Nơi Nào Hạ Mát

Chương 24-1: Thiên trường địa cửu - Nhớ lại chuyện xem phim




Cuối tuần, cậu con trai bé bỏng của gia đình họ Tịch được gia đình Phác Tranh ưu ái tháp tùng đi chơi vườn bách thú.

Tịch tiên sinh ngẫm nghĩ, chẳng lẽ cả một ngày nghỉ của hai người lại không có việc gì để làm sao? Nghĩ vậy, anh bèn bước lên lầu ngỏ lời mời Tịch phu nhân đi xem phim.

An Kiệt đang dán mắt vào cuốn sách pháp luật rất dày. Gần đây, ngoài thú vui vẽ tranh được coi như một việc làm thư giãn, An Kiệt còn ôn tập để chuẩn bị cho kỳ thi lấy chứng chỉ hành nghề luật sư tháng Chín tới. Đang tập trung nghiên cứu thì bị ông xã bước vào quấy nhiễu, anh chẳng nói chẳng rằng nằng nặc lôi cô ra khỏi cửa. Đến khi đã ngồi trong xe, An Kiệt mới quay sang mỉm cười nói: “Vậy em muốn xem phim kinh dị.”

Tịch Hy Thần dửng dưng trả lời: “Được.”

Kết quả lựa chọn cuối cùng lại không phải là phim kinh dị, nguyên nhân thứ nhất là vì, khi Tịch Hy Thần vừa nhìn thấy tên bộ phim kinh dị đề trên bảng, liền quay sang lạnh lùng nói: “Bộ phim này là của công ty chúng ta, chẳng có gì hay ho để xem cả.” (Tịch tiên sinh đã phục chức. Boss nói bộ phim của mình không hay, vậy thì đúng là không hay rồi, bất luận bạn có tin hay không, nhưng tôi thì tin!) Nguyên nhân thứ hai là, phim tình cảm đương nhiên dễ xem hơn là phim kinh dị rất nhiều. Đó là An Kiệt đang nói tới khía cạnh quấn quýt lấy nhau. Vì thế cô đã không do dự kéo Boss Tịch sang phía rạp chiếu phim tình cảm.

Tuy nhiên, vào trong rạp mới phát hiện ra, bộ phim mà họ chọn là câu chuyện tình yêu mang hơi hướng thần thoại, hoang đường.

Ngồi bên cạnh hai người cũng là một đôi tình nhân. Lúc đầu An Kiệt không hề để ý, đến khi bộ phim bắt đầu chi, cô gái đó lên tiếng mới khiến cô lưu tâm, bởi vì câu chuyện nghe rất thú vị.

Thực ra cô gái đó nói rất nhỏ, hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới những người xung quanh. Cô gái chỉ thầm thì nói với bạn trai, nhưng vì An Kiệt ngồi ngay cạnh nên cũng nghe được chút ít.

“Trong thời kỳ Tây Chu, Chu thiên tử đại diện cho dòng tộc Hoa Hạ, và Kinh Sở có mối quan hệ thù địch với nhau là chuyện rõ như ban ngày. Nhưng tại sao hàng ngũ hai bên lại có thể chung sống hòa thuận như thế? Lẽ nào lại muốn diễn lại câu chuyện cổ xưa như Romeo và Juliet? Còn nữa, phạm vi thế lực của Kinh Sở cũng không đúng...”

Mãi đến khi có một giọng nói trầm ấm vang lên ngăn cản cô: “Đừng để ý nhiều nữa, ngoan ngoãn xem phim đi.”

Cô gái vẫn tiếp tục thì thầm: “Thế thì em sẽ coi như đang xem phim hài vậy.”

Bạn trai cô dường như khẽ mỉm cười: “Nó vốn là bộ phim hài mà.”

“Nhưng vấn đề là nó không hề gây cười một chút nào, ngoại trừ những tình tiết trái với thực tế có vẻ đáng cười ấy...”

Vậy thì em chỉ để ý đến chuyện tình của hai nhân vật chính thôi.”

“Mạc Đình, anh không cảm thấy ở nhân vật nam chính, nữ chính cũng có sai sót sao? Thời đó làm gì đã có con người đến từ thế giới phương Tây, trừ phi là Tây phương cực lạc thì có.”

An Kiệt cảm thấy cô gái này nói rất nghiêm túc, nhưng

nói thực lòng cũng không khỏi khiến người khác bật cười.

Tịch Hy Thần thì thầm hỏi: “Sao thế?”

“Không. Em phát hiện ra giới trẻ chuyện trò yêu đương thật thú vị.”

Tịch Hy Thần trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh mới ba mươi tuổi... có lẻ một chút thôi mà.”

An Kiệt: Hic, gần bốn mươi chứ?

“Cho dù anh có bốn mươi hay năm mươi tuổi thì trong mắt em, anh mãi mãi là anh chàng đẹp trai, quyến rũ nhất.”

Tịch Hy Thần “ừm” một tiếng mãn nguyện.

Đàn ông, thực sự đều trẻ con cả.