Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 17: Vị hôn thê của ảnh đế (17)




Sau khi Tô Kình Hoán giúp Bạch Trà bôi thuốc xong, mới vừa rút tay về, cô gái nhỏ liền gấp không chờ nổi, chạy ra ngoài.

Anh híp mắt, đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ câu lên, mỉm cười nhìn hướng Bạch Trà rời đi, không hiểu sao anh lại có chút ghen tị với những món đồ ăn đó.

Lần sau nấu ăn, anh có nên tận dụng cơ hội để làm gì đó không?

Hoặc là đổi một chút phúc lợi gì đó?

Anh nhìn Bạch Trà lòng tràn đầy vui vẻ, nhưng lúc này, anh không đành lòng cắt ngang.

Cũng may, Bạch Trà vẫn còn có lương tâm, ăn đến một nửa, quay đau lại nhìn anh, ngoan ngoãn hỏi hắn: " Anh không ăn cơm sao?"

Tô Kình Hoán nụ cười càng sâu, " tôi xem em ăn."

Hắn thích loại cảm giác này.

Sự thuần khiết và mãn nguyện trong mắt cô là điều mà anh chưa từng thấy ở bất kỳ ai khác.

Bạch Trà nhíu nhíu mày không nói gì, nhưng mơ hồ anh lại nghe thấy tiếng cô thì thào: " Có phải là ngốc hay không? Nhìn mình ăn có thể ngon hơn ăn cơm sao?"

Tô Kình Hoán nhịn cười, anh thật sự rất muốn nói với cô.

Quả thật là như vậy, theo ý kiến

của anh thì cô thực sự rất ngon, hơn tất cả những món ngon trêи đời.

Hệ thống không thể nhịn được, lặng lẽ nói với Bạch Trà, [ Trà Trà, tôi nghĩ rằng Tô Kình Hoán thực sự có thể nghĩ rằng cô trông rất ngon.]

Bai Cha sững người trong giây lát, đôi đũa trong tay rơi xuống bàn lộp bộp, phát ra âm thanh chói tai.

" Thất, Thất Thất ngươi đây là đang nghiêm túc sao?"

Hệ thống,[??? ] Chẳng lẽ nó nói gì sai sao?

" Thất Thất a, trêи thế giới này, ăn thịt người là phạm pháp."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Trà trở nên tái nhợt, không có hứng thú ăn hết phần thức ăn còn lại trêи bàn, trong đầu cô bây giờ đều toàn là câu nói vừa rồi của hệ thống.

Chẳng lẽ anh đối với cô tốt như vậy, là vì muốn nuôi cô trở thành trắng treo mập mạp, sau đó liền đem cô một ngụm ăn hết?

Không không không! Trà Trà, không thể ăn, ăn không ngon!

" Thất Thất........"

Bạch Trà ủy khuất hét lên một tiếng.

Hệ thống gần như bị cô làm sắp hỏng mất.

Nó nó muốn bùm tại chỗ.

[ Trà Trà không sợ a, tôi chỉ là tuỳ ý nói, tôi nói giỡn, làm sao có thể ăn thịt người? Không sợ a! ]

Hệ thống trong lòng rối thành một đoàn.

Cho ngươi tiện miệng, cho ngươi tiện miệng.

Hiện tại thì hay rồi, hảo cảm chỉ mới lên được một chút, bây giờ sợ rằng hảo cảm của cô đối với Tô Kình Hoán rơi xuống điểm âm rồi.

Vì vậy, chờ Tô Thanh Hoàn bước ra khỏi phòng bếp.

Khi đưa đĩa hoa quả cho cô, Bạch Trà theo bản năng lùi về phía sau một bước, co người lại, hiển nhiên là rất sợ hãi.

Tô Kình Hoán vẻ mặt mộng bức.

"Làm sao vậy?"

Bạch Trà lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Tô Kình Hoán.

Có vẻ như anh nhìn cô ấy cũng giống như cách cô ấy nhìn đồ ăn.

Xong rồi xong rồi!

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp lấp lánh ánh nước, cô run rẩy hỏi: "Anh, anh thích ăn thịt sao?"

Tô Kình Hoán hiển nhiên là giật mình, anh hơi ngây người trước câu hỏi đột nhiên xuất hiện này, " Tôi không thích ăn thịt. "

Giọng nói bình thản rơi xuống, một chút vui sướиɠ xen lẫn xuất thần.

Cô chủ động hỏi anh, là đang định làm gì đó sao?

Muốn tìm hiểu sở thích của anh?

Người nào đó tự tin kéo ghế ra, ngồi đối diện với Bạch Trà, mỉm cười nhìn về phía cô, bổ sung rất nhiều tin tức về chính mình.

"Tất nhiên, tôi cũng thỉnh thoảng ăn một ít thịt. Tôi thích nó có vị thanh đạm và tôi không thích ớt."

"Tôi thích màu đen và trắng"

Tô Kình Hoán nói rất nhiều, nhưng Bạch Trà chỉ nghe được một câu, " Thất Thất, anh ấy nói thỉnh thoảng sẽ ăn thịt."

"Ah! Ngươi nhìn xem, nhìn vào mắt anh ấy, chúng loé lên lục quang! như một con sói đói, ah ah ah, anh ấy còn cười với ta! "