ có muốn đến ở với con trong Giáng sinh này không? Katie sẽ về và sẽ có ba mẹ con bà cháu mình. Con nghĩ sẽ rất tuyệt, mẹ có thể ở phong Katie và con sẽ xếp một cái ghế sofa cho nó. Con thấy hào hứng với ý tưởng này quá. Beanie đã cho con nghỉ ngày Giáng sinh rồi, thế nên mẹ nói đồng ý nhé!

Rosie

Rosie,

Mẹ rất thích, con yêu quý. Cảm ơn con đã mời nhé. Mẹ nóng lòng muốn gặp Katie nhỏ bé quá. À mà mẹ đoán là cũng không còn nhỏ nữa!

Yêu con,

Mẹ

Từ Katie

Gửi Mẹ

Tiêu đề Về nhà

Cảm ơn mẹ thật nhiều về bữa tối Giáng sinh. Thật cực kỳ ngon, như mọi khi. Thật hay khi cả ba người mình có thể ở bên nhau mẹ nhỉ. Chỉ toàn phụ nữ thôi!

Bà ngoại đã thay đổi nhiều từ lần trước con gặp và trông mẹ thì mệt mỏi. Con đã nghĩ đến việc về nhà vài tuần liền và đỡ một tay. Có lẽ con có thể có một việc làm chỗ này chỗ nọ quanh Dublin một thời gian ngắn? Con muốn giúp đỡ mọi người.

(Với lại sẽ có thêm phần thưởng là gặp a chàng mà con đã gặp lúc con ở đó nữa!)

Cho con bít nhé.

Từ Rosie

Gửi Katie

Tiêu đề Đáp: Về nhà

Không được về nhà! Đó là mệnh lệnh!

Ở đây mọi việc đều tốt đẹp. Con cũng cần phải sống cuộc đời của con nữa chứ, vì thế con cứ tiếp tục với việc thư giãn đi du lịch, và làm việc chăm chỉ của con đi! Đừng lo về bà ngoại và mẹ. Bà và mẹ hoàn toàn ổn!

Mẹ thật sự thích công việc này và mẹ không ngại những giờ làm việc dài. Thật tuyệt khi có thể đi xa mỗi tuần hít thở không khí trong lành của Connemara. Tuy nhiên mẹ có một yêu cầu cần con thực hiện. Bác Ruby và mẹ muốn đến chỗ con chơi một tuần vào tháng Hai nếu con có thể bố trí cho chúng ta vào lịch của con. Ruby nói rằng bác ấy thích đến một bữa tiệc bọt bia và chiến thắng trong một cuộc thi áo phông ướt trước khi bác ấy đến tuổi 50!

Cho mẹ biết khi nào thì con có thời gian nhé.

Từ Rosie

Gửi Steph

Tiêu đề Mẹ

Em nhờ chị một việc nhé. Chị nghĩ chị có thể chăm mẹ thêm một tuần vào tháng Hai không? Em xin lỗi, em biết chị thật sự cũng bận lắm, nhưng Beani cuối cùng đã cho em nghỉ một tuần và em thật sự muốn đến chỗ Katie xem nó dạo này sống ra sao. Em muốn gặp bạn bè nó và xem nó đang làm việc ở đâu; chị biết đấy, những việc đáng chán mà các bà mẹ phải làm ấy.

Nếu chị không nhận lời được thì em cũng hiểu. Có lẽ em sẽ có thể vặn tay Kevin để bắt nó quan tâm đến ai đó vậy.

Em gửi lời thăm hỏi đến gia đình chị nhé.

Từ Steph

Gửi Rosie

Tiêu đề Đáp: Mẹ

Dĩ nhiên chị có thể nhận lời chăm mẹ rồi. Thật ra thì chị sẽ có một giải pháp hay hơn và định đưa cả nhà đến Connemara trong một tuần. Pierre đã lôi chị đến nhà bố mẹ anh ấy ăn tối Giáng sinh, thế nên chị nghĩ đến lượt chị có quyền được làm tương tự!

Em đáng được nghỉ ngơi một chút, Rosie. Chị thật xin lỗi là em đã mắc kẹt khi phải làm mọi thứ. Đôi khi chị cảm thấy muốn đi đến đó và cho Kev một cú đá thật đau. Chị định sẽ có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với nó khi chị ở đó, và có lẽ nó thậm chí sẽ còn muốn gặp cháu trai và cháu gái của nó cho có chút thay đổi cũng nên.

Hãy vui vẻ với Katie nhé. Chị không thể tin được rằng bây giờ nó đã trưởng thành thế nào, và giống em thế nào! Mấy tháng trước, lúc nó ở nhà bọn chị, chị cảm thấy cứ như chị đang nói chuyện với em ấy. Hãy thưởng thức tuần đó với Ruby nhé. Chị cần phải có thêm thời gian thạt vui bên mẹ nữa.

Từ Alex

Gửi Katie

Tiêu đề Sinh nhật thứ 40 bất ngờ

Chú chẳng bít bây giờ cháu đang ở đâu trên thế giới, nhưng hy vọng cháu vẫn còn check mail! Sau khi xem xét thực tế là tháng sau mẹ cháu sẽ 40 tuổi và cháu thì 21, chú nghĩ sẽ là một ý hay nếu ta tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đúp. Nhưng chú hy vọng rằng ta sẽ đưa được cháu về nhà và làm cho mẹ cháu ngạc nhiên với một bữa tiệc sinh nhật chứ?

Cháu có thể mời tất cả các bạn của cháu và ta có thể sắp xếp để mời các bạn của Rosie nữa. Có lẽ ta nên mời cô Ruby tham gia vào vụ này để giúp một tay nhỉ? Chú nghĩ cô ấy sẽ thích lắm.

Cho chú bít liệu cháu có nghĩ đây là một ý hay không nhé.

Rosie: Vài ngày nữa thôi là em sẽ 40 tuổi đấy, chị Ruby. Bốn mươi. Con số to tướng 4-0.

Ruby: Thế thì sao?

Rosie: Thế tức là già chứ sao.

Ruby: Thế cái đó sẽ làm chị thành cái gì, cổ đại à?

Rosie: Ôi xin lỗi, chị biết ý em là gì mà. Chúng ta chỉ không chính xác mới có 20 tuổi, đúng không nào?

Ruby: Không, cảm ơn Chúa về điều đó, vì nếu thế thì chị sẽ lại phải trải qua một cuộc hôn nhân như rác và một cuộc ly dị. Chúng ta sẽ lại phải dọn ra ngoài ở và đi tìm việc, không chắc chắn về cuộc đời chúng ta, suốt ngày quan tâm đến việc hẹn hò và việc ta trông thế nào, ta đang đi loại xe nào, ta bật loại nhạc nào trong xe, ta mặc cái gì, liệu ta có tham gia một số câu lạc bộ nhất định nào đó không, v.v... và v.v... Có gì hay khi 20 tuổi? Ta có thể gọi đó là những năm tháng vật chất. Những năm tháng chúng ta bị sao nhãng bởi tất cả những thứ vớ vẩn nhất. Thế rồi chúng ta tóm được tuổi 30 và mất bao nhiêu năm đó để cố gắng bù đắp cho tuổi 20. Nhưng còn tuổi 40 của em thì sao? Những tuổi này chỉ là để hưởng thụ mà thôi.

Rosie: Hmmm, ý hay đấy. Thế tuổi 50 thì để làm gì?

Ruby: Sửa chữa lại những gì đã làm sai ở tuổi 40.

Rosie: Tuyệt. Em mong đến cái tuổi đó quá đi.

Ruby: Ôi, đừng lo, Rosie. Em không cần phải nhảy múa ca hát vì cái thực tế là thế giới đã quay quanh mặt trời thêm một lần nữa đâu. Bây giờ chúng ta chỉ nên đón nhận nó như một điều đương nhiên thôi. Thế em muốn làm gì vào sinh nhật 40 tuổi của em?

Rosie: Không làm gì cả nhé?

Ruby: Kế hoạch hay đấy. Tại sao ta không xuống chỗ chị vào tối thứ Sáu để vui một tí nhỉ?

Rosie: Nghe tuyệt quá.

Ruby: Ôi, chờ đã. Tối đó cũng là sinh nhật anh của Teddy, và chúng ta sẽ tụ tập ở khách sạn Berkeley Court.

Rosie: Ôi, rất sành điệu! Em yêu cái khách sạn ấy!

Ruby: Chị biết, chị nghĩ anh ta lại rảnh rỗi nữa rồi. Đúng ra thì em có thể sẽ nghĩ anh ta biết cảnh sát đang theo dõi anh ta ngay sau khi ra tù. Nhưng một số người chẳng bao giờ học được cái gì cả.

Rosie: Ôi, thế chị có muốn đổi sang tối thứ Bảy không?

Ruby: Không! Em sẽ đón chị ở khách sạn và ta có thể cùng nhau thẳng tiến đến quán rượu nhé?

Rosie: OK, nhưng em không muốn vào đó nói chuyện với anh của Teddy đâu. Lần cuối cùng gặp nhau anh ta đã cố thò tay vào váy em đấy.

Ruby: Lúc ấy anh ta mới ra tù được vài ngày mà, Rosie; em có thể hiểu anh ta đang cảm thấy thế nào rồi đấy.

Rosie: Thế nào cũng được. Thế mấy giờ em đến đón chị đây?

Ruby: 8 giờ tối.

Ruby: Chị đùa đấy à?! Mấy giờ thì bắt đầu?

Rosie: 7 giờ 30 tối.

Ruby: Ruby! Chị sẽ phải ở đấy lâu hơn thế! Em sẽ không đến đưa chị đi khi chị mới ở đấy có nửa tiếng thôi đâu; mọi người sẽ nghĩ em thật thô lỗ! Em sẽ đến lúc 9 giờ 30 tối. Ít nhất như thế chị cũng có 2 tiếng.

Ruby: Không! Em phải đến lúc 8 giờ!

Rosie: Tại sao?

Ruby: À, một lý do là bữa tiệc ở trong phòng suite áp mái của khách sạn Berkeyley Court.

Rosie: Ôi trời ơi, tại sao chị không nói sớm? Em sẽ ở đấy lúc 7 giờ 30.

Ruby: Không! Em không đến lúc ấy được!

Rosie: Chị bị làm sao thế? Sao em lại không đến lúc ấy được?

Ruby: Vì em không được mời và họ sẽ nghĩ em là một người tự dưng lại chen ngang như thế. Nếu em đến lúc 8 giờ thì em có thể nhanh chóng ngắm chỗ và sau đó chúng ta sẽ đi.

Rosie: Nhưng em muốn ở lại trong phòng áp mái. Chị có biết như thế có ý nghĩa thế nào với em không?

Ruby: Có, chị biết... nhưng xin lỗi, em không ở lại được đâu. À mà một khi, em gặp gia đình của Teddy thì em sẽ muốn đi ngay ấy chứ.

Rosie: OK, nhưng em hy vọng chị biết rằng chị đã làm tim em tan nát - và em không quan tâm chị nói gì, bất kỳ thứ gì trong buồng tắm mà không được ghim chặt lại sẽ vào túi xách của em tuốt. Thật sự em nghĩ sẽ mang theo cái máy ảnh của em đi đấy!

Ruby: Rosie, đó là một bữa tiệc sinh nhật. Chị chắc rất nhiều người sẽ mang máy ảnh.

Rosie: Ừ, em biết, nhưng em cũng sẽ chụp vài tấm cho Katie nữa. Nó sẽ rất thích xem khách sạn này như thế nào. Em hy vọng nó có thể đến nhưng nó lại không đến được. Sau sinh nhật em vài tuần là sinh nhật nó 21 tuổi, và em đang mong là bọn em có thể tổ chức sinh nhật cùng nhau, nhưng không may là chẳng được rồi. Mẹ thì lại đến chỗ chị Stephanie, thế nên mẹ cũng sẽ không tham dự được. Em hơi buồn bực về chuyện ấy đấy, nhưng gần đây mẹ ốm đau quá đến mức em chẳng muốn ồn ào làm gì. Em chỉ mừng là mẹ nói mẹ muốn đi đâu đó, kể cả vào sinh nhật của em đi nữa. Vậy là sẽ lại chỉ có chị và em rồi, nhưng ít nhất năm nay em sẽ được nhìn trộm cái phòng áp mái đó! Em sẽ ăn cắp một vài ý tưởng cho khách sạn của chính em. Thật là tuyệt vời!

Ruby: Mong sớm được nhìn thấy em, Rosie. Hẹn gặp lúc 8 giờ, phòng 440 nhé.

Phòng Áp mái

440

NGẠC NHIÊN CHƯA, ROSIE!

CHÚC MỪNG SINH NHẬT, ROSIE & KATIE!!

Chúc mừng sinh nhật thứ 40, Rosie.

Mẹ đã có một kỳ nghỉ cuối tuần tuyệt vời ở bữa tiệc của con, chúng ta thật sự đã làm cho con bất ngờ, đúng không?! Mẹ thật tan nát cõi lòng khi phải giả vờ với con rằng mẹ sẽ đến chỗ Stephanie, nhưng cũng bõ công khi nhìn thấy vẻ mặt của con (và những giọt nước mắt trong mắt con nữa). Alex đã sắp xếp tất cả đấy. Thằng bé đúng là một người đàn ông đáng yêu hết sức, Rosie ạ. Nhưng thật đáng buồn về cô vợ! Con có biết rằng mẹ đã luôn nghĩ rằng con và nó sẽ luôn ở bên nhau khi hai đứa còn nhỏ không? Buồn cười nhỉ?

À mà cám ơn con, cảm ơn, cảm ơn vì đã là một cô con gái tuyệt vời và vì tất cả những gì con đã hỗ trợ mẹ trong những năm qua. Bố con chắc sẽ tự hào về con lắm. Mẹ chắc sẽ kể cho bố nghe tất cả về con khi nào mẹ gặp bố!

Con là một phụ nữ trẻ xinh đẹp, Rosie Dunne. Bố con và mẹ đã thành công!

Yêu con nhiều.

Mẹ