Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Chương 19




“Tại sao chú lại đến nhà chúng cháu vậy?” Tô Tiểu Tông vừa mở cửa ra nhìn thấy Lục Trình Dương thì nhịn không được la hoảng lên, cu cậu cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lúc nào chú này cũng đến nhà bé chứ.

Lục Trình Dương cúi đầu nhìn, bé trai mặc bồ đồ ngủ hình bò sữa đang ngửa cổ nhìn anh, không giống với hình ảnh con sư tử nhỏ tức giận lúc ban ngày, mềm mại đáng yêu khiến cho người ta muốn xoa nắn một phen, quả thật anh cũng đã làm như vậy, vươn tay nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Cháu không hoan nghênh chú à?”

Ngón tay của người đàn ông có chút chai sần nên tuy lực nhẹ nhưng đụng vào làn da non mềm của đứa trẻ có chút đau, Tô Tiểu Tông nghiêng đầu sang một bên không cho Lục Trình Dương chạm vào, nhỏ giọng hừ hừ: “Vậy chú hỏi mẹ cháu đi, mẹ cháu đồng ý cho chú đến thì chú mới được đến.”

Lục Trình Dương cười thu tay lại, khom lưng bế Tô Tiểu Tông đi vào trong nhà, tiện tay đóng cửa lại, xoay người nhìn vào phòng khách thì mới thấy còn có người khác ở đây nữa, đôi mắt anh híp lại, cứ như vậy đứng ở cửa.

Trước kia Tô Tầm cho anh xem không ít ảnh chụp người nhà của cô, người đàn ông trước mắt so với mấy năm trước trong ảnh chụp trông có vẻ thành thục chững chạc hơn rất nhiều, anh nhận ra người này chính là người anh trai mà lúc trước Tô Tầm không hề tín nhiệm.

Tô Thậm nở nụ cười nhàn nhạt, có vài phần vô lại.

Tô Tầm yên lặng nhìn thoáng qua, Lục Trình Dương đã đem người anh trai lưu manh vô lại đã ẩn giấu nhiều năm của mình lộ ra, anh vừa đi về phía Lục Trình Dương vừa nói: “Tôi là anh trai của Tô Tầm.”

Lục Trình Dương nhìn ra trong mắt Tô Thậm là sự mỉa mai và giận dỗi, anh đặt Tô Tiểu Tông đang bế trong lòng lên sofa, để cái hộp đang cầm trong tay lên bàn trà, anh nhìn Tô Thậm, giọng nói trầm thấp tỉnh táo: “Tôi biết, trước kia tôi đã xem qua ảnh.” Năm năm trước anh đã biết, sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt với người nhà của cô, cho bọn họ một cái công đạo.

“Phải không? Vậy có phải là tôi nên cảm thấy rất vinh hạnh hay không? Tôi ngay cả ảnh chụp của cậu cũng chưa từng thấy qua.” Đáy mắt Tô Thậm trở nên sâu hơn, dừng một chút lại trào phúng nói: “Lớn lên thật đúng là có dáng vẻ của con người mà.”

Lục Trình Dương nhìn về phía bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm của Tô Thậm, anh cho là Tô Thậm sẽ đánh anh nhưng không ngờ là anh ta lại nhịn được.

Tô Tầm nhíu mày đẩy Tô Thậm một cái, nhìn Tô Tiểu Tông đang ngồi trên sofa nhìn bọn họ, có chút không vui: “Hai người muốn nói gì thì đi ra ngoài nói.”

“Không vội, dù sao cũng đã nhìn thấy người rồi.” Tô Thậm xoay người ngồi trên sofa trêu chọc đầu xoăn nhỏ, không nhìn Lục Trình Dương nữa, sự vô lại trên khuôn mặt đã biến mất.

Lục Trình Dương ngưng mắt nhìn Tô Tầm, anh thấy cô không có ý muốn nói chuyện với anh thì vươn tay cầm lấy cái hộp trên bàn trà: “Anh mua chút đồ ăn ở nhà hàng lân cận cho hai người.”

Tô Tầm cho rằng tối nay phải ra sân bay nên cô không dự định nấu cơm, tủ lạnh cũng đã trống không, cô nghĩ phải đi công tác vài ngày nên không mua đồ ăn. Tô Thậm vốn là đến đón Tô Tiểu Tông rồi dẫn bé đi ăn luôn.

Bây giờ cô còn ở nhà nên nhất định Tô Tiểu Tông sẽ không muốn đi với Tô Thậm, Tô Thậm cũng không có ý muốn đi.

Nhìn về phía bàn ăn bên kia, Lục Trình Dương đã bày biện thức ăn hoàn hảo lên bàn, mặc dù là mua về nhưng có rất nhiều món ăn, hầu hết đều là những món cô thích ăn trước kia, cô vươn tay vỗ đầu Tô Tiểu Tông: “Lại ăn cơm đi.”

“A.” Tô Tiểu Tông trượt khỏi sofa chạy tới, chợt nhớ ra cái gì lại quay đầu hỏi: “Cậu ơi, cậu không ăn cơm với chúng cháu à?”

Tô Tầm và Lục Trình Dương cũng nhìn sang, Tô Thậm vốn đã để hai chân xuống, đứng dậy đi về phía bàn ăn, miễn cưỡng nói: “Đương nhiên là phải ăn rồi, không ăn thì làm sao có sức lực …” đánh người chứ.

Lời anh còn chưa dứt nhưng Tô Tầm và Lục Trình Dương đều hiểu rõ.

Tô Tầm nhìn Lục Trình Dương một cái, dáng vẻ của anh rất bình tĩnh, thập phần thản nhiên, nếu như lúc này quả đấm của Tô Thậm rơi xuống thì có lẽ anh cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái.

Lục Trình Dương để chén đũa trước mắt Tô Thậm, thần sắc tự nhiên nói: “Anh nói rất đúng.”

Tay Tô Tầm đang cầm đũa dừng một chút nhưng không nói gì, gắp một miếng sườn cho Tô Tiểu Tông, ngược lại Tô Thậm có chút hơi kinh ngạc liếc Lục Trình Dương một cái, giống như bị sự thản nhiên trấn tĩnh của anh làm kinh hãi.

Bữa cơm này chỉ có mình Tô Tiểu Tông ăn hết sức khoan khoái, Tô Thậm ăn được nhiều nhất.

Tô Tầm ăn không biết ngon, hôm nay chứng kiến Tô Tiểu Tông vì chuyện của bố mà đánh nhau với Chu Minh Thần, sự yếu ớt và phẫn nộ của con trai cứ quanh quẩn trong đầu cô, Tô Tiểu Tông muốn có bố mà bố của bé bây giờ đang ngồi trước mặt, có lẽ … cô không nên ích kỷ như vậy.

Quan trọng nhất là, cô lo lắng bởi vì chuyện như thế này Tô Tiểu Tông sẽ tiếp tục đánh nhau. Trước kia cô tự nhủ là một mình cô cũng có thể nuôi dưỡng Tô Tiểu Tông, sau này gặp được người thích hợp, đối xử với Tô Tiểu Tông như con đẻ của mình thì cô sẽ xem xét rồi kết hôn, sau đó sẽ nói với Tô Tiểu Tông đó là người bố đi làm ăn xa của bé.

Nhưng mấy năm nay, ngoài Mục Viễn thì cô không gặp được người nào khác, thật là đúng với những lời hàng xóm hay bàn tán trước kia, phụ nữ mang theo con nhỏ quả thật rất khó gả được cho người khác.

Nhưng Mục Viễn không thích hợp với cô, với gia thế của anh thì nhà anh không thể nào cho phép anh cưới một người phụ nữ đã có con nhỏ, dù cho người nhà của anh đồng ý thì Tô Tiểu Tông đi theo cô cũng sẽ cảm thấy ủy khuất. Mục gia là một gia tộc lớn nên không đơn giản, huống chi từ trong đáy lòng cô không muốn ở cùng một chỗ với người quá hiểu chuyện giữa cô và Lục Trình Dương.



Ăn cơm xong, Tô Thậm và Lục Trình Dương cũng không có ý muốn rời đi, Tô Tiểu Tông biết mẹ không phải đi công tác nữa thì rất vui mừng, ngồi trên thảm chơi đồ chơi. Lục Trình Dương ngồi xuống bên cạnh chơi cùng với bé, cu cậu dục cự hoàn nghênh anh, lấy món đồ chơi mới nhất của mình ra cho anh xem, ngón tay chỉ vào những món đồ chơi kia giới thiệu với anh: “Cái này là sinh nhật năm ngoái mẹ tặng cho cháu, Transformers này là mẹ nuôi Cần Cần mua cho cháu, cái này là chú Mục Viễn tặng vào ngày quốc tế thiếu nhi, còn cái này …”

* Dục cự hoàn nghênh: Giả bộ cự tuyệt nhưng cuối cùng cũng hoan nghênh.

Lục Trình Dương nghe đến tên của Mục Viễn thì nhịn không được nhíu mày, cậu nhóc này có vẻ như rất thích anh ta, Lục Trình Dương vươn tay vuốt mái tóc xoăn của bé, hỏi: “Cháu rất thích chú Mục Viễn sao?”

Tô Tiểu Tông không chút do dự dùng sức gật đầu: “Thích ạ! Chú Mục Viễn rất tốt với cháu.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm, “Đối với mẹ cũng rất tốt.”

Tô Tầm và Tô Thậm đang ngồi trên sofa xem tivi cùng lúc nhìn qua, Tô Thậm không phúc hậu giễu cợt một tiếng, nhìn ra được đầu xoăn nhỏ cũng không thích bố ruột của mình, anh thích nghe nhất là kết quả này.

Lục Trình Dương nghiêng đầu nhìn về phía Tô Tầm, cô nhíu mày, giống như không thích anh hỏi đến vấn đề này, cô đứng dậy đi qua: “Tiểu Tông, phải đi ngủ rồi, ngày mai còn phải đi nhà trẻ nữa.”

“Vâng …” Tô Tiểu Tông có chút lưu luyến không rời thả món đồ chơi trong tay ra, bình thường mẹ và cậu rất ít khi chơi cùng với bé, hôm nay khó có được có người chơi cùng với bé nên bé muốn chơi thêm một lúc nữa, ngước đầu lên nhìn Lục Trình Dương bi bô nói: “Chú ơi, cháu phải đi ngủ rồi, chú cũng mau về nhà ngủ đi.”

Tô Thậm nghe Tô Tiểu Tông nói như vậy lại không phúc hậu cười ra tiếng, sắc mặt Lục Trình Dương không đổi đứng lên hỏi bé: “Có muốn nghe chú kể chuyện cổ tích không? Chờ cháu ngủ rồi thì chú sẽ về.”

Tô Tiểu Tông nghe nói như thế thì vui mừng, ngước cổ nhìn anh rồi nhìn Tô Tầm, nhỏ giọng trưng cầu ý kiến: “Mẹ ơi, có được không ạ?”

Lục Trình Dương lẳng lặng nhìn Tô Tầm, Tô Tầm trầm mặc một lúc rồi gật đầu.

Tô Tiểu Tông vui vẻ kéo tay Lục Trình Dương: “Mẹ đồng ý rồi nhưng mà chờ cháu ngủ rồi thì chú không thể giống như ngày hôm qua lén vào nhà cháu nữa nhé.” Chuyện bé nói là sáng sớm hôm qua thức dậy đã thấy Lục Trình Dương ở trong nhà của mình.

Hôm qua người đàn ông này cũng đến đây? Tô Thậm nghiêng đầu nhìn Tô Tầm, ghét bỏ lườm cô một cái.

Lục Trình Dương bế Tô Tiểu Tông đi vào gian phòng nhỏ của bé, nhỏ giọng nói: “Còn nhớ câu chuyện ngày hôm qua kể đến đâu rồi không?”

Tô Tiểu Tông trả lời vang dội: “Còn nhớ!”

Hai bố con đi vào phòng, vì để ngăn tiếng tivi trong phòng khách nên Lục Trình Dương đóng cửa lại.

Tô Thậm tức giận hỏi Tô Tầm: “Cậu ta là đang làm hòa với em sao? Vì đứa con hay là chỉ muốn tranh giành đầu xoăn nhỏ thôi?”

Tô Tầm lắc đầu: “Em cũng không biết.” Điều cô nói là sự thật, cô cũng không biết rốt cuộc Lục Trình Dương có ý gì, rõ ràng Trình Nhiễm cũng đã đến thành phố B nhưng anh vẫn còn đến dây dưa với cô, đơn thuần chỉ là vì đứa con hay còn có lý do khác …

“Nếu như cậu ta dám tranh Tiểu Tông thì đêm nay anh sẽ đánh cho cậu ta tàn luôn!” Tô Thậm lạnh giọng nói, anh biết rõ Tô Tiểu Tông quan trọng với Tô Tầm như thế nào, tên cặn bã này nếu dám tranh đoạt đứa con với em gái anh thì phải hỏi người cậu này có đồng ý hay không!

“Em sẽ không để cho anh ta dẫn Tiểu Tông đi.” Tô Tầm nhàn nhạt nói, cô cũng không cho rằng Lục Trình Dương sẽ giành con với cô, điều lớn nhất cô có thể làm là cho Tổ Tiểu Tông nhận anh là bố.

Tô Thậm nhìn Tô Tầm một cái, thấy thần sắc của cô lạnh lùng, giống như cô không quá lo lắng đối với chuyện này.



Lục Trình Dương chỉ đi vào một lúc liền đi ra, chắc là hôm nay Tô Tiểu Tông đánh nhau nên mệt, chỉ nghe kể chuyện được một lúc đã ngủ mất.

Tô Thậm thấy Lục Trình Dương đi ra thì đứng dậy đi đến trước mặt anh, nhàn nhạt nói: “Đi, chúng ta đi uống chén rượu, nói chuyện.”

“Được, tôi cũng có ý đó.” Chuyện này Lục Trình Dương không cảm thấy bất ngờ nên sảng khoái đồng ý.

Làm sao chỉ có thể uống rượu nói chuyện đơn giản như vậy được, Tô Tầm rất hiểu Tô Thậm. Mới mấy năm gần đây thôi anh còn bắt nạt cô, thường nói là cô em gái này không có một chút gì gọi là đáng yêu cả nhưng chỉ cần có người bắt nạt cô thì anh nhất định sẽ xông lên đánh cho người đó một trận. Lục Trình Dương xuất hiện thật không đúng lúc, nếu như anh đã xuất hiện rồi thì trận đánh này là không tránh khỏi, cô sẽ không ngăn cản mà có muốn cản cũng cản không được.

Nhìn bọn họ một cái, thấy hai người đều bình tĩnh thì Tô Tầm xoay người trở về phòng, ném lại một câu: “Đóng cửa lại giúp em.”

Chân trước vừa bước vào phòng thì đã nghe thấy tiếng cửa chính được đóng lại, Tô Tầm vô thức dựng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài.

Quả nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng động, giống như là có người bị đẩy mạnh vào tường, Tô Tầm nhịn không được đi nhích ra phía cửa rồi đứng yên, cô nghe thấy tiếng đánh nhau rõ ràng cùng với tiếng khẽ rên rỉ của đàn ông, trong khoảnh khắc đó thế nhưng cô lại cảm thấy rất khoan khoái.

Đầu cũng không quay lại cô bước vào phòng, cầm lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm.