Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh

Chương 15




Caroline nghiến chặt răng khi nghe thấy tiếng thét đau đớn của Matt. Họ đang nắn lại xương cho anh. Ngay cả cảm giác mơ màng do thuốc tạo ra cũng không thể khiến anh hoàn toàn quên đi cơn đau. Nàng chỉ biết thầm mong anh sẽ thiếp ngủ ngay khi đã qua những khoảnh khắc đau đớn nhất. Rồi nàng tiếp tục làm việc, cố gắng nén lại thôi thúc quay trở lên gác. Anh có ông thầy thuốc và các em trai bên cạnh rồi, có lẽ anh không cần nàng nữa.

Tuy nhiên, cho dù quyết tâm thế nào, Caroline vẫn vừa nhào bột mì vừa dỏng tai lên nghe ngóng xem ông Williams đã về chưa. Giờ cũng đã xế chiều, và nàng phải chuẩn bị bữa tối. Nếu Matt ăn được thì tốt nhất là nấu cho anh một chút xúp loãng. Nhưng những người còn lại cần được ăn một bữa ăn đầy đủ. Bữa trưa của họ, nếu không bị Raleigh hay một loài thú nào khác xơi tái mất, thì cũng đang nằm lăn lóc trên cánh đồng.

Sau khi gọt xong một núi khoai tây, Caroline thả chúng vào ninh với ít rau, rồi đi xuống nhà xông khói để lấy một tảng thịt nai về treo vào cái xiên trên đống lửa. Nàng cắt ra một miếng nhỏ, thả vào một cái nồi riêng và hầm cho đến khi nó nhừ hẳn ra. Sau đó nàng sẽ lọc lấy nước để làm bữa tối cho Matt.

Mãi mà chẳng thấy Williams ra về. Ông ta đã ở trên gác gần một tiếng đồng hồ rồi. Cuối cùng thì Caroline không nén nổi tò mò, nàng bỏ dở việc nấu nướng để đi lên gác. Dừng lại trên ngưỡng cửa phòng Matt, nàng hít một hơi sâu, sửng sốt trước cảnh tượng đập vào mắt.

Williams đang cầm cổ tay Matt, giơ lên bên trên một cái chén do Thomas giữ. Thomas quỳ bên cạnh giường, ngoảnh mặt đi, không dám nhìn dòng máu đỏ tươi đang chảy từ mạch máu của Matt vào trong cái chén đựng. Daniel và Robert thì đang dựa lưng vào tường, chăm chú quan sát. Mặt mũi cả ba anh em đều trắng bệch gần bằng Matt. Anh nằm như một tử thi và vẫn bất tỉnh, có thể vì đau đớn hoặc vì thứ thuốc nàng đã cho anh uống, hoặc vì sự kết hợp của cả hai.

“Dừng lại!” Nàng vội vã hét lên. “Không cần phải trích máu của anh ấy! Anh ấy đã mất cả xô máu rồi!”

Thomas, Robert và Daniel đều nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc y hệt nhau. Williams thì đứng thẳng người dậy, khinh khỉnh nhìn nàng.

“Trích máu là việc cần thiết để loại trừ những độc tố trong cơ thể,” ông ta vừa nói vừa tiếp tục những gì đang làm. Caroline kinh hãi khi nhìn thấy cái chậu được đặt trên sàn bên cạnh Thomas. Lượng máu phải đầy đến nửa phân, rõ ràng Williams đã trích máu của Matt không một lần.

“Nếu ông tiếp tục làm việc này, ông sẽ giết chết anh ấy mất!” Giọng nàng trở nên dữ đội khi nàng chạy tới cuối giường Matt.

“Nếu anh ta chết, thì đó là do thứ thuốc cô cho anh ta uống, chứ không phải do những gì chúng tôi làm!” William cong môi giận dữ nói, ông ta cố tình quay lưng lại để xúc phạm nàng. Máu của Matt vẫn tiếp tục cháy xuống cái chén.

“Daniel...!” Ánh mắt Caroline khẩn nài nhìn sang người mà nàng biết rõ nhất. “Trong những trường hợp như thế này thì trích hai ounce máu là quá đủ rồi, vậy mà anh ấy đã mất nhiều hơn thế rất nhiều. Mất máu quá nhiều sẽ gây chết người thật đấy!”

“Một đứa con gái trẻ ranh thì biết gì về chuyện này chứ?” ông Williams giận dữ phản bác.

Daniel nhíu mày băn khoăn. Trông anh ta có vẻ do dự. Và rồi, với một cái liếc mắt về phía Robert, người đang cau mày giận dữ với Caroline, và sau đó là thân hình mềm rũ của Matt, Daniel bước tới đặc bàn tay lên tay ông thầy thuốc.

“Không cần phải trích máu thêm nữa, đúng không? Nếu trong người anh ấy có chất độc, thì chắc chắn nãy giờ nó đã được thải ra rồi.”

“Vậy là anh sẽ nghe theo lời khuyên của... của người phụ nữ này, chứ không thèm nghe tôi? Được thôi, vậy thì cứ làm theo ý anh, và hậu quả cũng sẽ do anh chịu trách nhiệm! Đừng có nghĩ tới việc gọi tôi quay lại khi tình trạng anh ta tồi tệ hơn!” Williams đứng thẳng người dậy, trừng trừng nhìn Daniel, nhưng ít nhất ông ta cũng băng lại vết thương đã rạch ra ở cổ tay Matt, và máu đã ngừng chảy. Caroline thậm chí không thèm bận tâm đến ánh mắt căm tức mà ông ta ném về phía nàng khi ông ta đùng đùng cất đồ nghề vào túi.

“Không phải chúng tôi coi trọng lời nói của cô ấy hơn, mà chúng tôi thấy như vậy là đủ rồi. Trích máu dĩ nhiên là cần thiết, nhưng cũng phải để lại cho anh ấy một ít để còn hồi phục chứ.” Nỗ lực xoa dịu lão thầy thuốc đang nổi giận bằng sự hài hước nhẹ nhàng của Daniel chẳng ăn thua gì. Tay cầm chặt cái túi đã buộc lại, Williams chỉ đáp lời anh bằng một cái quắc mắt.

“Vui lòng trả tôi tiền công,” ông ta kiên quyết nói.

“Vâng, dĩ nhiên rồi.” Với một cái gật đầu cam chịu, Daniel dẫn ông ta ra khỏi phòng.

Caroline đi vòng qua giường, đưa tay kiểm tra mạch đập của Matt ở bên cổ tay lành lặn. Robert tới đứng bên cạnh nàng, như thể che chắn cho anh trai khỏi một mối nguy hiểm.

“Williams có thể là một gã ngốc, nhưng còn cô, cô thì biết gì về chữa bệnh chứ?” Câu hỏi của Robert nhuốm đầy hằn học. Caroline ngước lên nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh ta.

“Mẹ tôi rất giỏi chữa bệnh. Những gì tôi biết đều là do bà dạy.” Caroline âm thầm đếm những nhịp đập. Mạch của Matt chậm và yếu, chắc việc mất máu đã làm sức anh yếu hẳn đi.

“Quái lạ là chị gái của cô lại không có cái tài đó.” Giọng điệu anh ta đầy vẻ chế nhạo.

Caroline đặt cổ tay Matt xuống, đứng thẳng người dậy và bình thản nhìn Robert. Mặc dù thấp hơn Matt vài phân, nhưng anh ta vẫn cao hơn nàng nửa cái đầu. Thái độ anh ta đầy thù địch, đôi mắt nheo lại nghi ngờ. Caroline cảm thấy nỗi tức giận lại bắt đầu sôi lên, và nàng cố gắng kìm nén nó lại.

“Elizabeth và tôi là chị em cùng cha khác mẹ. Trong khi mẹ chị ấy có dòng dõi quý tộc, thì mẹ tôi chỉ là một cô gái gypsy mà cha tôi tình cờ gặp trong một chuyến đi. Bà rất rành về thảo dược, các loại thuốc và cách chữa bệnh, và đã dạy lại cho tôi tất cả những gì bà biết. Bây giờ, anh sẽ cho phép tôi sử dụng vốn kiến thức đó để chữa cho anh trai anh chứ, hay anh cứ đứng đấy mà nhìn anh ấy chết?”

Cho dù đã rất cố gắng để giữ bình tĩnh, nhưng sự giận dữ vẫn len lỏi vào những lời nói của nàng. Ánh mắt Caroline không tỏ chút nao núng khi Robert nhìn nàng trừng trừng. Đằng sau nàng, Thomas đang tiến lại gần. Anh ta tới chỗ Robert và đặt tay lên vai anh trai. Họ nhìn nhau, rồi cả hai quay sang nhìn nàng.

“Chúng tôi còn lựa chọn nào khác chắc? Daniel đã nghe cô đuổi ông thầy thuốc đi rồi còn đâu.” Giọng Thomas rít lên qua hàm răng nghiến chặt. “Nhưng cô nên nhớ rằng: chúng tôi sẽ canh chừng cô, và nếu có điều gì không ổn xảy ra thì chúng tôi sẽ biết ngay đấy.”

Đúng lúc đó thì Daniel quay lại phòng, và nhận thấy dáng điệu của các em trai chỉ bằng một cái liếc mắt.

“Hai đứa thật chẳng ra sao,” anh gay gắt nói. “Cô ấy đã làm gì để các em nghĩ xấu như vậy?”

“Rau nào thì sâu nấy,” Robert cãi lại.

“Nhưng họ chỉ là chị em gái, và dù gì chăng nữa, Caroline cũng không phải là Elizabeth.” Những lời lẽ của Daniel cũng khó hiểu y như của Robert vậy. Rõ ràng vì một lý do nào đó mà các em trai của Matt đã không tin tưởng, thậm chí căm ghét Elizabeth, và mối ác cảm của họ lây sang cả nàng. Caroline muốn hỏi xem nguyên do gì đã khiến chị gái mình bị thù ghét đến thế, nhưng nàng đành phải chờ đến một dịp khác.

Matt trở mình, và mọi con mắt đều đổ dồn vào anh mong ngóng. Nhưng anh không tỉnh lại.

“Một người trong số các anh ngồi trông anh ấy, và gọi tôi nếu anh ấy tỉnh lại hoặc có chuyện gì. Để tôi đi nấu nốt bữa tối.”

Ba người họ nhìn nhau.

“Tôi sẽ ở lại,” Daniel lập tức lên tiếng “Rob, cô và Thomas nên quay lại làm việc. Matt đã nằm liệt giường rồi, chúng ta phải tận dụng thời gian mà gieo trồng cho xong.”

Nhưng Robert và Thomas vẫn do dự, và qua ánh mắt họ, Caroline hiểu ngay rằng họ do dự là vì nàng.

“Ôi, vì Chúa,” nàng gắt lên, phẫn nộ. “Nếu các anh nghi ngờ tôi, vậy thì đừng có ăn bữa tối tôi nấu nữa. Có khi tôi đã bỏ thuốc độc vào đó, hoặc yểm bùa để biến tất cả các anh thành đàn lừa rồi đấy. Dù rằng,” nàng nói thêm với một nụ cười nhạo báng, “cũng chẳng cần mất công biến hóa gì nữa, nhỉ?”

Sau đòn đánh cao tay ấy, Caroline rời khỏi phòng. Một lát sau, có tiếng bước chân lộp cộp vang lên trên cầu thang mách bảo nàng rằng Thomas và Robert cũng đang đi khỏi.