Nông Gia Ác Phụ

Chương 19




Cha Hà giơ đòn gánh lên trông như một trận đánh rất lớn, nhưng khi rơi xuống thì cũng giãy dụa thu bớt khí lực, chỉ đánh hắn hai cái rồi gọi người trở về, nói muốn cùng hắn làm cho rõ ràng mọi chuyện.

Trình Gia Hưng xoa mông đi vào nhà chính, cha vợ hắn đi đằng trước đặt thùng phân xuống sang một bên, sau đó quay lại hét Hạnh Nhi, còn chưa dặn dò gì thì Hà Kiều Hạnh đã mang nước đến. Cha Hà ngồi xổm dưới mái hiên, rửa sạch tay rồi đổ nước bẩn xong đi vào nhà chính.

“Tiểu tử ngươi lúc cầu xin ta gả con gái cho ngươi, ngươi đã nói gì hả?”.

Trình Gia Hưng:………….

“Cha, cha hiểu lầm rồi”.

“Đừng gọi ta là cha ta, cha ngươi, trước tiên hãy nói ra trước đó ngươi đã đáp ứng như thế nào! Ngươi lại làm như thế nào! Ở trước mặt ta đã hứa tốt rồi, nói thành thân xong sẽ nghĩ cách kiếm tiền trở về để cho Hạnh Nhi có một cuộc sống tốt, nói rằng trong ngoài đều bảo vệ nàng, không cho nàng chịu một chút uỷ khuất nào. Kết quả đây là năng lực của ngươi à! Ngươi không để cho người khác khi dễ nàng mà là để chính mình ức hiếp nàng sao?”.

“Con thật sự không có”.

“Ngươi có hay không ta không nghe ngươi nói, ta nghe Hạnh Nhi nói”. Cha Hà nhìn về phía con gái.

Hà Kiều Hạnh thực sự không thể để Trình Gia Hưng chịu uỷ khuất lớn, nên nàng đã thay đổi suy nghĩ, giải thích: “Con nói với hắn là sau khi thành thân, con có sức lực rất lớn nên về sau muốn đi theo hắn lên núi, cũng có thể giúp đỡ được chút việc. Nhưng kết quả là hắn nói không chịu mang theo con, con nói không mang theo thì con tự mình đi, rồi hắn liền nói lời kia. Hắn nói sau khi vào Trình gia thì phải ngoan ngoãn nghe lời, ở nhà hưởng phúc, nếu không thì sẽ thu thập con. Cha, cha nói một chút đi, hai người thành thân rồi có phải là nên đồng cam cộng khổ với nhau không? Sao có thể để một người vất vả, một người hưởng phúc được? Muốn con nói thì đúng là Gia Hưng không đúng mới phải”.

Cha Hà đã quen dưỡng thói quen chống lưng cho con gái, nên hắn liền gật đầu, nhưng còn chưa kịp gật xuống thì ông liền dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn Hà Kiều Hạnh: “Con mới là không đúng ấy! Ta xem đầu óc con bị úng nước rồi! Uống rượu ăn thịt hưởng phúc còn không muốn?”.

Hà Kiều Hạnh tức giận  đến mức không nói nên lời, là Cha Hà bảo nàng nói chuyện.

“Là cha kêu con nói đó, con nói……….. Trước đó Thủy Căn ca nhà nhị gia gia cưới Hoàng Hoa Nhi tẩu tử, nàng là có ăn thì chạy trước, còn kêu làm việc thì đi sau, cha còn buồn bực sao nhà bọn họ lại cưới cái người điêu ngoa lười biếng như vậy, còn nói Thuỷ Căn ca hư hỏng, chưa bao giờ thấy có trưởng bối lớn tuổi trong nhà mà phải nhóm lửa nấu cơm, giặt quần áo cho con dâu”.

Cha Hà sắc mặt sa sầm: “Cái này không giống nhau”.

“Có gì mà không giống nhau chứ, cha nói đi?”.

“Nàng là con dâu, còn con là con gái của ta, sao có thể giống nhau được!”.

“Cha nói như vậy chính là người không nói đạo lý!”,

Cha Hà quả thực tức đến không thể tin được: “Sao ta lại không phát hiện ra trong nhà lớn nhỏ thì con chính là kẻ ngốc nhất nhỉ? Người không cho con làm việc con còn lao đầu đi về phía trước để làm à?”.

Trình Gia Hưng xem đến rất là vui mừng, nhưng đột nhiên nghe thấy cha vợ nói vợ mình ngốc, hắn không đồng ý, kéo Hà Kiều Hạnh sang một bên, chính mình đi lên phía trước: “Cha, sao cha lại nói Hạnh Nhi như vậy?”.

Hà cha giơ tay lên đánh vào cánh tay của hắn một phát: “Ngươi sao lại vào đây nói chuyện với ta! Ta đang nói chuyện với con gái của mình, liên quan gì tới ngươi?”.

Trình Gia Hưng: “Đó là vợ của con”.

Cha Hà: “Còn chưa có gả cho ngươi”.

……………

Đường thị ở trong sân nghe thấy trong nhà chính có tiếng vang lớn, vội chạy đi vào thì thấy con rể cùng chồng đang còn một cao một thấp mắt to trừng mắt mỏ. Mắt nhìn thấy bầu không khí không đúng, nàng liền đi đến kéo chồng mình ra hỏi: “Sao vậy? Đây là làm sao vậy? Có gì không thể bình tĩnh nói được sao?”.

Rồi quay đầu lại, nhìn Trình Gia Hưng cười tủm tỉm hỏi: “Con rể sao lại tới đây?”.

“Con hái được anh đào dại, mang đến nột bát cho Hạnh Nhi nếm thử”.

“Hôm nay đừng vội trở về?  Buổi trưa ở lại ăn cơm đi?”.

Trình Gia Hưng nghĩ mình ở lại thì Hà gia phải chuẩn bị đồ ăn ngon, đang muốn từ chối thì lại nghe cha vợ nói: “Nàng bảo hắn trở về đi! Hắn ở đây ta tức giận đến no rồi! Ta ăn không vô!”.

Trình Gia Hưng đem lời đến bên miệng nuốt xuống, gật đầu tiếp nhận ý tốt của nương vợ, mắt thấy Hà Kiều Hạnh đi vào phòng bếp liền đi theo xuống giúp đỡ.

Chờ mấy đứa trẻ rời đi hết khỏi nhà chính, thì Đường thị mới hỏi đã xảy ra chuyện gì?.

“Còn không phải là tên tiểu tử thúi kia……… ta dạy con gái mình hắn xía mồm vào làm gì?”.

Đường thị hỏi Trình Gia Hưng nói lời gì?.

“Hắn nói ta không được nói chuyện với Hạnh Nhi như vậy! Ta xem là hắn muốn khẩu khí với cha vợ đây! Nàng nói xem con gái của chúng ta có phải là ngốc rồi hay không? Trước kia ta đã nói chuyện qua với Trình Gia Hưng, sau khi con gái gả đi qua thì không được làm trâu làm ngựa cho Trình gia. Kết quả thì con nói gì? Con nói vợ chồng thì phải đồng cam cộng khổ với nhau, không thể độc nhất một mình con hưởng phúc được”.

Đường thị nghe chồng lảm nhảm dài dòng mãi, thở dài một hơi rồi kết luận: Cha vợ cùng con rể đều là đồ ngốc.

“Ta chỉ nghe thấy chàng nói mãi đến ăn no rồi đấy, sao chàng không đi ra ruộng bón phân đi? Sao còn ở nhà làm gì?”.

Cha Hà lúc này mới nhớ ra là mình đã sử dụng xong hai thùng phân, vội vàng trở về để gánh phân bón xuống đất, vì thế hắn cũng không nói nữa, cầm thùng phân đi ra hố phân chuồng heo phía sau lấy phân. Còn về phần Hà Kiều Hạnh thì vừa mới lấy lạp xưởng trên xà nhà xuống, múc bột bắp hạt trong chum ra chuẩn bị nấu cơm.

Trình Gia Hưng thấy không có nhiều việc để giúp đỡ nên ngồi xuống canh lửa trong bếp lò, giữa chừng đại tẩu Hà Kiều Hạnh quay lại vào phòng bếp một lần, sau khi nàng đi ra ngoài, thì Trình Gia Hưng mới hỏi Hà Kiều Hạnh là đại tẩu gần sinh chưa?.

Nói đến đây, Hà Kiều Hạnh mới nhớ tới một chuyện khác rồi bật cười.

“Nàng cười cái gì vậy? Nói cho ta cùng nghe với”.

Hà Kiều Hạnh lấy một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh hắn, kề tai nói nhỏ: “Đại tẩu của ta còn một tháng nữa là sinh. Thật khó mà nói chính xác là ngày nào, nhưng Đông Từ thời gian này cứ nói mãi, nó bảo bởi vì đại tẩu mang thai, cộng thêm ta gần thành thân nên thức ăn trong nhà năm nay so với những năm trước tốt hơn, ngon hơn nhiều. Hiện giờ hắn chỉ sợ đại tẩu sinh rồi, ta cũng gả đi sang Trình gia các ngươi, thì ngày tốt lành của hắn dần đi qua mất rồi”.

Trình Gia Hưng suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại tẩu ta cũng mang thai, nhưng thức ăn trong nhà vẫn vậy. Nhưng nương vẫn mở thêm cho đại tẩu một cái bếp nhỏ, còn những người khác thì ăn thế nào vẫn thế đấy không khác gì ngày thường”.

Hà Kiều Hạnh nghe hắn nói xong cười nói: “Chúng ta ba đầu cũng là như vậy, sau khi đại tẩu mang thai thì số lần xay xát gạo, ngoi nhiều hơn, xay gạo nhiều thì trong nhà cùng nhau ăn thường xuyên hơn, nương có đôi khi cũng nói một hai câu. Nhưng trong nhà trồng trọt cũng không ít, nên cũng không thiếu mấy miệng ăn, chẳng qua là ăn nhiều một chút thì tích góp sẽ ít đi một chút mà thôi”.

Trình Gia Hưng lấy que lửa đảo đảo trong lòng bếp rồi nói: “Tài sản không phải tự nhiên mà có, là phải tích góp, thực sự muốn trải qua một sống tốt thì phải nghĩ ra được cách kiếm tiền. Sau khi ta bán xong anh đào, liền cân nhắc, suy nghĩ làm thế nào để có thể kiếm được nhiều tiền bạc hơn đây, nhưng hiện giờ thì vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào tốt cả”.

“Mùa xuân và mùa hạ thường có mưa, sau cơn mưa thì nấm mọc lên rất nhiều, ngươi có thể đu hái những loại có giá trị như tùng nhung, nấm đùi gà, nấm đỏ, đây đều là những thứ rất ngon, lại quý, nên nếu đi tửu lâu bán thì giá sẽ không thấp”.

“Hạnh Nhi, nàng nói mấy thứ này, ta thật sự không nhận ra”.

Sau cơn mưa, sẽ có một số phụ nhân đi lên Tiểu Vân Lĩnh để nhùn thử xem, nhưng bọn họ thường lấy ăn một số loại biết và thường ăn, còn một số loại thì họ không nhận ra nên không dám hái vì sợ là nấm độc. Trình Gia Hưng hỏi nàng hình dáng những cây nấm quý ấy như thế nào? Hà Kiều Hạnh trong tay có một ít đồ ăn phơi khô, định đưa cho hắn nhìn xem, nhưng sau đó nghĩ lại, đây không phải là một cơ hội sao? Vì thế nàng nói: “Ta nói cẩn thận ra thì sợ ngươi cũng không nhận biết chính xác được, Gia Hưng, ngươi dẫn ta đi lên núi, ta sẽ mang một cái sọt lớn, chúng ta cùng nhau hái nhiều một chút”.

Trình Gia Hưng còn đang cân nhắc thì Hà Kiều Hạnh lại thúc giục hắn: “Bản thân ngươi tự mình hái rồi bán đi, có bao nhiêu tiền thì phải suy nghĩ cất đi một ít, ta đi theo ngươi, ngươi bán được thì giao cho trong nhà, ta bán được của ta thì ta cầm, thành thân xong lại lấy ra lại đây”.

“Nàng muốn cùng ta đi lên núi sao? Vậy thì chờ trời mưa lần tới, sáng ngay hôm sau mưa tạnh, chúng ta sẽ gặp nhau bên bờ sông, ta sẽ mang nàng đi dạo một vòng trên núi”.

Hà Kiều Hạnh nhìn hắn cười như nở hoa, gương mặt tươi cười ấy của nàng in hình trên ngọn lửa trong bếp rất  là xinh đẹp.

Trình Gia Hưng chỉ nhìn thoáng qua rồi quay lại chăm chú canh giữ lửa, nhưng tim thì đập bùm bùm, lỗ tai cũng nóng lên.

Giữa trưa ăn cơm lạp xưởng, Hà Kiều Hạnh nấu cơm lạp xưởng phối rất nhiều nguyên liệu, bởi vì phối hợp rất khéo léo giữa rau và hạt bắp nên dù cơm không có dầu mỡ nhưng nhai vẫn  có mùi thơm nhẹ. Trình Gia Hưng ăn một bát đầy lớn, cùng người nhà Hà gia nói chuyện một hồi, rồi chuẩn bị trở về nhà. Hà Kiều Hạnh lúc này cũng không còn việc trên tay nên nói một tiếng với nương rồi đưa hắn sang sông, hai người lần lượt đi trên đường thôn, vừa đi vừa nói chuyện.

Trình Gia Hưng nắm lấy ngón tay của mình tính tháng, nói rằng còn ba hoặc bốn tháng nữa là sẽ làm việc hỉ, thật là tốt quá.

“Chưa làm hỉ sự, mỗi ngày ngươi vẫn chạy tới nhà ta đó……..”.

“Không giống nhau! Hôm nay chỉ ôm nàng có một chút mà suýt nữa đã bị đánh tơi bời rồi, chờ thành thân xong thì đã là vợ chính thức cảu ta rồi, muốn ôm thì ôm, ai có thể quản được chứ?”. Còn có thể ăn được một ngụm khác, chờ vợ vào cửa, hắn sẽ làm tiến tới cho đến ngày có thể mở thêm một cái bếp nhỏ, như vậy thì cuộc sống thật sự quá tốt đẹp.

Trình Gia Hưng cầm lấy bát đựng anh đào trở về, rồi nhớ lại món cơm lạp xưởng lúc trưa, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ. Hắn mang theo một người mùi vị thơm ngon của lạp xưởng trở về, khiến cho Thiết Ngưu cứ ôm đùi hắn mãi không thôi.

Đứa cháu trai mập mạp chưa đầy năm tuổi này háo hức ngửa mặt trông mong nhìn hắn: “Tam thúc, thúc ăn gì vậy? Người thúc thơm quá!”.

“Ăn gì cũng không phân chia cho ngươi ăn……”.

Thiết Ngưu buông tay ôm đùi hắn ra ôm, đi xung quanh hắn vòng một vòng, rồi nhìn thấy trong tay hắn cầm cái bát, nó còn cẩn thận xem nhìn kỹ, nhưng lại là trống không

“Tại sao lại trống không như vậy? Thẩm thẩm không làm món gì ngon cho thúc sao?”.

Trình Gia Hưng đặt bát sang một bên, ngồi xổm xuống bóp khuôn mặt mập mạp của hắn rồi cười nói: “Buổi trưa thúc ăn cơm ở sân nhà Hà gia, ăn cơm lạo xưởng, món đó so với nhà ta còn thơm ngon hơn nhiều, bên trong không chỉ có thái lát từng miếng lạp xưởng, mà còn có rau xanh, bắp viên và rất nhiều loài hạt khác, dù sao thì cũng ăn ngon đến mức mà ta không thể hình dung ra nổi! Ta một hơi ăn hết hai bát lớn, ăn no đến căng bụng, phải đi bộ vài vòng mới trở về được!…….”.

Trình Gia Hưng chính là người đáng chết, hắn tỉ mỉ đem cơm lạp xưởng có bao nhiêu ăn ngon hình dung lại một lần, nói xong còn vỗ vỗ quả đầu dưa của Thiết Ngưu rồi rời đi.

Thiết Ngưu ngẩn ngơ một lúc. 

Sau đó oà một tiếng, vừa khóc vừa chạy đi.