Nữ Bộ Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 45: Không cần sợ




Xảo Nhi phía trước, Chân Thủy Kiệt phía sau. Hai người bay nhảy trên nóc nhà hướng đến nha môn.

“Xem kiếm!” Khoảnh khắc lúc vừa tiếp đất, Chân Thủy Kiệt đột nhiên xuất kiếm đánh lén vào đại huyệt của Xảo Nhi.

“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn chạy trốn sao?” Xảo Nhi vừa nhắc tới đã tức giận, lui khỏi, xoay người cười lạnh.

“Không, ta muốn biết loại võ công của ngươi! Cẩn thận!” Chân Thủy Kiệt vừa nói vừa vung kiếm lần nữa.

Xảo Nhi vốn còn đang đau lòng vì không được ăn, nay bởi vì câu “Cẩn thận” của hắn mà thấy dễ chịu hẳn. Nhìn lưỡi kiếm sắc bén đánh úp lại, đột nhiên duỗi ngón tay nhỏ, thon dài ra, bóng dáng động một cái, chỉ nghe một tiếng “Keng”, mũi kiếm của Chân Thủy Kiệt đã bị luồng khí đánh gãy. Xảo Nhi lập tức vung tay tạo ra một ánh sáng bạc chụp về hướng Chân Thủy Kiệt. Cả người Chân Thủy Kiệt bị đánh bay ra xa.

Chân Thủy Kiệt bay vút lên cao sau đó lật mình, đứng ở cách đó không xa nhìn Xảo Nhi mỉm cười. Hắn biết Xảo Nhi căn bản không dùng toàn lực, nên không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.

“Ngươi, tại sao ngươi biết ‘Đoạt mệnh vũ hoa thủ’?” Chân Thủy Kiệt buột miệng nói.

“Đoạt mệnh vũ hoa thủ? Tên này cũng không tệ.” Xảo Nhi sửng sốt, bàn thân rõ ràng chỉ là tùy tâm sở dục, đánh vớ đánh vẩn, không ngờ còn có tên, thực là 囧.

“Ngươi không biết sao?” Chân Thủy Kiệt lại kinh ngạc.

“Không biết, ta đã nói cái gì cũng không nhớ rồi, đoạt mệnh vũ hoa thủ là chiêu thức của ai vậy?” Thượng Quan Xảo Nhi buồn cười hỏi.

“Chân gia! Ngươi, ngươi thực sự là người Chân gia!” Chân Thủy Kiệt ném trường kiếm đi, chạy đến bên cạnh Xảo Nhi, hung hăng ôm lấy nàng.

Khóe miệng Xảo Nhi co rút mạnh, NND, hiện tại lại có chuyện gì đây? Chẳng lẽ mình thực sự là Chân Oản Nhi gì gì đó sao? Vậy hắn không phải là ca ca của cái thân thể này sao? Mẹ ơi, thiếu chút nữa gian dâm với người nhà.

“Oản nhi, ngươi nhất định là Oản nhi!” Chân Thủy Kiệt đẩy Xảo Nhi ra, đặt hai tay trên vai nàng, kích động nói: “Ta đã nói tại sao lại thấy ngươi quen thuộc như vậy, chúng ta là người một nhà. Ha ha.”

Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười của hắn, bực bội liếc hắn một cái nói: “Vậy ngươi nói về Chân gia đi.”

“A, việc này” Chân Thủy Kiệt đột nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ nói, “Ta, ta không nhớ được.”

Xảo Nhi rất muốn hộc máu, “Ngươi không nhớ được, vậy tại sao lại biết ta là người Chân gia, tại sao lại biết đây là độc môn võ công của Chân gia?”

“Ta, ta là thấy ngươi xuất ra thì đột nhiên nhớ đến.” Chân Thủy Kiệt gãi gãi đầu, vẻ mặt vô tội.

“Vậy, vậy ngươi là ca của ta? Không phải phu quân sao?” Biểu tình của Xảo Nhi như ăn phải con ruồi.

“Ta, ta không biết, chắc là ca ca đó, ta họ Chân mà.” Chân Thủy Kiệt nói tới đây lại nhớ đến Xảo Nhi đã phi lễ hắn, gương mặt tuấn tú lập tức hết đỏ lại trắng.

“Không có khả năng, vì sao ta không giống ngươi chút nào, nhất định không phải!” Xảo Nhi cẩn thận nhìn khuôn mặt hắn, mình không đẹp bằng hắn, thật bực.

Chân Thủy Kiệt cũng nhìn mặt Xảo Nhi, phát hiện quả thật không giống lắm, Vậy tại sao hai người đều mang họ Chân?

“Đủ rồi, đừng nhìn, nhìn nữa ta lại muốn ăn ngươi!” Xảo Nhi xoay người rời đi.

Khóe miệng Chân Thủy Kiệt vừa kéo nói: “Chẳng lẽ ngươi không phải là Chân Oản Nhi?”

“Quỷ mới biết! Dù sao ta là Thượng Quan Xảo Nhi.” Xảo Nhi đã quen với cái tên này rồi.

“Không đúng, đoạt mệnh vũ hoa thủ này là độc môn võ công của Chân gia, ngươi là Chân Oản Nhi!” Chân Thủy Kiệt khẳng định nói.

“Vậy ngươi có không?” Xảo Nhi quay đầu hỏi.

“Không! Ta không có võ công cao như ngươi.” khuôn mặt tuấn tú của Chân Thủy Kiệt đột nhiên tái nhợt, chẳng lẽ hắn không phải là Chân Thủy Kiệt?

“Vậy ngươi không phải là người Chân gia, ngươi nói xem rốt cuộc Chân gia có mấy người? Ở đâu? ?” Xảo Nhi kỳ quái nói.

“A! Ta, ta không biết.” Chân Thủy Kiệt vẻ mặt rối rắm.

“Này, đừng rối, ta cũng không muốn biết, cứ như bây giờ có gì không tốt chứ!” Xảo Nhi không quan tâm.

“Xảo Nhi, tại sao ngươi lại nghĩ như vậy, chúng ta bị truy sát, nhất định đã xảy ra chuyện lớn. Cha mẹ ngươi là ai? Ngươi không muốn biết sao?” Chân Thủy Kiệt không đồng ý với quan điểm của nàng.

“Không cần thiết, lúc có thể nhớ tự nhiên sẽ nhớ lại, không cần dồn hết tâm trí, giống như ngươi và ta, không phải đã gặp rồi sao?”

“Bây giờ ta chỉ muốn biết ta có phải là Chân Thủy Kiệt, là ca ca của ngươi không?” Chân Thủy Kiệt u oán nhìn Xảo Nhi.

“Ngươi đừng nghĩ ta sẽ thả ngươi đi, ta phải giao cho đại nhân!” Xảo Nhi lập tức trừng hắn. Đừng tưởng rằng khoác lên giao tình thì nàng sẽ nể mặt, không ích gì, bắt là bắt.

Chân Thủy Kiệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của nàng, thở dài nói: “Đi thôi! Ta hiểu rồi!”

“Hiểu thì tốt, đại nhân là người công chính nghiêm minh, còn nữa ngươi đã nói với ta, ta khẳng định trăm phần trăm việc này là do thần y làm! Các ngươi cứ từ từ mà bị hắn lừa đi!” Xảo Nhi châm biếm.

Chân Thủy Kiệt sửng sốt, lập tức giữ chặt cánh tay nàng, vội la lên: “Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?”

Xảo Nhi nhìn bàn tay to của hắn, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú đang lo lắng của hắn nói: “Hiện tại có nói cái gì ngươi cũng không tin, vậy cứ chờ đuôi hồ ly của hắn lộ ra đi, nói cho ngươi biết, đừng tin vào những gì mắt thấy, người xấu cũng có lúc có lương tri, người tốt cũng có lúc làm cầm thú!” Xảo Nhi nói xong lấy tay hất bàn tay to của hắn ra, đi về phía trước.

Chân Thủy Kiệt sững sờ nhìn bóng lưng của Xảo Nhi, rơi vào trầm tư, chẳng lẽ mình sai sao?

Hai người trở lại nha môn, Chân Thủy Kiệt bị nhốt vào nhà lao. Nửa canh giờ sau, Quân Vô Nhai tức giận tận trời đi đến. Lâm Vô Du vốn đang lo lắng nhưng thấy Xảo Nhi bắt kẻ trộm về, lập tức mặt mày hớn hở, chẳng qua cũng lập tức buồn rầu rơi vào trong trận chiến nước bọt với Quân Vô Nhai.

Xảo Nhi không nói nữa, nàng tin vào năng lực của Lâm Vô Du, chỉ cần Quân Vô Nhai không ra tay đánh người, Lâm Vô Du tuyệt đối sẽ không bị hắn đánh bại, cho nên nàng yên tâm trở về phòng mình.

“Xảo Nhi!” Lãnh Sương Hàn đã tỉnh, hắn vẫn nằm ở trên giường đợi Xảo Nhi về.

“Ngươi tỉnh rồi sao? Không sao chứ?” Xảo Nhi nhăn mi đi đến bên giường nhìn hắn, một khuôn mặt lãnh khốc, tuấn lãng vẫn hấp dẫn lấy nàng.

“Cám ơn ngươi đã cứu ta.” Lãnh Sương Hàn nhìn hai mắt nóng như lửa của Xảo Nhi, khuôn mặt tuấn tú thoáng đỏ ửng.

“Ngươi đã tới Hồng huyện, là biết rõ ta sẽ cứu ngươi, cảm ơn cái gì chứ.” Xảo Nhi nhìn khuôn mặt lãnh khốc, tuấn mỹ nở một nụ cười.

Lãnh Sương Hàn có chút ngại ngùng nói: “Mặc kệ ra sao, vẫn nên cám ơn ngươi, tại hạ thật sự không có biện pháp nên mới nghĩ đến ngươi.”

“Ừ? Đã xảy ra việc gì? Bốn người kia là người của Đông Phương Ngọc sao?” Xảo Nhi đứng dậy vừa rửa mặt chải đầu vừa hỏi.

“Không phải, bọn hắn là ‘Giang hồ tứ quỷ’, nhân vật hắc đạo nổi tiếng hung tàn, chẳng qua là bị Hàn Mộc Tà sai khiến.” Mắt Lãnh Sương Hàn đen lại, trong mắt đẹp phát ra sát ý.

“Sao? Lại là võ lâm minh chủ hả? Ngươi không phải là người của hắn sao?” Xảo Nhi kỳ quái nói.

Lãnh Sương Hàn có chút lúng túng, ngừng lại một hồi rồi nói: “Trước kia, ta quả thật đã nhận nhiệm vụ của hắn đến ám sát Đông Phương Ngọc. Sau này, lúc ở kinh thành, Đông Phương Ngọc bị thủ hạ của ta đánh bị thương, nhưng người của thái sư cũng một lưới bắt hết ‘Lãnh các’, toàn bộ huynh đệ của ta đã bị bắt. Thái sư nói chỉ cần ta bỏ qua nhiệm vụ lần này, sẽ thả các huynh đệ ra. Cho nên ta cân nhắc xong, liền tìm Hàn Mộc Tà để bỏ nhiệm vụ. Hắn bên ngoài thì tở ra đã hiểu, cũng không hề trách móc, cũng không đòi lại vàng. Nhưng trên đường tại ta rời khỏi ‘Nguy Nga sơn trang’ đến kinh thành, Tứ quỷ liền bắt đầu truy sát ta, hơn nữa ra tay đều muốn dồn ta vào chỗ chết, đây không phải rất rõ ràng là Hàn Mộc Tà muốn giết người diệt khẩu sao?”

Xảo Nhi cởi áo ngoài ra, đi đến bên giường, nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tức giận nói: “Hiện tại không cần sợ nữa, ngủ đi.” Nói xong tự mình bò lên giường, sắp sáng rồi, nàng buồn ngủ.