Nông Kiều Có Phúc

Chương 5: Ngốc mỹ nhân




Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần Danh "ừ" một tiếng, còn nói: "Chỉ là, đứa nhỏ kia đầu óc nhiều, tâm tư lại nặng, rất sợ nghe đại tẩu chúng ta cùng... lời nói, không cần nó." Ông không có ý tứ nói nương của mình, dừng một chút, lại nói tiếp: "Lời nói mới rồi trước không cần lộ ra, nếu không nó lại sẽ đa tâm. Còn có, nói cho hai đứa nhỏ, tạm thời đừng nói ra chuyện bệnh ngốc của A Phúc có chỗ chuyển biến tốt đẹp. Nếu như bệnh A Phúc thật sự tốt lên triệt để thì còn dễ nói, nếu như không tốt, ngược lại sẽ gây trở ngại."

"Ừm." Vương thị đáp ứng.

Trần A Phúc cảm động không thôi, cha cùng nương thế này thật tốt. Không nói cổ đại, cho dù là hiện đại, có một ít cha mẹ đối với hài tử tàn tật cũng sẽ không tốt như vậy. Còn có cha mẹ nhẫn tâm, còn có thể nhẫn tâm vứt bỏ, hoặc là dìm chết. Mà bọn họ, không chỉ toàn tâm toàn ý mưu đồ cho nữ nhi, còn liên tục dùng tiền chữa bệnh cho nữ nhi.

Còn có, thế giới này đối với nữ tử giống như chẳng hề quá hà khắc, nữ nhân không gả còn có thể lập nữ hộ.

Trần A Phúc phí sức trở mình, nghĩ tới nên đứng lên làm một chút huấn luyện bình phục, phải mau điều trị tốt thân thể, phải hồi báo người nhà này yêu mến với nguyên chủ. Hơn nữa, cho dù nàng hết bệnh, cũng muốn để tiểu bảo tiếp tục làm nhi tử của mình. Đứa bé kia, quá khiến người ta đau lòng. Nàng đời trước đã qua ba mươi tuổi, mặc dù không có kết hôn không có làm mẫu thân, nhưng tình thương của mẹ đã sớm tràn lan, thấy hài tử đáng yêu liền thích không thôi.

Nhưng mà, muốn cho tiểu bảo tiếp tục làm nhi tử của nàng, nhất định lời nói phải có trọng lượng, chế trụ đại bá nương ghen tị kia.

Trần A Phúc phí sức của chín trâu hai hổ ngồi dậy, lại cọ đến trước tủ giường, mở cửa tủ ra, bên trong đặt mấy bộ xiêm y của nàng cùng xiêm y của tiểu bảo, còn có vài chiếc khăn.

Nàng lấy ra một bộ áo nhỏ màu quả hạnh cùng quần màu lam, áo nhỏ cùng váy đều là áo kép, bên ngoài là vải mịn bên trong là vải thô. Mặc dù phai màu, còn may miếng vá, nhưng rõ ràng so với xiêm y mấy người khác thì khá hơn nhiều.

Mặc áo cùng váy vào, ít nhất dùng hai khắc đồng hồ. Nghĩ tới thân thể này không ngừng chảy nước miếng, cầm một chiếc khăn nhét vào trong ngực. Lại cảm thấy thân thể này lấy khăn ra từ trong lồng ngực cũng không quá dễ dàng, liền treo khăn ở trên khuy cài. Mặc dù ngây thơ, nhưng dù sao so với để cho người khác giúp nàng lau nước miếng cũng tốt hơn.

Xuống giường, lao lực mang giầy vào. Nhìn thấy trên bàn có cái gương đồng lớn cỡ bàn tay, nàng cầm lấy gương đồng soi soi, đúng là giật mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn lên thật xinh đẹp, mặt trái xoan nho nhỏ, da thịt tuyết trắng, mắt hạnh to to, cái mũi rất cao, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm trơn bóng. Ôi trời ơi, so với nàng đời trước còn dễ nhìn hơn nhiều, trong nội tâm nàng cuồng hỉ một trận.

Chỉ là, ánh mắt dại ra, vừa nhìn chính là ngốc mỹ nhân. Còn có chính là đầu tóc rối bời, như ổ gà. Tình huống nàng bây giờ, chải đầu, còn là chải đầu cổ đại, cái nhiệm vụ khó khăn cao này là không thể nào hoàn thành.

Nàng bỏ gương xuống, trong lòng âm thầm khuyến khích chính mình, A Phúc, cố gắng lên, rèn luyện tốt thân thể nhanh lên.

Nàng đi vài vòng ở trong phòng, vặn vặn vẹo vẹo cái cổ, vặn vặn vẹo vẹo cái mông, làm vận động duỗi thân. Cảm thấy ra chút mồ hôi lấm tấm, liền mở cửa đi ra đông phòng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Vương thị đang nấu cơm, Trần Danh đang giúp nhóm lửa. Nhìn thấy Trần A Phúc một thân chỉnh tề đi ra, đều giật mình không thôi.

"A Phúc tự mình mặc xiêm y?" Hai người trăm miệng một lời hỏi.

Trần A Phúc gật gật đầu, nói lắp nói: "Là, là - - tự mình mặc. Về sau, con sẽ tự mình - - mặc quần áo." Thanh âm như tiếng chiêng vỡ cùng tướng mạo mỹ nhân đích xác không tương xứng.

Vương thị cao hứng thả đao trong tay ra, hai tay lại hợp thành chữ thập niệm phật.

Trần Danh bóp râu ria thưa thớt, không ngưng cười nói: "Được, được, được khuê nữ, càng ngày càng giỏi."

Trần A Phúc cười cười, ánh mắt chuyển đến gan heo trên tấm thớt đã cắt một nửa, gan heo xào, gan chua cay cũng không tệ, có thể ngăn chặn cỗ vị tanh kia. Không ý thức, nước miếng lại đang chảy xuống không ngừng.

Vương thị thấy, lau lau tay ở trên khăn lau, móc khăn ra muốn giúp nữ nhi lau miệng. Không đợi bà đi tới, nhìn thấy nữ nhi đã nâng tay cầm khăn chùi nước miếng sạch sẽ.

Vương thị vui mừng nói: "A Phúc thật thông minh, biết rõ treo khăn ở trên cúc áo cần thì lấy dùng."

Trần A Phúc đỏ nét mặt già nua, nhấc chân đi ra ngoài cửa. Đi tới cửa, Vương thị lại nói với ra: "A Phúc là muốn đi ra ngoài sao?" Thấy Trần A Phúc gật đầu, còn nói: "Vậy thì đứng bên ngoài một chút, A Phúc lớn lên xinh đẹp, đừng để người xấu nhìn đi..." Ngưng một cái, lại nói: "Ngưỡng cửa có một chút cao, nương đỡ con."

Trần A Phúc lắc lắc đầu nói: "Để tự con." Sau đó, vịn cột cửa rồi giơ chân lên bước qua ngưỡng cửa, lại cẩn thận đi xuống bậc thang bằng đá hai tầng rồi đứng lại.

Lúc này đã là hoàng hôn, trên nóc mỗi nhà đều bốc lên khói bếp. Mặt trời chiều ngã về tây, ráng màu đỏ nhuộm một góc trời, cũng nhuộm ngọn núi mơ hồ liên miên ở phía tây thành hồng hồng.

Trần A Phúc chỉ những ngọn núi nói: "Chỗ đó..."

Trong phòng Trần Danh nói ra: "Nơi đó là Hồng Lâm Sơn, cách chúng ta bên này chừng hai mươi dặm đường. Trên núi phong cảnh như vẽ, còn có tòa Linh Ẩn Tự. Chờ bệnh của con khỏe lại rồi, để cho nương con dẫn con, Đại Bảo, A Lộc đi lên núi chơi." Diendanlequydon~ChieuNinh

Vương thị lại nói: "Vị hòa thượng nói A Phúc có phúc chính là ở Linh Ẩn Tự. Chờ A Phúc hết bệnh rồi, chúng ta liền đi trong chùa bái Bồ Tát, cảm ơn Bồ Tát phù hộ, cảm ơn cao tăng tính mệnh linh nghiệm."

Đang nói, Đại Bảo cùng A Lộc đuổi mấy con gà tiến vào cửa sân, A Lộc vác một bó củi, Đại Bảo xách cái rổ màu lam chứa rau dại.

Hai người trước gọi người, A Lộc thì đuổi gà tới chuồng gà trong hậu viện, lại tự giác mà chặt rau dại trộn trấu cho gà ăn.

Còn Đại Bảo thì chạy vào phòng bếp, trước tiên ở sờ soạng dưới lò một cái, lại chạy đến khom lưng trước Trần A Phúc, duỗi tay lau vài cái ở trên mặt nàng.

"Làm - - cái gì?" Trần A Phúc cả kinh nói.
Tiểu chính thái bất đắc dĩ nói: "Nương không nhớ rõ? Nương ra ngoài hoặc là đi đi lại lại ở trong sân, đều phải bôi mặt hoa." Lại than thở lắc đầu nói: "Ai, làm sao bây giờ đây? Thật sự là nương lớn lên quá xinh đẹp."

Cũng phải, khối thân thể này thật là một mỹ nhân hiếm thấy. Ở nông thôn, dạng nhân tài như này, lại là một ngốc tử, những nam nhân hư hỏng nhất định sẽ nổi lên ý xấu.

Nhưng mà, đầu óc hài tử này cũng quá nhiều đi.

Bôi mặt Trần A Phúc thành hoa, Trần Đại Bảo lại đi kéo Trần Danh lên, mình ngồi ở trước lò nhóm lửa.

Con nhà nghèo hài tử sớm quản gia, hai đứa bé được dạy cũng không tệ.

Cơm tối là ngồi ăn ở trên kháng ở tây phòng. Cơm gạo lức khoai lang, một chậu súp gan heo cải trắng, cải trắng nhiều gan heo tít, một đĩa củ cải mặn.

Chứng kiến một chậu canh đen thùi lùi cùng lá cải trắng, trong lòng Trần A Phúc thẳng bi thương, dạ dày của nàng đời trước đã đi theo Trần Húc Đông mà cùng thay đổi kén chọn. Nói: "Nương, có thể xào - - xào gan heo, bỏ thêm - - dưa muối, cọng hoa tỏi non, tốt nhất lại cho thêm chút - - ớt, như vậy - - ăn mới ngon. Đích xác muốn làm canh - - cũng được, phải để ít rau, bỏ nhiều gừng."

Thèm ăn, cũng có thể kích thích tiềm lực con người. Đầu lưỡi không lưu loát thế nhưng nàng nói câu dài như thế, còn không có chảy nước miếng.

Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh lại, mấy người nhìn nàng sững sờ mấy giây.

Trần Đại Bảo phản ứng trước hết, kích động nói: "Nương của con thật có khả năng, so với Đại Bảo còn tài giỏi hơn, có thể nói lời nói dài như thế." Nói đến phần sau, thế nhưng còn mang theo tiếng khóc, ánh mắt nhỏ nhìn Trần A Phúc mang sùng bái.

Trần A Lộc còn nói: "Tỷ tỷ, tỷ nói nhiều như thế, cũng không có chảy nước miếng."

Thật sự là một hài tử thành thật.

Vương thị lại để đũa xuống thẳng niệm Phật, Vương Danh cũng toét miệng cười thẳng vui mừng.

Bữa cơm này ăn được vui vẻ hòa thuận. Mặc dù gan heo vẻ ngoài không đẹp, nhưng ăn không tệ, có lẽ là quan hệ heo sinh thái. Vương thị gấp cho Trần Danh nhiều nhất, tiếp theo là Trần A Phúc, lần nữa là hai đứa nhỏ, bà ăn ít nhất.

Hết chương 5.