Nông Gia Ác Phụ

Chương 31




Phân gia.

Hai từ này giống như một tảng đá to lớn đập mạnh thẳng vào trong lòng tất cả mọi người trong nhà.

Nhìn thấy người ổn nhất ngược lại chính là lão cha, Trình Lai Hỉ, hắn chỉ liếc mắt nhìn sâu đứa con trai thứ ba một cái, rồi sau đó nhìn lướt qua phản ứng của những người khác.

Hoàng thị cau mày, lần trước nàng đã nói chuyện với với chồng về khả năng gia đình sẽ không còn đoàn kết đồng lòng nữa sau khi kiếm được tiền, lúc đó lão già đã đề cập đến chuyện phân gia, bảo nàng suy nghĩ lại về điều đó, còn nói sớm đi một ngày thì sẽ được yên tĩnh, còn tình cảm ngày đó. Mới có hai ngày thôi, nàng chưa bao giờ tưởng tượng đến trong một tuần mà trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, con dâu cả gây chuyện, sinh non, con dâu thứ hai khi không lại bị đánh, lão tam thì ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng hẳn là thấy khó chịu với người nhà Lưu gia, buồn chán không muốn xen vào chuyện làm ăn buôn bán, hôn nay lại nghe thấy lời này, tất cả đều do con dâu cả khởi xướng, là nàng đưa cho gia đình chủ ý, vậy thì sao? Cơn tức giận tích góp tích góp mấy ngày nay đều quy nhìn về phía nàng?.

Hoàng thị túm kéo tay con dâu cả còn chưa có buông tay ra, cảm xúc trầm xuống, quay đầu lại xem thì thấy nàng sắp trượt trên mặt đất.

Hoàng thị đơn giản là quăng tay ra.

“Chính ngươi là người gây ra chuyện phiền toái, kết quả ngươi lại là người nổi điên, la khóc om sòm cũng chính là ngươi, khóc sướt mướt như oan ức lắm vẫn là ngươi, một vở kịch này đều do chính ngươi làm ra, sao ngươi không dựng sân khấu lên mà đi diễn đi? Trước kia còn nhìn ra có vài điểm xem được, nay vừa thấy tiền là hiện toàn bộ nguyên hình ra, ta chỉ hận sáu năm trước mắt mờ mới cưới một người con dâu như ngươi cho lão đại”.

Vốn dĩ, chỉ cần những ngày tháng bình yên như lúc trước thì Hoàng thị trăm triệu lần sẽ không bao giờ phân chia gia đình ra ở riêng.

Nhưng hôm nay đã nháo ầm ĩ ra thành như vậy, lòng nàng chợt lạnh lẽo: ” Cha các ngươi lúc trước có nói với ta, rằng khi các ngươi đã lập gia đình hết rồi thì có phải nên phân gia ở riêng hay không, tất cả chen chúc dưới một mái hiên sẽ có nhiều chuyện phiền toái, sớm tách ra thì tình cảm còn giữ được nhiều tốt đẹp. Còn ta, làm nương có suy nghĩ hơi ích kỷ là không muốn phân gia. Vốn tưởng rằng các con trai sẽ có đứa có tiền đồ, có đứa yếu hơn, chỉ cần không phân gia thì huynh đệ sẽ cùng nhau nâng đỡ giúp nhau, như vậy thì mọi người đều bền lòng, cuộc sống trôi qua cũng rất tốt, không đến nỗi chết đói. Hôm nay đúng là một thùng nước lạnh dội lên đầu ta, các ngươi trưởng thành cả rồi, nên ý nghĩ cũng lớn hơn, chúng ta làm cha nương có nói gì cũng đều không được. Dưới mí mắt so với ai khác,  đều  cảm thấy chính mình là thông minh nhất, vậy về sau liền tuỳ các ngươi đi, các ngươi có muốn làm như thế nào thì ta mặc kệ”.

“Lúc này sắc trời cũng tối rồi, có làm gì cũng không tiện, ta sẽ đi tính toán kiểm kê tiền nong, ruộng đất trong nhà, lão tam, việc mua bán của con nghỉ một hai ngày giao cho bọn Man Tử đi, ngày mai chạy sớm qua Tiểu Hà thôn, đi đến nhà Viên thợ mộc ở bên đó kêu lão tứ trở về, chờ Gia Vượng trở về, rồi sẽ thương lượng chuyện phân gia của các ngươi”.

Lúc Hoàng thị chống nạnh mắng chửi người, mấy người con trai không quá sợ, nhưng bây giờ nghe nàng bình tĩnh nói ra những lời như vậy, Trình Gia Hưng thì gật đầu đồng ý, còn Trình Gia Phú và Trình Gia Quý cùng nhau hoảng sợ.

Chu thị vừa rồi bị Lưu thị đánh cho choáng vâng đầu óc, nghĩ ngày mai phải về nhà mẹ đẻ tố khổ, để nương đến đòi lại công đạo cho nàng, nếu lần này bị đánh mà không nói gì làm  cho rõ ràng thì sau này chỉ có mất chứ không có lợi. Nàng còn đang suy nghĩ cân nhắc thì tình huống bất ngờ chuyển biến theo chiều xấu hơn, lão tam đã mở miệng nói phân gia ở riêng, thế nhưng nương lại đồng ý, mà cha cũng không có ý ngăn cản.

Chu thị không quan tâm đến mặt mình, lo lắng chạy đến đẩy chồng mình một cái, ánh mắt ý bảo hắn đi khuyên nhủ.

Trình Gia Quý áp xuống sự hoảng sợ trong lòng, thấy vợ đã tốt hơn trước rất nhiều, nên đi ra ngoài, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Con biết làm con trai mà mở nói phân gia ở riêng là không có hiếu, nhưng con cho rằng nếu đại ca còn che chở cho đại tẩu như vậy, thì phân gia cũng tốt. Lại nói đến trước đoạn thời gian này, đại tẩu mỗi ngày đều kêu không thoải mái trong người, đến tẩy rửa bát đũa cũng lười làm, không làm việc gì đều nằm ở tròn phòng nghỉ ngơi, cho nên tất cả các loại công việc đều rơi vào trên người vợ con, Chu thị mệt đến quá sức, tối nào cũng thấy nàng đau eo đau lưng, con bảo nàng hay bảo nương phân chia ra giảm bớt ít công việc, nhưng nàng không cho, chỉ nói nữ nhân mang thai là rất vất vả……..Con cũng không phải là đang khoe khoang vợ mình, nhưng con nghĩ đại tẩu lúc nào cũng như thế này thì phân gia chúng con cũng tốt hơn một chút. Con dù không có nhiều bản lĩnh, trồng trọt xong có thể đi ra ngoài làm công nhật kiếm ít tiền, dù cuộc sống có nghèo mà rắc rối ít, thì trong lòng cũng thoải mái hơn.

……………….

……………….

Giờ thì mọi chuyện hay rồi, Chu thị cũng đứng ngơ ngác luôn.

Nàng đẩy Trình Gia Quý đi ra ngoài là muốn chồng mình thuyết phục đừng phân gia, sao chồng nình lại cùng đồng ý với ý kiến của lão tam chứ?.

Ngoại trừ lão tam mà nói, với người khác tốt nhất là không nên phân gia, sau khi phân gia thì ngươi sẽ phải tỉ mỉ lên kế hoạch sinh hoạt trong tương lại. Nhưng Chu thị cũng không thể trách chồng mình đứng lên đồng ý một cách mù quáng được, nói đến cùng, hắn là quan tâm chăm sóc cho nàng.

Không phân gia mà nói, chẳng qua là vì nàng chưa sinh được con nên phải chịu đựng thiệt nhiều thứ, còn Trình Gia Quý nhìn cũng hụt hững, vốn là hắn cũng không muốn, nhưng vì hàng loạt cái tát kia đã làm hắn vỡ tung, quyết đinh.

Chu thị không trách chồng mình thiện cẩn, vứt bỏ lợi ích lâu dài, nàng trách ai đây? Đương nhiên là đại tẩu rồi!.

“Gia Quý, ……..Ta làm thêm nhiều việc cũng không sao, nhà này không thể phân gia, phân gia rồi thì sẽ trở thành một chuyện cười trong thôn sao?”.

Trình Gia Quý đang định nói rằng trong lòng hắn biết rõ, để cho vợ mình yên tâm. Kết quả là Trình Gia Hưng xông lên trước, Trình Gia Hưng bĩu môi, “Phân hay không phân đều đã trở thành trò cười, đại tẩu nhà chúng ta khuỷu tay đã thò dài ra bên ngoài rồi, chẳng lẽ còn cơ thể giấu diếm được sao?”.

Hiện tại trong nhà này, Trình Gia Hưng là người có năng lực nhất, ban đầu hắn chẳng để ý đến chuyện phân chia gì đó là vì hắn có tình cảm với huynh đệ, hắn thoải mái giao tiền cho lão nương, điều đó cũng có nghĩa là hắn không ngại mang theo cả gia đình đi lên. Vốn dĩ là huynh đệ, mắt nhắm mắt mở, nên làm gì thì làm, muốn ăn thịt uống ngon trôi qua ngày lành tháng tốt là được, nhưng cố tình đại tẩu lại đi so đo, để ý từng tý một, hiện tại lòng hắn nóng nảy, không kiên nhẫn, Hoàng thị đâu dám cưỡng cầu nữa?.

Nàng nhìn về phía đứa con dâu thứ hai: “Phân gia cũng không phải là cắt đứt sợi dây nhân duyên người thân, là nghĩ tới các ngươi đều có tính toán của chính mình, nên đơn giản hãy tách ra làm việc riêng đi, các ngươi đều đã lớn mạnh mẽ cả rồi, còn trói cột vào nhau cùng một khối để làm gì? Ông ba Hà còn đó mà đã phân gia ở riêng, có ai nói ông gì không. Tóm lại là ta không thương lượng bàn bạc với các ngươi, mà chuyện đã định như vậy rồi,Chu thị, con về phòng nghỉ ngơi đi” 

Lúc này, Lưu thị sau khi ngẩn người ngốc ngơ một hồi lâu mới định thần lại.

Thấy bà bà chuẩn bị quay về phòng đếm tiền, nàng phi thân tiến lên bám người lại, cũng không giở trò xấu, la lối khóc lóc om sòm nữa, mà không ngừng nói: “Là con sai rồi? Tất cả đều là lỗi sai của con được không? Xin nương bớt giận, con sẽ chịu tội với đệ muội, cũng như xin lỗi tam đệ, nương bảo con làm gì cũng được, nhà không thể phân! Không thể phân a!”.

Hoàng thị duỗi tay muốn đẩy nàng ra, nhưng nghĩ đến Lưu thị vừa mới mất con nên nàng dùng hết sức lực gắt gao đem người đỡ vững lấy người, giống như nếu buông tay thì như ông trời sụp đổ vậy.

Hoàng thị tránh không thoát, nên nhìn về phía lão đại Trình Gia Phú: “Đem vợ con về phòng nghỉ đi”.

Trình Gia Phú há miệng thờ dốc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thốt ra khỏi miệng, hắn dường như đã nhận mệnh, hắn tự mình đi tới kéo tay nàng ra, rồi dẫn Lưu thị vào phòng. Trước khi vào cửa, còn quay đầu lại nhìn hai người huynh đệ nói lời xin lỗi.

“Lão tam cũng vậy, thật xin lỗi”.

…………..

Sáng sớm ngày hôm sau, Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi tinh thần hưng phấn đi lại đây, lại phát hiện Trình Gia Hưng đang chuẩn bị đi ra ngoài, họ vô cùng sửng sốt.

“Trình ca, ngươi đây là muốn đi đâu vậy?”.

Trình Gia Hưng vươn tay vỗ vỗ bả vai hai huynh đệ nói: “Trong nhà có việc nên ta sẽ nghỉ hai ngày, hai ngươi hãy chú ý đến chuyện buôn bán nhé”.

Làm việc cùng nhau nhiều ngày như vậy, quá trình đều quen thuộc cả rồi, nếu Trình Gia Hưng nghỉ hai ngày cũng không có sao, bọn họ cùng lắm thì sẽ tìm người đi ra ngoài giúp đỡ. Điều mà Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi quan tâm đó là Trình gia đã xảy ra chuyện gì? Ở trên đường đi lại đây có nghe thấy mấy đại nương tán gẫu, nói rằng hình như đêm qua Trình gia có đánh nhau, động tĩnh lớn lắm. Rồi lại nói đến nguyên nhân là Lưu thị, không biết nàng làm sao mà đem đứa nhỏ trong bụng mất đi, nghe nói còn liên luỵ đến người nhà mẹ đẻ của nàng, lúc Lưu thị xảy ra chuyện, có người nhìn thấy Lưu gia tiểu muội ở trong sân nhà Trình gia.

Từ sáng sớm, người dân trong thôn đã nhìn về phía nhà Trình gia bên này, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi càng bối rối hoảng sợ hơn, sợ nháo loạn không tốt sẽ làm ảnh bưởng đến việc kết nhóm buôn bán. Trình ca bên này mang trọng tránh chiến lược mà bỏ cuộc thì bọn họ đi theo không kiếm được tiền. Mãn Tử nghĩ muốn quan tâm hỏi vài câu, mới nói ra thì Trình Gia Hưng đã nói: “Hai người đừng nghe lời bàn tán ở bên ngoài, quan tâm chăm sóc chuyện buôn bán cho tốt ta đã giao, nghe hiểu không?”.

“Hai ta làm việc Trình ca cứ yên tâm”.

“Ta trở về đi kêu người, ca ngươi có việc thì cứ đi đi”.

Trình Gia Hưng gật đầu, quay người đi  hướng nhà Viên thợ mộc, nhà Viên thợ mộc cách Đại Dung Thụ rất xa, vì thế nên sau khi Gia Vượng học nghề rất ít khi trở về, hàng năm sẽ trở về hai lần vào dịp tết và mùa thu hoạch lúa nước. Ngày thường thì sư phó cũng có sắp xếp cho người học nghề nghỉ ngơi một ngày, nhưng thời gian kia quá ngắn, đi lại không tiện, chi bằng ở lại nghỉ ngơi một chút cho tốt, hắn học nghề cũng rất vất vả.

Trình Gia Vượng ra năm liền đi ra ngoài, lúc tam ca định thân hắn có nghe nói rồi  trở về, sau đó hắn chưa có quay lại nữa.

Hôm nay chợt nghe nói có người trong nhà đến tìm hắn, Trình Gia Vượng đầu tiên là rất ngạc nhiên, sau đó là rất vui mừng, đang muốn hỏi ca ca có chuyện gì  mà đến đây? Còn tính toán lấy tiền đồng ra để đi mua nửa cân rượu cùng hắn uống một chén, kết quả là Trình Gia Hưng nói không.

“Vừa rồi ta đã cùng sư phụ của ngươi nói xong rồi, lão tứ, ngươi thu dọn một chút đi rồi cùng ta trở về”.

Trình Gia Hưng kéo hắn ta rời đi, Trình Gia Vượng vung tay ra, đứng yên hỏi: “Làm sao vậy? Tam ca, ca nói rõ ra đi”.

“Dù sao trong nhà cũng đã xảy ra chuyện rồi, đừng chậm trễ nữa, mau theo ta trở về, có chuyện gì thì trên đường đi rồi nói”.

Trình Gia Vượng nghe lời này, liền vỗ vỗ mùn gỗ trên người, vội vàng chạy đuổi theo kịp, ai huynh đệ đều là chàng trai trẻ tuổi nên bước đi trên đường nhanh như bay. Trên đường trở về, Trình Gia Hưng liền đem chuyện phát sinh trong nhà kể rõ ra hết cho lão tứ nghe, hắn cũng không tô đẹp thêm như thế nào cho bản thân mình, nói lúc đầu làm buôn bán  không nghĩ tới sau này sẽ phát triển lớn đến như vậy, lúc bắt đầu muốn thử nước nên kéo mọi người vào chia sẻ rủi ro, huynh đệ trượng nghĩa đem chuyện buôn bán đi lên, hắn Trình Gia Hưng không thể trở mặt không nhân mà quay lại đá người ta đi. Hơn nữa Lưu gia cũng rất là phiền toái, hắn không muốn cũng gia đình kia có quan hệ lẫn lộn, ở trong cái bối cảnh mua bán phát lên thì kéo theo rất nhiều vấn đề, sau đó thì đúng vào ngày hôm qua là bùng nổ ra, nháo loạn ầm ĩ đến mức đi thẳng vào vấn đề phân gia.

“Ta và nhị ca đều cảm thấy việc phân gia tốt hơn, còn thuyết phục người khác đi theo ta bắt tay vào buôn bán có lãi, ta nào đâu có sức lực tinh thần mà làm chuyện khác? Ngươi xem nhà mẹ đẻ của vợ ta đi, mọi người đã sớm phân nha, nhưng huynh đệ vẫn hiếu kính cha nương, giúp đỡ lẫn nhau lúc khó khăn, ta thấy điều đó cũng khá tốt”.

“Đại khái chính là ta cùng nhị ca muốn phân ra, nhưng hai tẩu tử lại không muốn, đại ca chưa tỏ thái độ gì, nhưng  lòng hẳn là cũng nghĩ vậy, hắn làm lão đại, trong lòng có gánh nặng, rất sợ vì hắn mà phân gia. Cha nói phân gia không phải là tan, tình cảm hao mòn hết mới thật sự là tan………ở giữa cũng rất phức tạp, dù sao hiện tại cha nương cũng đã quyết định muốn phân gia, nên bảo ta đi tìm ngươi về nhà, để bàn bạc cách phân chia như thế nào”.

Từ lúc Trình Gia Hưng bắt đầu nói, Trình Gia Vượng không có lên tiếng, nhưng chờ hắn nói xong rồi mà vẫn không thấy nói gì.

Trình Gia Hưng dừng lại quay đầu nhìn.

Trình Gia Vượng vẫn đi theo phía sau, người đã choáng váng ngốc thật rồi.

“Ta nói nhiều như vậy, sao đệ không có phản ứng gì? Đệ nghĩ sao? Cứ nói đi”.

“Đệ, đệ có thể nói cái gì? Các ngươi cũng quá có năng lực thật, chỉ trong mấy tháng mà đã nháo chuyện thành ra như vậy?”.

“Chuyện phân gia ngươi nghĩ như thế nào?”.

“Đệ ở nhà sư phụ học nghề, học xong chắc ở lại giúp đỡ làm việc, nếu tích góp đủ tiền sẽ nghĩ đến việc khác. Muốn nói phân gia hay không phân gia thật ra không ảnh hưởng gì lớn đến đệ, thời gian đệ ở nhà cũng không nhiều lắm, điều quan trọng là cha nương sẽ như thế nào? Tức giận không? Ca hôm nay đu ra ngoài có xem qua cha nương có chỗ nào không thoải mái không?”.

Thấy hắn hoảng sợ nhưng còn vững vàng, Trình Gia Hưng xoay người tiếp tục đi về phía trước, hắn vừa đi vừa cân nhắc suy nghĩ rồi nói với lão tứ: “Ta cảm thấy cha nương đã sớm tính toán chuyện này trước rồi, lời này là ta nói toạc ra đầu tiên, ta là tức giận đại tẩu tiếp tay cho người khác hố ta, vì thế nên trong lúc tức giận mới nói ra, nói xong đại ca và nhị ca đều rất kinh ngạc, nhưng nhìn thấy cha nương không có phản ứng gì nhiều”.

Trình Gia Vượng liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là được rồi, người không sao là tốt, tam ca, ca nói chuyện quá nghiêm trọng làm đệ cứ lo cha nương sẽ tức giận rồi xảy ra chuyện gì. Chuyện phân gia sao, sớm muộn gì cũng phân, lấy nhiều hay ít cũng không quan trọng, đặc biệt là mấy năm nay đệ ở bên ngoài nhiều, học mộc còn chưa có thành, còn chưa làm được cái gì cho cha nương hưởng phúc, nếu nói cùng với các ca ca thì đệ thật sự xấu hổ”.

Tính tình của Trình Gia Vượng rất giống với Trình Gia Hưng, mà hai người bọn họ trước đây quan hệ cũng rất tốt, Trình Gia Hưng nói: “Không phải ngươi muốn cùng sư phụ mở cái cửa hàng sao? Không cần tiền vốn à? Vì thế phân cho ngươi cái gì thì ngươi cứ cầm đi”.

“Tiền vốn thứ này, tích góp mấy năm là sẽ có……Hay là tam ca, ca làm ăn buôn bán cho tốt, phát đạt giàu có rồi cho đệ mượn một chút tiền nhé”.

Trình Gia Hưng rất dễ nói chuyện, gật đầu nói: “Được rồi, chỉ cần ngươi họ xong về nhà, ta có tiền nhất định sẽ cho ngươi mượn”.

“Thống nhất vậy nhé, chúng ta đi nhanh đi, chạy nhanh mà trở về nhà”.