Nữ Chính Lãnh Diễm Cao Quý

Chương 45




Đường Ninh rất buồn phiền, cô nằm nhoài trên chiếc giường lớn nhìn ra bên ngoài. Trời đã đen như kịt tự lúc nào, gió cũng ngừng nhưng mưa vẫn ào ào đập mạnh vào thành cửa kính, nghe tiếng mưa rơi lại nằm trong chăn ấm khiến cô rất buồn ngủ.

Cô đứng lên, xuống lầu rót chén trà sau đó vào thư phòng ngồi xuống, mở laptop lên, tìm tài liệu mà mấy hôm trước Đường Bác đưa cho cô.

Phùng Diệp Nam nói sở dĩ cậu ta và La Tinh Tinh dạo gần đây qua lại cũng bởi vì Trần Đổng muốn đầu tư cho gốm sứ. Mấy ngày trước trong phân xưởng sản xuất của nhà họ Phùng xảy ra sự cố kĩ thuật, nhiều đơn hàng phải huỷ không thể giao đúng hẹn, tổn thất quá nặng nề, tin này đã sớm loan trường trong giới. Lúc này Trần Đổng xuất hiện chính là vị cứu tinh của nhà họ Phùng.

Đường Ninh nhớ đến dáng vẻ hung hãn của Lâm Gia, thật sự muốn giáo huấn cô ta một bài học nhỏ. Suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Lâm Hạ, Lâm Hạ chuyển giao cho cô một số tài liệu liên quan đến nhà họ Lâm, trước tiên cứ nghiên cứu tình hình một chút rồi nói tiếp.

Nhưng còn một chuyện rất quan trọng cô cần phải làm.

Cô tìm kiếm tin tức liên quan đến tập đoàn Lạc Thị, chỉ mới mấy giây ngắn ngủi đã hiện ra vô số website khiến cô không thể không trợn mắt há hốc mồm.

Lạc Thị là do một gia tộc lớn thành lập, ở nước ngoài rất có tiếng tăm trong giới Hoa Kiều. Cô im lặng mở thêm một website sau đó lại lâm vào trầm tư. Lẽ nào Lạc Nhất Phàm chính là một thành viên của gia tộc này?

Trước tiên không nhắc đến Lạc Thị, Lạc Nhất Phàm là thiên tài trong giới kiến trúc đã làm trái tim nhỏ bé của cô hưng phấn đến không chịu nổi. Nếu như anh thật sự là con cái trong cái gia tộc to lớn này....Cô phải làm gì đây?

Yên lặng tắt laptop, sau đó gọi điện thoại cho Lạc Nhất Phàm.

Đầu bên kia điện thoại Lạc Nhất Phàm nói: "Ninh Ninh, thật là khéo, anh cũng đang muốn gọi em đây."

"Nhất Phàm, anh đang ở đâu?"

"Ở trước cửa nhà em."

Đường Ninh "Ồ" một tiếng sau đó hỏi: "Có muốn vào nhà uống chén trà không?"

Sau đó...lần đầu tiên Lạc Nhất Phàm bước vào nhà Đường Ninh. Đường Ninh mặc bộ quần áo màu hồng nhạt bước xuống rồi vào bếp giúp anh lấy một tách trà. Anh đi vào nhìn cái đầu nhỏ nhắn đang loay hoay pha trà nhịn không được đến phía sau, dùng hai tay ôm lấy bên hông cô.

"Hôm nay em có vẻ không vui, có chuyện gì à?" Cằm đặt lên vai cô, anh ôn nhu hỏi.

Nhiệt độ của anh truyền sang cô, thậm chí cả cái mùi hương thanh thần kia cô cũng có thể ngửi được nhưng thoang thoảng có vương chút mùi rượu. Cô cau mày hỏi: "Anh tự lái xe đến đây sao?"

"Không phải." Lạc Nhất Phàm mỉm cười, môi mỏng không nhịn được hôn lên cái cổ trắng ngần của cô khiến cô một trận run rẩy.

Đường Ninh rụt cổ một cái cười nói: "Đừng làm vậy, rất nhột." Nói xong, đem nước ấm rót vào ly thuỷ tinh bên cạnh, rắc vài lá trà khô lên trên.

Lạc Nhất Phàm xoay người cô lại, hai tay nâng mặt cô, trán chạm trán cô, ôn nhu nói: "Ninh Ninh, em có tâm sự."

"..." Đường Ninh hé miệng không nói gì.

"Nói anh nghe em đang buồn chuyện gì?" Lạc Nhất Phàm nhịn không được hôn lên đôi môi anh đào kia.

Đường Ninh nhìn anh, hai tay vươn ra ôm chặt lấy anh. Lạc Nhất Phàm bật cười cũng ôm chặt cô: "Đang lo chuyện công ty? Không phải đã nói với em, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi sao!"

Đường Ninh lắc đầu: "Nhất Phàm, không phải, em đang nghĩ chuyện nhà anh."

Lạc Nhất Phàm nghe vậy, kéo khoảng cách giữa hai người, cặp mắt hổ phách mang theo vài tia cười nhìn cô: "Muốn biết chuyện nhà anh."

Đường Ninh gật đầu.

Lạc Nhất Phàm một tay cầm tách trà cô pha, một tay ôm lấy hông cô, dẫn cô ra phòng khách: "Nhà anh làm kinh doanh."

Đường Ninh không nhịn được trừng mắt nhìn anh, nói: "Nhà em cũng làm kinh doanh, nói rõ chút đi, nhà anh kinh doanh cái gì, quy mô ra sao?"

"Nhà anh mở tiệm cơm, không phải đã từng nói với em rồi sao?" Cho nên em cần gì phải tức giận như thế.

Mở tiệm cơm...Lạc Thị nổi tiếng khắp thế giới trong việc kinh doanh ẩm thực nhưng qua lời anh chỉ là làm ăn kinh doanh nhỏ. Đường Ninh nghe vậy có chút buồn cười nhưng vẫn nhịn không được oán anh vài câu: "Anh chưa nói với em."

Lạc Nhất Phàm ôm cô ngồi vào ghế sa lông cười nói: "Chẳng qua cảm thấy em chỉ hứng thú anh thôi."

Phía sau mềm mại lại được anh ôm chặt khiến cô có chút sững sờ nhịn không được đẩy anh ra. Hôm nay anh hơi kì lạ.

"Anh say rồi?" Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là nguyên nhân này. Tối nay anh quá ôn nhu, quá ân cần, có nhiều hành động, tư thế thân mật, đặc biệt quá dính cô.

Lạc Nhất Phàm vẫn ôm chặt lấy cô: "Không say nhưng thấy em là anh lại muốn say."

"..." Quả nhiên là uống say.

Lạc Nhất Phàm mỉm cười cúi đầu, hôn cô, môi lưỡi quấn lấy nhau triền miên, hơi thở của anh mang theo mùi rượu khiến cô có chút không quen. Thật lâu sau anh mới chịu thả cô ra đứng dậy.

Đường Ninh liếc anh một cái, sau đó chỉnh sửa quần áo cả hai, nhịn không được giục anh: "Nhất Phàm anh nên về nghỉ đi."

"Lợi dụng xong lại muốn đuổi anh." Cười mà như không cười nhìn cô, hôm nay anh quá ư là thoải mái chẳng thể nào thấy chút gì lạnh lẽo hay mạnh mẽ ở trên người anh cả.

Đường Ninh bị anh nhìn như thế có chút kinh hoảng, đấm mấy đấm lên vai anh: "Em lợi dụng anh lúc nào thế? Hơn nữa nếu em muốn lợi dụng anh đi chăng nữa cũng phải biết chọn đối tượng một chút chứ, anh nghĩ ai ai cũng có thể khiến em muốn lợi dụng à?" Cằm khẽ nhếch lại mang theo vài phần kiêu ngạo.

Trong mắt người tình dù xấu thế nào cũng hoá thành Tây Thi, vì thế bộ dáng này lọt vào mắt Lạc Nhất Phàm thì đây là cử chỉ rất đáng yêu. Cô đang làm nũng đây mà, anh mỉm cười, nắn nắn cằm cô một chút.

"Ừm, cho em lợi dụng đó, đây là vinh hạnh của anh!" Lạc Nhất Phàm ôm chặt lấy cô. Càng ngày anh lại càng muốn thân thiết với cô hơn. Từ khi phát hiện tình cảm của mình đối với cô anh đã không nhịn được muốn ôm cô, hôn cô hay chỉ là suốt ngày dính chặt lấy cô...

Đường Ninh trên mặt toàn là ý cười, đưa anh ra ngoài. Đến cửa anh lại quay đầu căn dặn cô: "Thời gian này đừng gặp Ngạn Phong."

Đường Ninh ngạc nhiên.

Lạc Nhất Phàm cau mày, trầm giọng nói: "Anh biết hai nhà Đường Ngạn luôn qua lại với nhau rất mật thiết nhưng anh cảm thấy tên kia bụng dạ quá mức thâm trầm khó lường, em vẫn nên hạn chế gặp anh ta đi."

Ngạn Phong không phải bụng dạ khó lường, anh ta chỉ là...Đường Ninh nhớ tới tình cảm vặn vẹo của Ngạn Phong đối với Tĩnh đáy lòng có chút trầm trọng. "Em biết rồi, nếu anh ta hẹn em, em sẽ để anh đi gặp có được không?" Cô biết Ngạn Phong sẽ không tìm cô, Đường Thị đã giải trừ nguy cơ, Ngạn Phong dù có muốn thế nào cũng sẽ không thể ép buộc cô nữa...

Lạc Nhất Phàm nghe thế, gật đầu thoả mãn sau đó rời khỏi biệt thự nhà họ Đường.