Nông Viên Tự Cẩm

Chương 40: Sản lượng cao




[Ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Linh khí ta hút chính là bộ phận mà con người không thể hấp thu được. Căn bản không ảnh hưởng đến hiệu quả của dược liệu. Ngươi lại vẫn không tin hả! Linh khí của dược liệu nhà Vưu lão đầu thật sự rất ít ỏi! Hay là hôm nào đó mang ta lên thị trấn đi, Đồng Nhân Đường có không ít dược liệu tốt đấy!] Tiểu Tổ Thiên Thạch bắt đầu kỳ kèo.

"Được! Lần sau đi thị trấn nhất định sẽ rẽ vào Đồng Nhân Đường để cho ngươi hút đủ!" Dư Tiểu Thảo lại phát hiện thêm một củ khoai lang đỏ thẫm, nín thở dùng sức đối phó với nó, thuận miệng hùa theo Tiểu Tổ Thiên Thạch. Dù sao lần sau đi thị trấn không biết là tới lúc nào nữa.

Trước giờ Liễu thị làm việc đều không hề tranh thủ lười biếng, nàng ấy khom người không ngừng đào khoai lang. Trong lòng thầm cảm thấy kì lạ: Mảnh đất này năm trước, củ khoai lang lớn nhất cũng chỉ cỡ bàn tay, năm nay nước mưa cũng không tốt, nhưng củ khoai lang lại lớn nhanh như thổi, củ này to hơn củ khác.

Vốn tưởng rằng củ vừa rồi con gái nhỏ đào ra đã là cực phẩm rồi, ai ngờ cuốc xuống mấy cuốc đã đào được một củ không kém củ kia bao nhiêu. Thậm chí có còn to hơn “Khoai lang vua” lúc đầu.

"Mẹ! Khoai lang năm nay kích thước lớn hơn năm ngoái nhiều lắm. Đoán chắc sản lượng cũng cao hơn năm ngoái không ít!" Dư Tiểu Liên cũng cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, cũng cùng một mảnh đất, khoai lang cũng là loại giữ lại từ năm ngoái, vì sao khoai lang năm nay trồng ra lại giống như đang thi đấu, củ sau to hơn củ trước vậy?

Lý thị vừa đào hai cái đã ngồi ở một chỗ cúi đầu lau mồ hôi, nàng ta nhìn khoai lang trên ruộng nhà mình, nụ cười trên mặt làm cho thịt nhăn lại thành một nhúm: "Đệ muội, sản lượng khoai lang năm nay chắc chắn sẽ cao lắm. Ngươi nói xem mẹ có giữ lại một ít để chúng ta nướng ăn hay không?

Mấy năm trước khi mùa màng không tốt, trồng được khoai lang cũng chỉ cắt thành miếng mỏng rồi phơi khô, sau đó mài thành bột trộn với mấy thứ lương thực phụ khác để ăn qua mùa đông. Bột khoai lang đỏ làm thành bánh nướng, có vị ngọt ngọt, lại còn mềm dẻo, mùi vị ngon hơn bánh bột ngô khô cứng và bánh bằng bột đậu tanh nồng rất nhiều.

Hàng năm còn lại một ít củ khoai lang nhỏ, thỉnh thoảng sẽ nấu lên một bát lớn, khi ăn mềm mềm ngọt ngào. Đáng tiếc không thể ăn nhiều, nếu không dạ dày sẽ dễ bị ợ chua. Mùi vị của khoai lang đỏ nướng lại còn thơm hơn. Đáng tiếc, Trương thị thấy nướng ăn quá lãng phí, bởi vì nướng bị cháy vỏ bên ngoài phải bỏ đi một phần.

"Đại bá mẫu, ngươi đã nghỉ ngơi lâu lắm rồi, mau dậy đào khoai lang đi. Nhiều khoai lang như vậy, nếu như hôm nay chúng ta đào không xong, nãi nãi của con sẽ tức giận, đừng nói nướng khoai lang đỏ, ngay cả vỏ khoai lang đỏ cũng không được ăn!"

Dư Tiểu Thảo coi thường đại bá mẫu vừa lười lại còn tham ăn này, mình và Tiểu Liên cũng đã đào được một đống rồi, nàng ta còn chưa đào được hai củ đã ngồi ở chỗ đó không chịu đứng lên, làm cho người khác không nhịn được dùng lời mỉa mai nàng ta!

Lý thị cầm một củ khoai lang không lớn từ dưới đất lên, dùng tay áo không thấy rõ màu sắc lau sạch đất bùn dính trên khoai lang, ngoác miệng sột soạt sột soạt gặm hết vỏ ngoài, vừa gặm từng ngụm từng ngụm, còn vừa không quên chối bỏ trách nhiệm cho mình:

"Chẳng phải chỉ năm mẫu đất hay sao! Hôm nay chắc chắn có thể đào xong, nghỉ một lát nữa cũng không chậm trễ gì. Ngươi khoan hãy nói, khoai lang năm nay không chỉ lớn mà hương vị cũng ngọt, ăn ngon hơn khoai lang trước đây nhiều."

Dư Tiểu Liên trợn mắt nhìn nàng ta một cái, biết hàng năm khi đào khoai lang Lý thị đều là một người không thể trông cậy vào. Nàng ấy ngẩng đầu nhìn em gái sinh đôi một cái, không nhịn được nói: "Tiểu Thảo, muội nghỉ một lát đi, đừng làm mình mệt mỏi."

Liễu thị đứng thẳng người lên, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán, cũng quan tâm nói: "Thảo Nhi, con chưa từng làm ruộng, hay là ngồi dưới đất chơi đi. Chút việc này mẹ và tỷ tỷ con làm là được rồi.”

Kiếp trước Dư Tiểu Thảo cũng rất quen thuộc với việc nhà nông, trong nhà mặc dù chưa từng trồng khoai lang đỏ, nhưng đào khoai lang cũng không đòi hỏi kỹ thuật cao siêu gì, chỉ chốc lát sau đã quen tay. Thân thể của nàng sau bốn năm tháng điều dưỡng và lên núi xuống biển rèn luyện, đã sớm không phải Dư Tiểu Thảo lúc đầu chỉ đi hai bước thì chân liền mềm nhũn rồi. Nàng cười cười với mẹ, cũng không dừng việc trong tay dù chỉ một chút.

"Ô! Nhị tẩu! Năm nay nhà mọi người sử dụng phân bón gì vậy, khoai lang củ này còn lớn hơn củ kia. Nhìn này! Củ này, đoán chừng phải nặng ba cân rưỡi, bốn cân đó!" Dư Giang xử lý xong đất nhà mình, lúc tới trợ giúp, nhìn từng củ khoai lang cỡ trái bóng trên mặt đất, không nhịn được sợ ngây người.

Liễu thị lắc đầu một cái, cười nói: "Phân bón giống như năm trước thôi, đều là phân chuồng nhà tự ủ. Có lẽ là do năm nay mưa thuận gió hòa, thu hoạch tốt hơn so với năm trước một chút."

Dư Giang tự động nhặt cây cuốc bị Lý thị vứt trên đất lên, thuần thục đào khoai lang, miệng nói: "Vậy vì sao thu hoạch nhà đệ lại không khác gì so với năm ngoái nhỉ? Khẳng định không phải do nguyên nhân này. Nhị tẩu, có bí quyết công thức gì để nâng cao sản lượng phải không, tẩu cũng đừng lừa đệ nha!"

Dư Tiểu Liên biết tam đường thúc thích nói đùa, liền tiếp lời nói: "Tam thúc, nếu chúng ta có phương thuốc bí truyền gì đó, còn có thể gạt người trong nhà sao? Năm nay là do cháu và mẹ thay nhau bón phân, thật sự là giống như mọi năm vậy. Thế nên vì sao sản lượng lại cao như vậy, chúng ta cũng không biết."

Mọi người không biết, nhưng ta biết đó! Dư Tiểu Thảo cúi đầu xuống, vừa làm việc vừa nói: "Mẹ không phải nói làm ruộng chính là dựa vào trời kiếm cơm hay sao. Có lẽ ông trời thấy nhà chúng ta thuận mắt, cho nên cho chúng ta nhiều lương thực thêm đó."

"Ha! Không nghĩ tới Tiểu Thảo nhà chúng ta cũng thích nó giỡn theo Tam thúc ngươi rồi. Ông trời còn biết nhìn người mà ban lộc nữa cơ à? Nhưng mà cũng đúng, ông trời thấy mẹ con mọi người luôn ăn không no, nên cho mọi người nhiều lương thực hơn, cũng có thể đấy."

Dư Giang sớm đã bất mãn với vợ kế của chú Hai. Nhưng vì là tiểu bối, còn cách nhau cả một thế hệ, đương nhiên khó nói gì được, bình thường chỉ có thể làm việc giúp nhị tẩu và bọn nhỏ đáng thương, tận lực có thể giúp được một chút.

"Thu hoạch lần này của nhà mọi người, ít nhất cũng nhiều hơn một tấn, so với sản lượng khoai mùa xuân của người ta còn cao hơn! Sản lượng của nhà chúng ta có thể bằng một nửa của mọi người đã vui lắm rồi!" Trong lời nó của Dư Giang tràn đầy hâm mộ, việc trong tay cũng không dừng lại. Thật sự là một người lão luyện, tốc độ của một người còn nhanh hơn ba mẹ con Tiểu Thảo.

Có lao động miễn phí hiệu suất cao tam đường thúc, buổi chiều còn có Dư Đại Sơn và Dư Hải đánh cá trở về hỗ trợ, trời chưa tối cũng đã đào xong năm mẫu đất khoai lang, sau đó dùng xe đẩy chở về nhà.

Nhìn khoai lang chất cao thành núi trong sân, Trương thị suốt ngày xụ mặt cũng cười như nở hoa. Tính toán một chút, sản lượng khoai lang năm nay gần một tấn rưỡi, nhiều hơn gấp đôi so với năm trước.

Đứng trước chuyện được mùa, Trương thị cuối cùng cũng chịu buông lỏng, giữ lại một vài củ khoai nhỏ để mùa đông hấp hoặc nấu ăn. Còn dư lại, đều phải cắt lát mỏng, thừa dịp đầu mùa đông mặt trời tốt, đem ra phơi đến lúc cần thì nghiền làm bột.

"Nhờ phúc của đương kim hoàng thượng. " Dư lão đầu nhìn khoai lang chất đống như núi, một cảm giác vô cùng thỏa mãn khi có lương thực lòng không lo lắng dâng lên trong lòng, "Hồi ta còn trẻ, lúc mất mùa ngay cả vỏ cây rễ cỏ cũng phải ăn, đói đến đất cũng phải ăn vào trong bụng, có không ít người chết đói!

Dư lão đầu ngừng lại một chút, tựa hồ đang nhớ về những ký ức năm xưa, lại nói tiếp: "Sau khi khoai lang được vận chuyển từ trên biển về, cũng lại thêm một trận nạn đói. Sản lượng cao, chịu đựng dự trữ khoai lang và bột khoai lang, thậm chí dây leo của khoai lang cũng đã giúp chúng ta chống đỡ vượt qua ba năm mất mùa đáng sợ, chúng ta mới không bị chết đói."

Trương thị cũng gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy! Khoai lang quả thật là thứ tốt. Nhưng mà một ngày hai bữa khoai lang, bột khoai lang khiến cho người ta bị trướng bụng, trong dạ dày còn xuất hiện nước chua, còn đánh rắm, rất khó chịu. Nếu như có lương thực sản lượng cao lại không nóng ruột thì tốt rồi!"

"Đừng không biết đủ! Có ăn là tốt rồi, còn ngại đông ngại tây!" Dư lão đầu trợn mắt nhìn vợ một cái, tiếp tục nhìn các nàng thái mỏng khoai lang

Nhà thiếu dao phay, ngay cả lưỡi hái và cuốc đều lấy ra dùng cũng không đủ cho tất cả mọi người. Hơn nữa tốc độ thái mỏng cũng chậm, hơn năm tạ khoai lang này, khi nào mới có thể xong đây!

Dư Tiểu Thảo nhớ tới nhà hàng xóm kiếp trước dùng cái nạo để cắt mỏng khoai lang, là một lưỡi dao hở đặt cố định ở giữa trên một miếng gỗ, cầm một củ khoai lang đỏ đặt lên trên lưỡi dao sau đó đè xuống rồi dùng sức, khoai lang đỏ sẽ bị cắt thành từng mảnh một, hơn nữa còn không sợ bị cắt trúng tay.

Tiểu Thảo thì thầm với cha nàng một lúc, ngày thứ hai khi cha từ thị trấn trở về cũng mang theo một vài lưỡi dao phù hợp với yêu cầu, trải qua một buổi chiều loay hoay của lão cha khéo tay, mấy cái dao nạo khoai lang thuận lợi hoàn thành.

Dư Tiểu Thảo lấy mấy bộ quần áo rách không thể mặc nữa trong nhà làm thành mấy cái bao tay thật dày, có cái này sẽ không sợ tay bị dao nạo cắt bị thương.

Liễu thị mang bao tay vào, cầm tấm ván nạo lên, sau đó cầm một củ khoai lang lớn rồi dùng chút lực ở phía trên, một miếng khoai lang có độ dày vừa phải liền rớt xuống.

Trương thị cũng cầm thử một chút, hiếm khi khen một câu: "Cái dao nạo này sử dụng rất thuận tiện, cắt khoai lang nhanh còn chưa nói, lại còn tiết kiệm sức lực. Thật sự không tệ!"

Lý thị vẫn luôn lười biếng trốn việc cũng hiếm khi chuyên cần một hai ngày, cắt được mấy trăm cân khoai lang đỏ.

Có dao nạo khoai lang, vốn là năm trăm cân khoai lang hơn một tháng cũng chưa chắc cắt xong, còn có đàn bà đàn ông đều ra trận, chưa tới mười ngày đã cắt xong hết rồi.

Trong lúc đó có hàng xóm đến cửa, thấy dao nạo khoai lang của Dư gia, cũng nghe Dư Hải nói, lên thị trấn tìm thợ rèn kia làm mấy cái lưỡi dao, nhờ Dư Hải bỏ ra chút thời gian giúp mình làm mấy cái dao nạo. Nhà ai không có mấy người thân thích ở bên ngoài thôn? Rất nhanh, dao nạo khoai lang lấy thôn Đông Sơn làm trung tâm, nhanh chóng truyền bá ra bên ngoài.

Sau này mỗi lần đến mùa thu hoạch khoai lang, đều sẽ có người nhắc đi nhắc lại lòng tốt của Dư gia ở thôn chài lưới Đông Sơn.

Dư Tiểu Thảo không ngờ tới, mình đưa ra một cái phát mình nhỏ để giúp đỡ người nhà đã có thể giúp thanh danh của Dư gia lan xa ra các thôn lân cận. Nàng chủ yếu là đang suy nghĩ, từ bột khoai lang có thể chế biến ra được món ăn ngon gì đây.

Nàng kết hợp kinh nghiệm mỏng manh của kiếp trước và suy nghĩ lung tung của mình, căn cứ vào nguyên tắc của kết hợp các loại lương thực phụ đã có thể nghĩ ra không ít công thức.

Ví dụ như, mì sợi làm từ khoai lang cũng có mấy cách làm.

Cách làm chính đơn giản nhất là dùng bột khoai lang đã nghiền xong để vắt thành mì, dùng thật nhiều dao bào (Chính là dụng cụ bào, cũng là do Tiểu Thảo năn nỉ cha kêu thợ rèn ở thị trấn làm cho) chà thật mạnh để bột chảy vào trong nồi, như vậy sợi mì tương đối to, đại khái to bằng ngón tay của một đứa bé.

Nhưng thật lòng mà nói, một tô đen xì xì, không có nước dùng, không thêm muối, uống cũng không đã, ăn xong bụng sẽ chỉ phình to, một lát sau đã đói.

Món ngon nhất chính là mì sốt. Dùng sàng lọc ra bột khoai lang, cho nước ấm nhào bột mì thành một cục, sau đó dùng dao nạo nhỏ nhất để bột vào, chà xát để sợi mì rơi vào bên trong nồi nước sôi, củi bên trong bếp lửa cháy vang lên tiếng lách tách lách tách, người bào mì phải cố gắng bào mì xong thật nhanh, nếu không mì sợi sẽ bị hòa tan trong nước.

Đây là một việc rất tốn sức, đều là những lúc cha nàng ở nhà mới có thể làm, cho dù Dư Hải khí lực lớn, mỗi một lần bào mì cũng mệt đến mồ hôi đầy người, Dư gia già trẻ mười mấy miệng ăn, mỗi một lần đều phải nấu một nồi mì sợi lớn mới đủ ăn. Cho nên, mùa đông tới quần áo của Dư Hải cũng vẫn sẽ bị mồ hôi thấm ướt.

Nhưng mà mì sợi nấu chín trong suốt óng ánh, lúc ăn thì trơn trượt dai dai, tưới thêm nước canh sò rau hẹ ninh nhừ lên, phải nói là đã ghiền, có thể nói là một cách ăn kinh điển của mì khoai lang.

Cũng có thể cán bột thật mỏng, cắt thành sợi mì đặt ở trên tấm thớt, bỏ nước vào nồi rồi nấu lên, sau khi nấu chín liền có thể ăn ngay, ngọt ngọt, mùi vị không tệ. Cũng có thể bỏ vào nước dùng để ăn luôn, nhưng hương vị kém hơn một chút không bằng trực tiếp bỏ mì vào nước sôi rồi nấu lên.

Còn có một cách ăn phối hợp khác. Đó là sử dụng bột mì để bọc lấy bột khoai lang đã cán xong, làm thành sợi mì nhào bằng tay, sau khi cắt ra, trắng đen rõ ràng, khi ăn sẽ cảm nhận được sự dẻo dai của bột mì và trơn bóng nhẵn nhụi của bột khoai lang, kết hợp với nước dùng hợp khẩu vị của mình, đó cũng là một món ăn ngon có thể bưng lên bàn. Nhưng ở trong nhà có một bà già keo kiệt trấn giữ, nếu nhà tiểu thúc không trở về thì không thể tùy tiện sử dụng bột mì.

Trừ mấy món này, bột khoai lang còn có thể làm bánh nướng, có thể làm bánh áp chảo, có thể bánh cao lương hấp, cũng có thể làm bánh bao chay làm sủi cảo vân vân. Có cao thủ chế biến bột khoai lang là Tiểu Thảo, mùa đông Dư gia rất ít khi phải ra ngoài mua lương thực.