Nông Kiều Có Phúc

Chương 12: Nhà đại bá




Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Dọc theo đường nhỏ đi về phía nam đi hơn một trăm mét, lại đi sang hướng tây mấy chục mét, thì đến một cửa vào một sâ viện. Sân nhỏ tường rào cao chừng một người, gạch đất xây thành. Tiến vào cửa gỗ rắn chắc, phòng chính ba gian mang hai gian phòng bên, còn có đông sương phòng cùng tây sương phòng, gạch ngói xanh, khí phái cực kỳ. Cái nhà này, ở trong toàn bộ thôn cũng được coi là một trong những khu nhà cao cấp.

Trong sân cũng rất lớn, bên trong có một cây táo, một cây liễu, một cái bàn đá bốn cái ghế đá, buộc trên tàng cây lá một con chó lớn đang điên cuồng sủa bọn họ.

Sân viện rộng này chính là Tam thúc Trần Thực làm mua bán nhỏ ở phủ thành xuất tiền tu sửa, năm ngoái mới sửa xong, mới tinh.

Bên cạnh bàn đá, một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi đang dẫn hai đứa bé chơi đùa. Tiểu cô nương mặc áo kép màu xanh lá cây, quần áo trong màu trắng. So với áo kép ngoài mặc dù phai màu, quần áo trong cũng được giặt có một ít ố vàng, nhưng dù sao không có miếng vá. Người miễn cưỡng được coi là thanh tú, mắt xếch, đuôi mắt cụp, da trắng, chỉ là điêu ngoa cùng hận ý trong mắt không giảm mấy phần.

Nàng ta gặp người nhà này, "Hừ" một tiếng, lại nói một câu: "Bẩn chết, mặt cũng không rửa sạch sẽ mà tới nhà làm khách." Sau đó hất đầu, tiến vào đông sương.

Đây chính là Trần A Cúc đại danh đỉnh đỉnh.

Một tiểu cô nương hơn hai tuổi nhìn Trần A Phúc nói: "Bẩn bẩn, kêu nương mày giúp mày tắm rửa sạch sẽ."

Một tiểu nam hài khoảng bốn tuổi cũng giống như Trần A Cúc, "Hừ" một tiếng, đi theo nàng ta tiến vào đông sương.

Hai đứa nhỏ này hẳn là nhi tử Trần Đại Hổ cùng nữ nhi Trần Đại Nha của đại đường huynh Trần A Quý. Mặc dù thái độ bọn họ không tính là thân thiện, nhưng hài tử vô tội. Nếu không phải là có người lớn xúi giục, bọn chúng cũng sẽ không như thế.

Một cô nương mười lăm mười sáu tuổi từ trong phòng bếp đi ra, cười nói: "Nhị thúc, Nhị thẩm, A Phúc, đừng nóng giận, muội tử chúng ta bị trong nhà làm hư. Mau, vào trong phòng ngồi, nãi nãi cùng cha con đang đợi mọi người đấy." Nàng hẳn là đại tỷ Trần A Lan của đại phòng. Lớn lên có vài phần giống với Trần A Cúc, nhưng ánh mắt bình thản hơn nhiều.

Trần Danh tức giận đến lắc đầu.

Vương thị giống như đã sớm thành thói quen Trần A Cúc vô lễ, cố cười nói: "Nhị thẩm biết rõ, A Cúc là hài tử có tính tình."

Tiến vào phòng chính, vào cửa chính là sảnh phòng. Ngay phía truớc là một cái bàn bát tiên lớn, bên cạnh bàn là hai băng ghế, hai bên còn có vài cái ghế. Trong phòng không có ai.

Bọn họ lại đi tới tây phòng bên trái, gần cửa sổ là một cái giường lớn, bên cạnh kháng là một lão phu nhân năm mươi mấy tuổi ngồi cùng một nam nhân ba mươi mấy tuổi, trên mặt ghế dưới đất là một thanh niên nam nhân chừng hai mươi tuổi đang ngồi. Ba người này hẳn là nãi nãi Trần lão thái cùng Đại bá phụ Trần Nghiệp, đại đường huynh Trần A Quý.

Trần lão thái mặc một bộ quần áo màu xám, gầy, trên đầu mang một cây trâm bạc, hình tượng lão phu nhân nông thôn khôn khéo điển hình. Trần Nghiệp và Trần A Quý mặc đồ đều là nông dân nông thôn điển hình, áo ngắn vải thô, màu lam nhưng không có miếng vá, lại lớn lên mặt mày hồng hào, vừa nhìn thì biết cuộc sống khá giả. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Trần Nghiệp cười xuống giường chào hỏi đám người Trần Danh. Còn nói: "Người đã đến đông đủ rồi, đi, đi vào phòng mừng thọ cho nương."

Trần Nghiệp cùng Trần lão thái đều giống nhau, dáng tươi cười chân thành với Trần A Lộc nhiều hơn, ánh mắt chỉ ngừng một chút ở trên người Trần A Phúc cùng Trần Đại Bảo.

Đối với thái độ Trần lão thái cùng Trần Nghiệp, Trần A Phúc cũng có thể lý giải, người đều là ích kỷ. Từ ý ở ngoài lời của Vương thị mấy ngày nay có thể nghe ra, kể từ sau khi A Lộc què chân, thì mẹ con bọn họ đã không cho Trần A Phúc cùng Đại Bảo sắc mặt tốt.

Chỉ là Trần Đại Bảo hơi có chút thất vọng, nó kêu "Thái mỗ", "Đại ngoại công" giọng so với ai khác đều cao hơn, thế nhưng không hấp dẫn sự chú ý lại.

Còn may có đại đường huynh Trần A Quý bổ cứu, cười kêu "A Phúc, Đại Bảo", còn đến dắt tay Trần Đại Bảo.

Đến sảnh phòng, Trần Nghiệp lại kéo căng cổ kêu lên: "Nương hài tử, mau kêu mọi người đến, mừng thọ cho nương."

Trần lão thái cười tủm tỉm mới ngồi vào chỗ của mình ở bàn bát tiên bên cạnh, thì nhìn đến đại bá nương Hồ thị, đại đường tẩu Cao thị, đại đường tỷ A Lan từ phòng bếp đi qua, Trần A Cúc dẫn Trần Đại Hổ cùng Trần Đại Nha từ đông sương đi ra.

Hồ thị cùng Trần Nghiệp, Vương thị đều là ba mươi sáu tuổi, lại có vẻ trẻ tuổi nhiều. Rất lưu loát, trắng nõn, lớn lên rất giống với Trần A Cúc. Mặc một bộ bối tử vải mịn màu nâu thêu hoa, buộc lên một cái tạp dề, trên đầu đeo một cây trâm bạc, trên lỗ tai mang một đôi đinh hương vàng. Cái loại ăn mặc này ở quê hương thuộc về xa hoa dẫn dắt thời thượng, có một ít địa chủ bà cũng không thấy được như thế.

Trần Nghiệp và Trần Danh đứng ở trước nhất, Trần A Phúc, Trần A Lộc cùng Trần Đại Bảo đứng ở cuối cùng, người một nhà quỳ xuống dập đầu chúc thọ cho lão phu nhân. Trần A Phúc quỳ xuống và dập đầu đều có chút phí sức, cần A Lộc cùng Đại Bảo hỗ trợ.

Đụng đầu xong, Vương thị nâng xiêm y bà làm cho Trần lão thái. Trần lão thái cười nheo mắt, nói thẳng: "Ai da, còn là vải mịn làm đây, chữ phúc này thêu được thật là đẹp mắt, tựa như quần áo may sẵn mua ở phường thêu trong thị trấn."

Hồ thị bĩu môi một chút, cười nói: "Bà bà (mẹ chồng), mặc dù đường may của con không tốt như đệ muội, nhưng con chính là ngày ngày hiếu kính ở trước mặt bà bà, sớm muộn gì phụng dưỡng trước giường. Một chuyện làm tốt dễ dàng, ngày ngày làm chuyện tốt thì mới khó."

Hôm Trần lão thái nay cũng không muốn theo người nảy sinh cáu gắt vô cớ, liền cười nói: "Đúng, ta biết rõ đại nhi tức hiếu thuận."

Trần Nghiệp cau mày nói: "Mụ đàn bà này nói nhảm chính là nhiều."

Trần Danh lại móc ra năm mươi văn tiền đưa cho Trần Nghiệp, nói: "Chúc thọ cảu nương, không để cho một nhà đại ca dùng tiền." Nói xong, còn thẹn thùng rũ mắt xuống.

Trần Nghiệp thoái thác nói: "Nhị đệ nói lời nói này thì khách khí rồi, đệ và Tam đệ hàng năm đều đã cho nương tiền cùng lương thực, thế nào còn có thể đưa tiền khác đây?"

Trần lão thái vội vàng nói: "Đại nhi thu tiền đi, huynh đệ con nói đúng, chúc thọ của nương không để cho một nhà của con dùng tiền."

Hồ thị còn sợ Trần Nghiệp không thu, nói: "Quản gia, nhớ ngày đó ông còn nhỏ tuổi thì cung cấp nhị thúc cùng Tam thúc đọc sách, ta vừa vào cửa thì giống như làm nô tài hầu hạ bọn họ. Bọn họ đều thành gia lập nghiệp, chúc thọ cho nương cũng nên ra một phần lực, thế nào lại không biết xấu hổ để một phòng chúng ta ra." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Trần Nghiệp trầm mặt mắng: "Ngươi cái đàn bà ghen tị này, mọi chuyện đều muốn lắm mồm."

Hồ thị thấy nam nhân của mình thu tiền, mới yên tâm, nói với Cao thị cùng A Lan: "Đi, đi làm việc. Ai da, ta cũng không có mệnh tốt như vậy, ngồi đó là cơm thể bưng đến trước mắt."

Cao thị và A Lan đáp một tiếng, đi ra theo.

Vương thị cũng vội vàng đi theo ra ngoài, nói: "Còn có việc gì làm, đại tẩu phân công ta là được."

Trần Nghiệp, Trần Danh, Trần A Quý về tây phòng bồi lão phu nhân nói chuyện phiếm. Trần A Cúc dẫn hai đứa bé ra ngoài, sảnh phòng đảo mắt chỉ còn lại ba người Trần A Phúc.

Một lát sau, Trần lão thái mới hậu tri hậu giác nói: "Không được, ta phải đi xem một chút, tay Vương thị là kiếm sống cho người lão một nhà Nhị, không thể để cho con đàn bà phá sản kia bắt đi làm cái việc gì nặng, làm tay bị thương." Vội vàng xuống giường, đi tới phòng bếp.

Trần Nghiệp còn tiếp một câu: "Hồ thị không nhớ lâu, nương liền gõ vài câu. Bà nương kia hồ đồ, trước đến giờ cũng không biết để tâm."

Vương thị đặc biệt yêu quý tay, thời điểm làm một ít việc nặng xách nước tưới tiêu này, bà đều biết dùng khăn lót ở trên tay.

Phòng bếp là tây phòng bên cạnh phòng chính. Lão phu nhân vừa vào phòng bếp, thì nghe thấy thanh âm bà ta mắng chửi người truyền tới, còn có thanh âm Hồ thị sai khiến, giống như Hồ thị kêu Vương thị nhóm lửa.

Đối với người bình thường mà nói, nhóm lửa là việc nhẹ nhất trong phòng bếp, nhưng đối với Vương thị tiếc tay như mệnh màn nói, cũng không phải là chuyện tốt gì.

Bọn họ là nông gia, giống nhau nhặt đều là một chút củi khô, phải vừa nhóm lửa vừa bẻ gãy khúc dài hoặc là nhiều nhánh cây. Dạng này dễ dàng tổn thương tay, cũng dễ dàng khiến tay sần sùi. Ở nhà của mình, trước đến giờ bọn họ sẽ không để cho Vương thị nhóm lửa.

Hết chương 12.