Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Chương 12




Tối thứ hai tan tầm, lúc Tô Tầm đi đón Tô Tiểu Tông thì đúng lúc thấy cậu nhóc đang vẫy tay tạm biệt với bạn của mình là Chu Minh Thần, trong lòng Chu Minh Thần đang ôm cái đồng hồ báo thức kia, bị một người đàn ông cao lớn kéo đi, giọng nói người đàn ông kia cực kỳ không kiên nhẫn: “Đi đường thì phải nhìn phía trước chứ.”

Tô Tầm đi tới, Tô Tiểu Tông kéo lấy cánh tay cô, có chút đồng tình nhìn về phía Chu Minh Thần đang nện bước chân ngắn ngủn của mình chạy theo sải bước chân dài của bố mình, cái đầu nhỏ ngước lên nghiêm túc hỏi Tô Tầm: “Mẹ ơi, bố của Chu Minh Thần thật là dữ nha … bố của con có dữ như vậy không?”

Lục Trình Dương dữ sao? Tô Tầm sững người.

Lục Trình Dương không dữ, ít nhất là thời gian cô ở cùng với anh, anh chưa bao giờ hung dữ với cô, cho dù có đôi lúc cô giận anh đến đấm ngực dậm chân thì anh cũng chỉ liếc cô mấy cái, không thèm để ý đến cô mà thôi. Hết lần này đến lần khác, điều cô không chịu nổi nhất chính là thủ đoạn lạnh lùng này của anh, chưa đến nửa ngày là cô đã ngoan ngoãn đi nhận sai, đúng là không có tiền đồ mà.

Chống lại ánh mắt khao khát của Tô Tiểu Tông, Tô Tầm mấp máy nói: “Bố con rất hung dữ.”

“A …” Tô Tiểu Tông khiếp sợ há to mồm, cảm giác hình tượng bố ở trong lòng mình có chút ít tiêu tan, lại nhìn thoáng qua về phía Chu Minh Thần: “Thật vậy sao? Hung dữ giống như bố của Chu Minh Thần sao?”

Tô Tầm không trả lời vấn đề này, cô sờ đầu bé nói: “Tối nay con muốn ăn cái gì?”

Tô Tiểu Tông vẫn đang còn đắm chìm trong việc ‘bố có chút hung dữ’ nên có chút không yên lòng đi theo mẹ, không suy nghĩ liền trả lời: “Cơm trứng.” Bố của cậu giống như bố của Chu Minh Thần sao? Chu Minh Thần luôn nói bố của cậu ấy rất dữ, lúc tức giận còn đáng sợ hơn …

Lúc bố của bé tức giận thì cũng rất đáng sợ sao?

“Được, vậy tối nay chúng ta ăn cơm trứng.” Tô Tầm có chút thấp thỏm, đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt Tô Tiểu Tông nói Lục Trình Dương không tốt, cô không muốn Tô Tiểu Tông nghĩ là Lục Trình Dương quá hoàn mỹ tốt đẹp, nhất là tâm tình và hoàn cảnh của cô lúc này, hiện tại cô không có cách nào nói tốt về Lục Trình Dương như trước đây được.

Chỗ ở của hai mẹ con cách nhà trẻ không xa, đi đường khoảng mười phút là về tới nơi rồi, bình thường Tô Tầm đều dắt Tô Tiểu Tông đi bộ về nhà, thuận tiện đến khu chợ gần đó mua đồ thức luôn.

Cô không chú ý tới, ven đường có một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy theo phía sau hai mẹ con.

Lục Trình Dương duy trì một khoảng cách nhất định, tìm một chỗ dừng xe lại rồi cách một đoạn từ từ đi theo phía sau một lớn một nhỏ, đi đến một tiểu khu thì nhìn Tô Tầm và đứa bé kia đi vào trong một tòa nhà.

Anh đứng ở cửa thang máy nhìn từng con số thay đổi, thang máy dừng ờ tầng tám, tầng mười hai, đến tầng mười lăm thì ngừng hẳn.

Ở tòa nhà này thì ba nhà dùng chung một thang máy, Lục Trình Dương giống như kẻ cuồng theo dõi; trước cửa ba nhà ở lầu tám anh đều dừng lại một chút, không nghe thấy tiếng nói của trẻ nhỏ; ở lầu mười hai thì nghe thấy nhưng không phải giọng nói của đứa bé kia.

Anh vẫn còn nhớ giọng nói của đứa bé kia.

Nửa tiếng sau, Lục Trình Dương đi ra từ tòa nhà kia, sắc trời đã tối, tiểu khu bởi vì đèn đường và ánh đèn trong mỗi hộ gia đình mà trở nên ấm áp nhu hòa hơn, thân ảnh của anh kéo dài trên mặt đất, có chút cô độc.

Điện thoại vang lên, Lục Trình Dương lấy điện thoại nhìn thoáng qua, có chút nhíu mày tắt máy.

Nhưng điện thoại rất nhanh lại đổ chuông, Lục Trình Dương nhận cuộc gọi, môi mím lại thành một đường nghe người bên kia đầu dây nổi giận đùng đùng nói: “Lục Trình Dương, anh đừng tưởng rằng tiết lộ tin tức cho bố và anh trai em biết thì em nhất định phải trở về, em sẽ không về đâu!”

Lông mày Lục Trình Dương càng nhíu chặt hơn, trầm mặc mấy giây rồi trực tiếp cúp điện thoại, xoay người nhìn thoáng qua tòa nhà phía sau lưng rồi bước nhanh rời đi.



Buổi chiều thứ sáu, lúc sắp tan làm thì Lục Trình Dương gọi Tô Tầm vào phòng làm việc, khuôn mặt anh có chút tiều tụy, quầng mắt có chút thâm, râu cũng dài hơn, nhìn có vẻ rất mệt mỏi, giống như không ngủ mấy đêm liền.

Tô Tầm có chút sửng sốt, cô rất ít khi chứng kiến dáng vẻ này của Lục Trình Dương. Mấy ngày nay anh không có ở công ty, cô không hiểu anh vừa trở về liền gọi cô vào phòng là có ý gì nên cô cũng không nói chuyện, cúi đầu chờ anh mở miệng.

Lục Trình Dương từ đống văn kiện ngẩng đầu lên nhìn Tô Tầm, giọng nói khàn khàn: “Anh đồng ý cho em nghỉ việc, tuần sau đi công tác với anh, sau khi quay về anh sẽ để cho em nghỉ.”

Tô Tầm nghe đến câu nói phía sau thì lập tức ngẩng đầu lên, cau mày nói: “Tại sao trước khi tôi nghỉ anh còn muốn tôi đi công tác với anh chứ? Anh có thể bảo người khác đi cùng.”

“Được, vậy thời gian em nghỉ việc sẽ lùi đến cuối tháng bảy, bây giờ công ty không đủ người, đợi tuyển chọn người mới xong sẽ nói tiếp.” Lục Trình Dương lạnh lùng mở miệng, giọng nói vẫn như cũ rất khàn và nhỏ.

“Anh … Đây là uy hiếp!” Tô Tầm không vui nhìn anh.

“Tầm Tầm, bây giờ anh còn là cấp trên của em nữa, em vẫn còn là nhân viên của Khải Sâm thì anh vẫn có quyền.” Lục Trình Dương bình tĩnh nhìn khuôn mặt của cô, đợi câu trả lời của cô.

“Đi mấy ngày?” Tô Tầm nhíu mày hỏi.

“Tối thứ ba bay, tối thứ bảy về.”

“Tôi biết rồi.” Tô Tầm nhàn nhạt trả lời, xoay người đi ra cửa, không ngờ khi ra tới cửa còn đụng phải Tần Sâm.

“Tổng giám đốc Tần.” Tô Tầm lên tiếng chào hỏi, nghiêng người đi qua anh ta.

Tần Sâm gõ vào cửa hai cái tượng trưng rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào, chậm chạp đi đến sofa ngồi xuống, nhìn Lục Trình Dương một cái: “Sao rồi? Những chuyện kia cậu đã giải quyết xong chưa? Nếu như cần giúp đỡ thì cứ mở miệng.”

Lục Trình Dương đưa tay xoa ấn đường, giọng nói càng khàn hơn: “Bây giờ mình không biết như thế nào nữa, trước hết cậu đừng có xen vào.”

Tần Sâm yên lặng nhìn Lục Trình Dương, hiểu rõ ý của anh, nhàn nhạt nhắc nhở anh: “Đừng trách mình không nhắc nhở cậu, gần đây Mục Viễn đang thuyết phục trưởng bối của Mục gia, nếu trưởng bối Mục gia đồng ý cho cậu ta cưới một người đã qua một lần hôn nhân thì việc cậu muốn theo đuổi vợ trước sẽ có thêm một tình địch mạnh mẽ đấy.”

Lục Trình Dương ngẩng đầu nhìn Tần Sâm một cái, bây giờ anh đã có thể chắc chắn tám mươi phần trăm là đứa bé kia do anh và Tô Tầm sinh nên Mục Viễn không những muốn kết hôn với Tô Tầm và anh ta còn muốn con trai của anh gọi là bố nữa chứ!

Trước kia anh có thể khiến Mục Viễn thua là bởi vì lúc đó tâm tư của Tô Tầm đều đặt trên người anh nên bất luận Mục Viễn có làm cái gì thì Tô Tầm hoàn toàn không để ý đến nhưng bây giờ Tô Tầm lại hận anh, hận không thể cách anh càng xa càng tốt.

Nghĩ tới đây thì Lục Trình Dương liền cảm thấy đau đầu, ngực như bị ai đó bóp chặt không thở nổi, bực bội không thôi.



Sau khi tan làm, Tô Tầm liền nhận được điện thoại của Tô Thậm, anh nói: “Sáng hôm nay anh mới về, buổi chiều ở gần nhà trẻ gặp khách hàng nên thuận tiện đón đầu xoăn nhỏ luôn, chút nữa em trực tiếp lái xe đến bên này đi, anh đưa đầu xoăn nhỏ đến Tưởng gia ăn cơm.”

Tô Tầm đồng ý, ở tầng hầm lấy xe rồi trực tiếp chạy đến bên kia, Tô Thậm và Tô Tiểu Tông đã ngồi gần cửa sổ chờ rồi.

“Mẹ.” Cách cửa kính, Tô Tiểu Tông cười hì hì vẫy tay với Tô Tầm.

Tô Tầm cười bước nhanh đi vào, món ăn đúng lúc được bưng lên, Tô Thậm nhìn cô một cái, nói: “Chủ nhật về ăn cơm tối với bố.”

Tô Tầm gật đầu, im lặng một chút rồi nói thêm: “Ngày mai em sẽ đi mua cho bố một ít đồ.”

“Đến lúc đó anh sẽ đến đón em rồi cùng về, tránh việc bố lại không cho em sắc mặt tốt.” Lúc Tô Thậm nói những lời này có chút cảm khái, trước kia anh là người không được chào đón còn Tô Tầm thì giống như một cô công chúa nhỏ nhưng bây giờ thì ngược lại, Tô Tầm mới là người không được chào đón, thật đúng là phong thủy luân chuyển mà …

“Tại sao ông ngoại lại không vui vì nhìn thấy mẹ vậy ạ?” Tô Tiểu Tông tức giận hỏi Tô Thậm, cu cậu hết sức bất bình.

Tô Thậm nhìn Tô Tầm một cái rồi mới nói: “Bởi vì mẹ cháu đã làm sai chuyện nên ông ngoại mới tức giận.”

“Vậy thì mẹ phải nói xin lỗi ông ngoại rồi.” Tô Tiểu Tông ngước đầu lên nhìn mẹ, giống như là đột nhiên nghĩ đến điều gì nên ánh mắt của cu cậu sáng lên: “Mẹ ơi, hay là con đưa quà con làm cho ông ngoại để ông không còn giận mẹ nữa, được không ạ?”

Quà tặng kia bé làm là muốn tặng cho bố, cô giáo ở nhà trẻ nói, chủ nhật là ngày của bố, phải tặng quà nhưng bố của bé còn chưa về nữa …

Tô Tầm thấy Tô Tiểu Tông cẩn thận lấy từ trong túi sách ra một bức vẽ, trên bức vẽ là hình ảnh của một nhà ba người, bố mẹ dắt tay con trai, nhìn hết sức ấm áp.

Bình thường Tô Tiểu Tông không thích vẽ tranh nhưng từ những hình ảnh trên bức vẽ có thể thấy được cu cậu vẽ rất cẩn thận, người đàn ông được bé vẽ rất cao lớn, đại khái chính là người bố trong cảm nhận của bé; ngày của cha năm ngoái, bé làm một căn nhà nhỏ, nói đợi bố về thì sẽ tặng cho bố, còn đuổi theo Tô Tầm hỏi số điện thoại của bố bé nữa.

“Đây là con làm tặng bố nhưng không biết lúc nào bố mới trở về …” Tô Tiểu Tông nói đến đây thì giọng nói thật nhỏ, rõ ràng là tâm tình có chút sa sút: “Mẹ, con tặng cho mẹ đấy, mẹ tặng cho ông ngoại đi.”

Tô Thậm ho khan vài tiếng hắng giọng, nhét một con tôm đã bóc vỏ vào trong miệng của Tô Tiểu Tông: “Vẽ xấu quá, ông ngoại không thích đâu, cháu giữ lại tặng cho bố của mình đi.”

“…” Tô Tiểu Tông cúi đầu nghiêm túc nhìn bức vẽ của mình, dùng sức nuốt con tôm trong miệng xuống, xong rồi mới nhăn mày không phục nói: “Xấu chỗ nào chứ? Cô giáo nói là cháu vẽ rất đẹp.”

“Vẽ rất đẹp mà.” Tô Tầm sờ cái đầu nhỏ của cu cậu trấn an, tóc của bé lại dài rồi, tóc đã bắt đầu quăn rồi, ma sát vào lòng bàn tay cảm thấy thật là thoải mái.

Được mẹ khen nên Tô Tiểu Tông rất vui, cẩn thận cất bức vẽ vào trong túi sách, cầm chén nhỏ lên tiếp tục ăn cơm.

Tô Tầm đem chuyện tuần sau phải đi công tác nói cho Tô Thậm biết: “Mấy ngày đó anh giúp em đưa đón Tiểu Tông đi.”

“Anh biết rồi, đã làm anh trai của em rồi còn phải giúp em trong con nữa, không biết kiếp trước anh nợ em cái gì nữa.” Tô Thậm hờn giận trả lời, “Nhưng mà em phải nói trước cho đầu xoăn nhỏ biết, đỡ phải đến lúc đó cu cậu lại cho rằng em vứt bỏ nó.”

Tô Tiểu Tông nghe thấy những lời này lập tức cảm thấy bất an nhìn Tô Tầm, bỏ thìa nhỏ ra ôm lấy mẹ: “Mẹ ơi, mẹ lại muốn thật nhiều ngày mới đến đón con sao?”

“Năm ngày thôi, lúc mẹ về là con được nghỉ hè rồi, đến lúc đó mẹ dẫn con đi chơi, được không nào?” Tô Tầm đã có kế hoạch rồi, sau khi nghỉ việc cô sẽ nghỉ ngơi một, hai tháng, đúng lúc Tô Tiểu Tông được nghỉ hè nên cô có nhiều thời gian cho bé.

Tô Tiểu Tông cọ vào cánh tay của mẹ, giống như là đang suy nghĩ, năm ngày so với mười bảy ngày lần trước thì rất ngắn, sau đó mới gật đầu nói: “Được ạ.”

Sau khi ba người ăn no, Tô Thậm gọi nhân viên phục vụ thanh toán. Tô Tầm giúp Tô Tiểu Tông đeo cặp sách nhỏ lên lưng, đang dắt bé chuẩn bị đi, vừa mới xoay người thì nhìn thấy phía sau bàn cô ngồi là Hạ Uyển Ương và một người nữa nhìn có chút quen mặt, cũng là nhân viên của Khải Sâm nhưng khác ngành, đã nhiều lần tới phòng làm việc tìm Hạ Uyển Ương.

Hai người đó giống như mới tới, đồ ăn chỉ mới ăn một nửa nhưng ánh mắt Hạ Uyển Ương nhìn Tô Tầm rất phức tạp, có chút khinh thường, thậm chí còn có chút khinh bỉ. Tô Tầm dắt Tô Tiểu Tông đứng tại chỗ sững người một chút nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười: “Tôi đi trước, các cô cứ từ từ ăn.”