Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 7: Rất giống con dế nhũi




Thấy Tiêu Dung Diệp lôi kéo cánh tay mình, sải bước tiêu sái rời đi!

Lệ Ảnh Yên lập tức hoảng hốt, con tôm, tắm rửa? Không phải nam cặn bã này muốn tắm uyên ương với mình chứ?

"Đợi một chút! Ngươi là nói... tắm rửa?" Khi Lệ Ảnh Yên nói lời này, quả thực giống như là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, hỏi thật cẩn thận!

"Đúng vậy!"

"Cái gì đúng vậy! Không được, không được!" Lệ Ảnh Yên không chút suy nghĩ liền cứt đứt lời nói của Tiêu Dung Diệp!

Nam vé đáng chết(1), để cho nàng - một đại cô nương băng thanh ngọc khiết tắm uyên ương không có khí tiết này với tên nam nhân cặn bã này, vậy không phải là sơn dương vào vào miệng sói sao?

Tiêu Dung Diệp cốc một cái lên trên trán dơ dáy bẩn thỉu của Lệ Ảnh Yên!

"Ôi chao, ôi chao, đau chết mất! Xuống tay thật nặng."

"Này, kẻ ngu ngốc như ngươi thì có ai coi trọng được, có phải ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi không? Ta mang ngươi đi tắm rửa, chính là muốn tắm rửa một thân dơ dáy bẩn thỉu này của ngươi! Cũng không phải phi lễ ngươi! Sao lại dùng một bộ dáng như bị cưỡng gian vậy? Hơn nữa, khuynh hướng giới tính của bản công tử rất bình thường!"

Tiêu Dung Diệp thật là vô cùng bất đắc dĩ với tiểu khất cái ngu ngốc đến cực hạn này, mang theo vài phần hài hước cười cười

Nụ cười này như là trăng khuyết trong trời đêm, đẹp không gì sánh nổi, khiến Lệ Ảnh Yên không thể mở mắt ra. Không thể không nói, nam tử này thật sự là yêu nghiệt trời sinh!

"Này, ngu ngốc, ngươi cũng thật ghê tởm, nước miếng chảy ướt hết tay áo của bản công tử rồi!"

"Gì? !" Lệ Ảnh Yên lập tức giống như mèo xù lông, ngượng ngùng ngước mắt nhìn vẻ mặt thâm thúy của nam nhân này, tiện thể xem người khiến mình háo sắc đến chảy ướt tay áo.

Nắm lấy bàn tay đang vò tóc mình, mất tự nhiên cười gượng hai tiếng.

"Trời ạ, chuyện sỉ nhục như vậy, còn có thể cười được, có phải đầu ngươi bị lừa đá không?"

Tiêu Dung Diệp mang theo tiếng nói lưu manh kia giận dữ rời đi, cũng trong lúc bất tri bất giác mang theo rắc rối mà hắn sẽ phải đắm chìm vào.

"Oa oa! Ngươi rất lợi hại, đến chuyện ta từng bị lừa đá mà cũng biết! Đến đến, có thể chịu đựng, ngươi cắn ta đi?" Lệ Ảnh Yên giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn dơ dáy bẩn thỉu, một bộ đáng đánh đòn.

Vốn nàng là nữ tử giang hồ, đã sớm một bộ dáng không sợ trời không sợ đất không sợ lưu manh. Loại chuyện đấu nước miếng này, tự nhiên không thể làm khó nàng.

"Ngươi... Thôi!" Tiêu Dung Diệp phất tay áo, nhưng nháy mắt đã che giấu ánh mắt chợt lóe trong đêm, "Chính cái gọi là chó cắn ta, ta không thể cắn ngược lại chó! Ta coi như dùng năm mươi lượng bạc cứu một người không quen biết đi..."

"Bốp!" Một tiếng, Lệ Ảnh Yên đấm một cái vào bụng của Tiêu Dung Diệp .

"Ưm! Ngươi... con sói khinh người này!"

"Lão tử chính là con sói khinh người thì thế nào? Như thế nào? Biết sự lợi hại của ta chưa! Nói cho ngươi biết, đừng chọc ta lần nữa, nếu không ngươi sẽ chết cực kỳ thảm!"

Hai tay Lệ Ảnh Yên xoa eo, mở miệng nói điên cuồng, rất giống một nữ du côn.

"Xem ra ngươi chỉ lợi hại như vậy thôi!"

Vừa dứt lời, "Vèo!" một cái, Tiêu Dung Diệp nhanh chóng lắc mình, đi đến phía sau Lệ Ảnh Yên, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đá một cái lên hông của Lệ Ảnh Yên.

Chỉ nghe "Á" một tiếng hét thảm, lệ ảnh yên nằm sấp trên đất, rất giống bát nữ vương! (nằm như thế này đây 八)

"Ngu ngốc, ngươi nằm như thế này rất đẹp mắt, rất giống dế nhũi, như vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là dế nhũi đi! Ha ha!" Tiếp đó, Tiêu Dung Diệp ôm bụng cười lăn lộn!

Cười em gái ngươi, cười nữa, đêm nay ngươi liền đoạn tử tuyệt tôn! Lệ Ảnh Yên ở trong lòng hung tợn nguyền rủa.

"Đi em gái ngươi, còn có sau này sao? Còn có sau này sao, lão tử thà rằng trực tiếp cạo đầu xuất gia, cũng không đồng ý thấy nam cặn bã ngươi!"

Chú ý:

(1) Nam vé: từ mạng, có nghĩa là " bạn trai ", dựa trên" bạn trai " kéo dài từ cách phát âm của các từ vựng mạng Đài Loan