Nothing Gonna Change My Love For You

Chương 19




- Mưa rồi! Vào gốc cây kia trú!- Ken dừng lại.

- Ko được!!!- Pj vẫn ko có ý định sẽ dừng.

Ken đột nhiên nắm tay Pj kéo lại khiến nhỏ đứng đối diện với mình...

- Mưa lớn mà còn đi! Ko nghĩ cho cô cũng nghĩ cho tôi chứ! Ít nhất cũng phải dừng chân chút đi, gần cả tiếng đồng hồ rồi cứ đi suốt!!!- Ken.

- Nghĩ cho anh ai nghĩ cho Zu, ai nghĩ cho Mon??? Zu... sợ bóng tối lắm!- những giọt nước mắt cứ chậm chạp rơi xuống từ khóe mắt nhỏ, có lẽ nhỏ kím nén dữ lắm...

- Nghe tôi, Jun sẽ tìm được Zu! Làm gì cô cũng phải nghĩ cho mình trước!!! Đừng quên mình như thế... 

Ken đột nhiên kéo nhỏ vào người, ôm nhẹ nhỏ... 1 hành động nhẹ nhàng nhưng lại khiến nhỏ sững lại... 

Với Pj, hành động đó khiến nhỏ ấm lòng... nhưng có phải, 1 trò chơi vẫn chỉ là 1 trò chơi??? Ken vốn ga- lăng với con gái, vậy thì một hành động nhỏ này, ban phát cho Pj cũng có sao đâu nhỉ???

Với Ken, tên đó ko hiểu lí do mình làm thế!!! Chỉ là tên đó ko muốn thấy nhỏ khóc... trông nhỏ yếu đuối thế thật ko quen mắt tí nào hết... điều đó khiến Ken thấy khó chịu...

Ken buông tay ra khỏi người nhỏ, nhỏ cũng quay đi, ko nói gì cả, cúi đầu lại gần gốc cây ngồi... Nhỏ cố giữ khoảng cách, ngồi cách Ken một khoảng khá xa...

- Những điều hôm đó, đừng để bụng...

Nhỏ hơi bất ngờ... cái này có phải mang hàm ý xin lỗi ko nhỉ... Pj ngoái cổ sang nhìn Ken nhưng nhỏ lại ko thể thấy được vẻ mặt tên đó lúc này... một phần do trời khá tối vả lại Ken đã quay mặt sang nơi khác...

- Anh nói ko sai!!! Chỉ tại tôi lo chuyện bao đồng... nên... ko cần thế!!!

Câu nói của Pj mang hàm ý cho qua hay là ko cho qua??? Nghe như dỗi nhưng thật ra cũng như là tự nhận hết lỗi lầm về phía mình, người sai từ đầu cũng là mình... Ken phải hiểu ý nghãi câu nói đó theo hướng nào cho phải???

- Mon... Zu... nghe tôi gọi ko???- Nan

" Chết tiệt, con nhỏ này lúc nào sao cũng mang lại rắc rối cho mọi người thế?" Trong lời nói có chút gì đó bất lực...

Thực sự nếu Nan nói thằng ra thì giờ có lẽ đã ko xảy ra chuyện này!!! Chuyện tấm hình ko phải do Mon làm và Nan cũng đã biết điều đó, vô tình thôi, trước ngày mọi người vào viện thăm Mon 1 ngày...

Nan cũng ko biết phải nói gì cho phải. Lúc rút thăm ngồi kế, cậu nhóc cũng tính mở lời nhưng ko ngờ cô nhóc lại yêu cầu Ken đổi ghế... haiz, đúng là cuộc đời!!!

Nan biết được chuyện này một cách vô tình thôi... chỉ là lúc đang ngủ ở thư viện, ngay giá sách cuối thì nghe được tiếng nói chuyện cách đó ko xa.

- -- ------ -----

- Sao? Nan tức đến thế cơ à?

- .........

- Tôi ra tay thì phải thế thôi! Giao tiền sòng phẳng đi nha! Mà này, ko sợ Nan biết được người chủ mưu là cô à???

- .........

- Dù sao cô cũng là người của EVIL mà!

- .........

- Hah, đúng, tôi cũng là " fan cuồng" của Nan mà! Giúp cô như giúp mình thôi! Thấy nhỏ Mon cứ theo Nan thế chướng mắt...

- ........

- Chỉ là tôi đợi Nan vào nhà vệ sinh và Mon ra ngoài thì hành động thôi! Chạy vào xóa hình rồi lui về! Cơ hội ngàn năm có một.

- ........

- Làm thế là ác với Nan thật... nhưng mà nếu ko tại Mon thì mình đâu làm thế!!! Suy ra, người có lỗi là Mon chứ ko pahi3 là tôi hay cô đâu!!!

- ........

- Nghe được tin Mon bị thế tôi zui thật đấy! Haha! À, àm thôi, nói sau đi, tôi có " phi vụ" mới rồi!

Nan ko kịp nhìn mặt người con gái đó, lúc nghe mẫu đối thoại chỉ nhìn thấy sau lưng... Có đuổi theo, nhưng do gấp quá nên cậu nhóc bị va phải người khác thế nên vừa ra khỏi thư viện cũng mất dấu... Tuy thế, điều đó cũng đã chứng minh được Mon hoàn toàn vô can trong chuyện này!!!

- Chị Zu, chị lạnh à? Sao... lại run thế???

Nó ko nói gì, chỉ lắc nhẹ đầu. Lạnh à? Có chút chút nhưng cái khiến nó sợ đến phát run như thế chính là bóng tối... Ừ, từ nhỏ thì nó đã bắt đầu sợ bóng tối...

- Nếu như em ko hậu đậu... nếu như em biết quan sát nhiều hơn... nếu như em ko sảy chân thì... chị đã ko phải nắm tay giữ em lại... lòng bàn tay chị cũng sẽ ko phải va trúng mũi đá nhọn đó... chị bị thương nhiều thế... là do em cả... - Mon tự trách bản thân mình.

Nó dùng tay, xoa nhẹ lên đầu Mon như muốn cô bé đừng trách mình nữa...

- Là phúc thì ko phải họa, là họa thì ko tránh khỏi... - nó.

Rồi cả hai cứ im lặng nghe tiếng mưa rơi trên mái hiên... Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sao lại chậm đến thế, chưa bao giờ nó muốn trời sáng như lúc này, chắc là cả bọn giờ lo cho nó với Mon lắm, nó ghét cảm giác này, thật ko hay tẹo nào... Để trấn át nỗi sợ, nó cố dỗ bản thân vào giấc ngủ... nó ko ngủ được nhưng cơ thể mệt rã rời khiến nó muốn ngất đi, 2 hàng mi khép lại, ko thể mở ra nổi... Mon chỉ biết ngồi đó bó gối, 1 tay nắm chặt tay Zu như để biết nó còn ở đó... lúc này, Mon thấy nó thật gần gũi... Hóa ra chỉ cần một khoảnh khắc thì con người ta có thể phá vỡ hết mọi khoảng cách...

- Zu...

Nghe được tiếng gọi từ phía xa... Mon gắng gượng đứng dậy, tiến ra ngoài hiên. Thấy bóng dáng ai loáng thoáng như là hắn, dù đã bị màn mưa làm mờ đi đôi chút nhưng cái dáng vẻ cô độc đó ko thể lẫn với ai được... Mon gọi to:

- Anh Jun!!! Em và chị Zu ở đây! Ngôi nhà!!!

Mon cứ lập đi lập lại câu nói 2, 3 lần cơ hồ như sợ hắn sẽ ko nghe thấy...

Rất nhanh sau đó, hắn đã xuất hiện trong mái hiên nhà với dáng vẻ ướt như chuột lột, thấy Mon và Zu cũng ở đây, hắn chờ cho thân nhiệt mình trở lại ổn định, cũng may, cơn mưa này với hắn ko phải là vấn đề to tát gì... hắn bắt liên lạc với 2 người kia...

- Nghe rõ chứ???

- ..................... - Nan, Ken.

- Nan, tao đang ở hướng Tây... nhìn theo la bàn rồi cứ đi, có 1 ngôi nhà... Ken, xong rồi, dẫn Pj về trước đi!- Jun

- ..................... - Nan.

- Cả 2 người đều ở đây!- Jun.

Ko nói thêm gì nữa, hắn đi lại phía Zu; ko cần hắn phải nói thêm gì, Mon cũng tự hiểu và dịch ra xa...

- Chờ!!!- chỉ đơn giản một từ thế thôi, rồi hắn lại quay sang Zu bỏ Mon lại ở đó với ánh nhìn ngơ ngác... " chờ"???

Hắn cho đầu nó tựa lên vai mình, hắn cảm nhận được nó đang run... Gạt đi những sợi tóc lòa xòa trước mặt nó... hắn choàng tay qua người nó như để giữ ấm...

Jun ko thể định hình được cảm xúc của mình lúc này... chỉ biết là khi nghe tin nó mất tích, hắn muốn phát điên lên được... Cứ bịn rịn ko yên... Ánh mắt hắn lúc đó... dậy sóng... Khi tìm thấy nó thì đột nhiên thấy nhẹ nhõm... nhưng đến lúc phát hiện những vết trầy sướt của nó thì đột nhiên thấy... tội... Rốt cuộc là cảm xúc đeo bám hắn từ lúc nó bị mất tích tới bây giờ là gì??? Bám hắn dai như đỉa... Qua ngày mai nó mất đi được chứ???

Trông nó lúc này mỏng manh quá... trái ngược hẳn với hình ảnh một con nhóc ngỗ ngược, ngang tàng... ko biết sợ ai... đã từng so lo với hắn...

- Anh Jun!!!

Tiếng của Nan vang lên làm dòng suy nghĩ của hắn tạm thời bị đứt quảng... Nghe được giọng nói quen thuộc... hàng mi đang lim dim của Mon cũng bừng mở... thấy dáng vẻ lúc này cảu Nan nhỏ có chút chạnh lòng... Mưa lúc này đã tạnh dần, gió thổi mạnh... 1 cơn gió khẽ lùa vào hiên khiến Mon co rút người lại...

Hắn cho nó tựa người vào vách... đổi tư thế, nhẹ nhàng cõng nó lên vai... Chỉ còn Mon là ko biết phải cư xử thế nào, đến mặt Nan mà nhỏ cũng ko dám nhìn... Cô bé men theo vách tường mà đứng dậy...

- Bị gì???

Sự hỏi thăm của Nan làm cho Mon hơi lúng túng...

- À... ờ... ko sao... chỉ là... hốc đá... cái chân... bị mắc vào...

Trời ạ, ngôn từ cảu cô bé loạn cả lên...

Nan thôi ko nói nữa, đột nhiên khum người xuống, 2 tay tựa lên đầu gối. Mon ko hiểu gì xấc, đứng đó mà tròn xoe mắt nhìn...

- Nhìn gì? Lên đi!

- Nhưng... - Mon hơi ngập ngừng.

- Đừng bắt mọi người chờ!- Nan

Xoay qua thấy Jun cũng đang cõng Zu trên vai, nhàn hạ nhìn ra bên ngoài... cô bé ngại ngùng trèo lên lưng Nan... bờ vai cậu nhóc quả thật rất vững chải... mang lại cho Mon cả một khoảng trời bình yên... Cô bé nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cậu nhóc...

Ước sao, cho thời gian ngưng đọng...

.