Nơi Ta Gặp Nhau - BunnyAnnie

Chương 17: Bình yên là trước giông tố




Chiếc xe của nó lao đi vun vút về vùng ngoại ô thành phố. Tới nơi, nó ấn chuông cửa, đợi cửa mở rồi hì hục chạy vào.

"E... em tới rồi đây!" Nó thở hổn hển trước cửa phòng của hắn, vừa dứt lời liền bị hắn kéo vào trong đẩy xuống ghế sofa.

"Nói! Cả ngày hôm nay em đi đâu?" Mặt hắn hầm hầm như muốn nuốt sống nó.

"Em vào bệnh viện thăm đội trưởng." Nó cúi đầu, lí nhí giải thích với hắn.

"Có ngoại tình không đó?" Hắn cười gian chọc nó.

Nào ngờ nó lại chẳng biết mình bị chọc, phản ứng dữ dội, "Không có! Em luôn nhất kiến chung tình với anh mà!".

Miệng hắn vẽ thành hình vòng cung vô cùng ấm áp, bóng dáng nó phản chiếu trong mắt hắn lay động, "Được rồi! Anh tin em mà!" Hắn dịu dàng xoa đầu nó, khẽ hỏi, "Anh đụng vào tóc thế này có ghét không?".

"Không.".

"Vì sao?".

"Vì anh là Minh Luân.".

Nét cười trên đôi mắt hắn tràn ngập hạnh phúc, miệng cười mãi không thôi. Nó sực nhớ ra điều gì đó, quay qua nói với hắn:

"Anh à, đội trưởng đã tỉnh rồi đấy. Mai anh đưa em một chai rượu để em tặng anh ấy nhé?".

Hắn nheo mắt nhìn nó, "Sao lại phải tặng?".

"Anh ấy đã cứu em những hai lần lận đó, phải tặng chút quà để cảm ơn chứ!" Nó ra sức lắc lắc cánh tay hắn.

"Thế sao lại lấy rượu của anh làm quà?".

"Vì rượu của anh ngon." Ai đó nghe xong dĩ nhiên là rất vui nhưng vẫn cố giấu bằng vẻ mặt điềm tĩnh.

"Vậy em sẽ trả tiền chứ?" Hắn ranh mãnh nhìn nó rơi vào thế bí.

"Gì chứ? Anh sẽ lấy tiền của em sao? Em chỉ mới là sinh viên, chưa có lương đâu!" Nó hậm hực nhìn hắn.

"Dóc tổ! Em là thiên kim tiểu thư của... Ưm!" Hắn chưa nói hết câu đã bị nó bịt miệng lại.

"Nhỏ tiếng chút chứ! Em đã không nhận tiền gì từ mẹ ngoài tiền học phí và một ít tiền tiêu vặt, vì em không muốn phải phụ thuộc quá nhiều vào mẹ. Nói cách khác, em chẳng khác gì một đứa sinh viên nghèo. Thế mà bạn trai em làm giám đốc lại chẳng chịu nuôi em gì cả!".

Hắn cười quỷ quyệt, "Cưới em về sẽ nuôi em." Sau đó lại bị nó đánh cho một cú vào bụng, vẫn chưa chừa mà tiếp tục nói giọng gian xảo, "Thế không trả bằng tiền là được phải không?".

"Có chai rượu mà không trả bằng tiền thì bằng...".

Nó lại bị ai đó kéo vào lòng mà áp môi mình lên môi nó. Nụ hôn nhẹ nhàng đầy ngọt ngào làm nó tưởng thời gian như ngưng đọng. Khi đã mãn nguyện, môi hắn mới rời khỏi đôi môi màu anh đào của nó. Hắn nhìn nó đầy gian xảo:

"Trả bằng cái này cùng với một bữa tối được chứ?".

Nó ngoan ngoãn gật đầu, nằm gọn trong vòng tay của hắn, vòng tay ấm áp tựa như được đôi cánh của thiên sứ ôm vào lòng.

-------------------------

Nó ở nhà hắn tới tận tối mới về. Vừa đẩy cửa vào nhà đã thấy bà mẹ quý hoá của nó khoanh tay đứng đợi sẵn ở trước sảnh, mặt lạnh như tiền.

"Vào phòng khách, mẹ có chuyện muốn nói.".

Nó miễn cưỡng đi vào, quăng cái ba lô xuống đất, mặt lạnh không kém gì mẹ nó, "Mẹ có chuyện gì thì nói nhanh lên.".

"Cánh tay trái, vì sao lại băng bó?".

Nó cười nhạt, "Không phải những kẻ mà mẹ ra lệnh theo dõi con đã nói lại cho mẹ nghe hết rồi sao? Mẹ còn hỏi lại làm gì?".

"Con giỏi lắm, coi như mẹ bỏ qua cho con lần này! Ngày mai con phải cùng mẹ tham dự buổi tiệc chúc mừng của gia tộc họ Vũ. Không được từ chối!" Mẹ nó nghiêm giọng, quyết làm cho đứa con gái độc nhất này phải nghe lời.

"Mẹ có quyền gì mà ép con đi?".

"Con nên nhớ, mẹ đã phải rất nhẫn nhịn để cho con theo học ngành mà con thích, làm công việc mà con muốn, chứ không ép buộc con phải thừa kế tập đoàn này. Nhưng nếu như bây giờ con không nghe theo yêu cầu của mẹ thì con đừng hòng có thể tiếp tục làm việc." Bà Diệp Mạn Vy đã sử dụng kế sách cuối cùng để uy hiếp nó. Thật tâm thì bà không nỡ nhưng chỉ vì con của bà quá ương bướng.

"Ha! Bây giờ mẹ đang uy hiếp con sao? Đã bao giờ mẹ nghĩ cho cảm xúc hay ý nghĩ của con và ba chưa? Mẹ chỉ toàn quyết định theo ý của mình mà thôi!" Nó nhìn bà Mạn Vy đầy uất hận.

"Được, nếu con không đi, ngày mai sẽ có giấy đuổi việc chuyển tới." Mẹ nó cố nén nỗi đau vào lòng, nhìn đứa con gái thân thương của bà đầy nghiêm khắc.

"Hay lắm! Mẹ thắng rồi! Con đi là được chứ gì? Nhưng tới đó rồi con nhất định sẽ không cười nói với những con người giả tạo đầy mưu mô kia đâu!" Nó hét lên, trong lòng pha lẫn bao nhiêu là xúc cảm.

"Thật là con sẽ đi không? Vậy thì đến đó cứ tuỳ con xử sự." Bà hài lòng nhìn nó.

"Xong rồi phải không? Vậy con đi đây!" Nó đứng dậy vác ba lô lên vai đi một mạch ra cửa chính.

"Đứng lại! Giờ này con còn đi đâu?".

"Tới một nơi không có mẹ." Nó lạnh lùng để lại câu đó rồi đi luôn ra xe.

Trong căn biệt thự rộng lớn đó, bà Diệp Mạn Vy ôm mặt khóc nức nở khiến người hầu trong nhà cũng phải lúng túng không biết phải làm sao. Bà nghĩ rằng càng ngày nó càng coi bà như là một mụ phù thuỷ mất rồi.

Còn nó, mang tâm trạng rối bời đi thẳng một mạch tới nhà chú thím ở tạm một đêm. Bà thím vỗ về nó hết mực, thương yêu nó hết lòng nhưng vẫn khuyên nó nên nghe lời mẹ một chút. Nó không nói gì, cũng không dám cãi lời, chỉ nằm yên cho thím vuốt ve tóc nó rồi chìm vào giấc ngủ.