Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 40: Chương 40





“Thưa thầy.” Lâm Oánh Oánh cũng không nhìn Âu Dương Nguyệt, tiếp tục nói: “Thầy cũng nói rồi, đề tài của của hai nhóm chúng ta rất giống nhau, điều này gần như có thể tạo thành đạo văn.

Những gì chúng tôi nên nói cũng đã nói rồi, hơn nữa chỗ này tôi còn có, thời gian ấn định bản sơ thảo của chúng tôi, là vào buổi sáng thứ bảy lúc 10 giờ.

"“Ở đây chúng tôi cũng có.” Âu Dương Nguyệt nói ngay lập tức: “Trong ổ USB của tôi cũng có thời gian ấn định bản sơ thảo của chúng tôi, thật là ngại quá, vừa hay so với các người sớm hơn vài giờ, nó được ấn định vào thứ bảy lúc ba giờ sáng.


"Cô vừa nói vừa lấy USB của mình qua.Ngày hôm đó đi đến khu đô thị ăn cơm, không ai nghĩ đến việc ấn định nộp dự án.Tần Tịch và các cô đều không có mang theo máy tính hay ổ USB, chỉ có Âu Dương Nguyệt là có một ổ USB hiệu Swarovski.Đó là một trái tim pha lê rất đẹp, còn có thể mang theo bên người.Cho nên lúc đó đơn dự tuyển đã được sao chép trên ổ USB của cô ấy.Âu Dương Noãn sờ sờ túi xách cả nửa ngày, sắc mặt đột nhiên hơi thay đổi: "Ổ USB của tớ đâu mất rồi!"Lâm Oánh Oánh nở nụ cười đầy ẩn ý: "Trùng hợp như vậy sao?"“Cô đừng có đắc ý.” Âu Dương Nguyệt hít sâu một hơi, “Máy tính ở ký túc xá của tôi cũng có một bản sao lưu.”Nói đến đây Âu Dương Nguyệt cũng có chút chần chừ do dự.Ngày hôm đó sau khi bọn họ trở về, liền bận kiểm tra tư liệu, cho đến ngày hôm sau mới tìm đủ tư liệu, lúc chuẩn bị sửa chữa đơn đấu thầu, mới chúng từ trong ổ USB qua máy tính của cô.Về thời gian, nhật định là muộn hơn so với đám người Lâm Oánh Oánh.Lâm Oánh Oánh không ngừng nhìn chằm chằm vào Âu Dương Nguyệt, thầy cô do dự, lập tức nói: "Trong máy tính của cô cũng có? Thời gian sớm hơn chúng tôi sao?"Âu Dương Nguyệt quay đầu nhìn Tần Tịch.Tần Tịch nhìn cô ấy khẽ lắc đầu.Cô tiến lên phía trước một bước, nói với thầy giáo: "Thưa thầy, em có thể xem đơn dự tuyển của Lâm Oánh Oánh được không ạ?"Thầy giáo trung niên gật gật đầu, đưa cho Tần Tịch một tờ đơn dự tuyển đã in sẵn.Tần Tịch nhận lấy xem qua, lập tức hiểu rõ.Đơn dự tuyển của đám người Lâm Oánh Oánh, đề tài của bọn họ chỉ kém đề tài của các cô hai chữ, có thể nói là hoàn toàn giống nhau.Cô thuận tay lật tiếp trang ở bên trong, tính sáng tạo mà đối phương lựa chọn quả nhiên cũng giống với cái của các cô.Trong chốc lát vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Tần Tịch.Vốn dĩ cô còn cho rằng, nói không chừng là trùng phương hướng nghiên cứu.Bây giờ có vẻ như, Lâm Oánh Oánh bọn họ tuyệt đối đã làm cái gì đó.Tần Tịch quay đầu nhìn ba người trong ký túc xá của mình, quai hàm nhíu chặt, đem đơn đấu thầu trả lại cho thầy giáo.“Bây giờ.” Thầy giáo liếc nhìn Tần Tịch một cái rồi nói, “Hai bên các em đều chọn cùng một hướng dự án, đều là dự án mà sinh viên năm hai rất khó nghĩ đến.

Hơn nữa trình độ như nhau, cho nên thầy có lý do tin rằng, trong dó có thể tồn tại hành vi sai trái trong học tập.

”Ông dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Chuyện này vốn dĩ là chuyện nhỏ, nhưng mà các em là sinh viên y khoa, sau này các em sẽ phải chịu trách nhiệm về tính mạng của con người.

Dù là giáo viên hay nhà trường thì cũng phải đề phòng nghiêm ngặt, kiên quyết ngăn chặn hành vi giở trò bịp bợm này xuất hiện.

Cho nên …… "Thầy giáo khẽ thở dài: "Bây giờ các em tự mình nghĩ biện pháp chứng minh, tính độc đáo của đơn dự tuyển đề án này đi."“Thưa thầy.” Lâm Oánh Oánh vội vàng nói: “Em đã nói rất rõ ràng về thời gian nộp đơn đề nghị của chúng em.


Vốn dĩ em còn nghĩ, có lẽ là ý tưởng của Đường Lăng, hoặc là Âu Dương Nguyệt, Kiều Sơ Hạ.

Nhưng mà nếu Tần Tịch đã là người chủ trì dự án này, vậy thì người đưa ra ý tưởng chắc chắn chính là cô ấy.

Như vậy cái đó ...!"Khóe môi của cô ta nhanh chóng cong lên, trong mắt lóe lên một tia đặc sắc: "Trước một ngày chúng em đề nghị ấn định sơ thảo, có người vẫn còn bận rộn việc đổi chuyên ngành cho cô ấy.

Dù cho cô ấy có là sinh viên ưu tú nhất trong lớp chúng em, cũng thông minh hơn chúng em rất nhiều.


Nhưng mà thời gian một ngày, em thật sự không có cách nào tưởng tượng nổi, cô ấy có thể định ra phương hướng, chọn đề tài, sau đó viết đơn đề nghị.

"“Tần Tịch.” Thầy giáo gật gật đầu, quay đầu nhìn Tần Tịch, “Em có gì muốn nói không?”.