Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!

Chương 25: Khoảng cách




Nghe được ba chữ “Sở Du Du”, Tê Diệu biểu lộ trong nháy mắt ngưng lại. Bên tai cô vang lên tiếng gầm rú, không biết là do sấm sét của đêm mưa, hay là do bên trong đại não xoay chuyển không ngừng phát ra tiếng. Cha Tê mẹ Tê còn ở phòng khách ngồi ghế sô pha xem tivi, anh em hai người ở trong màn đêm trầm mặc mà nhìn chăm chú lẫn nhau, hồi lâu đều không nói gì.

Sau một lúc lâu.

“Người chiếm dụng thân thể của cô là ai?” Vừa nghĩ tới đối phương đến đây tìm kiếm che chở từ anh, Tê Vọng liền không tự chủ được mà nhíu mày.

Trách không được Tê Diệu một lòng muốn liên lạc với đối phương, thì ra là do cái tầng quan hệ này.

Nói tới tên giả mạo chiếm cứ thân thể của cô, Tê Diệu cũng rất vô tội. Cô lắc đầu, nói: “Nếu như tôi có thể biết, hiện tại cũng không đến mức phát điên.”

“… Ừhm.”

Tê Diệu không tự chủ được mà túm túm áo khoác trên vai, hỏi: “Vì sao vừa rồi anh lại muốn ngăn cản tôi?”

Ý tứ của Tê Vọng rõ ràng là không muốn để cho cô nói ra. Nhưng mà không nói ra, cô làm sao có thể tiếp tục giấu diếm xuống được.

Tê Vọng thu hồi tầm mắt, đứng ở trước bậc thang nghe tiếng mưa rơi. Sắc mặt của anh có vẻ hơi tái nhợt, có lẽ là vừa mới mắc mưa, tròng mắt đen nhánh yên tĩnh im lặng nhìn chăm chú nơi xa, tiêu điểm của ánh mắt mơ hồ rơi vào trên bờ cát.

Thời tiết vào giờ phút này giống như tâm tình của Tê Diệu, từ trong xanh trong nháy mắt chuyển thành bão táp, mưa rơi tí tách tí tách trong lòng của cô.

Tê Vọng nói: “Trong lòng bọn họ, cô chính là con gái của bọn họ.”

“…”

Nghe vậy, trong lúc nhất thời Tê Diệu lại không biết nói gì mới tốt. Đôi mắt mềm mại màu hổ phách che một tầng hơi nước ướt át, thời điểm nhìn về phía Tê Vọng, thanh âm rất nhẹ: “Nhưng từ đầu đến cuối tôi đều không phải.”

“Cô có thể phải.”

“Vậy, nếu có một ngày, tôi trở lại thân thể của chính mình thì sao? Chẳng sợ đây là giấc mộng, rốt cục cũng phải tỉnh lại thôi.”

“Vậy liền để bọn họ có thể mộng được bao lâu thì làm bao lâu đi.” Tê Vọng bình tĩnh mà trả lời.

“…” Tê Diệu lần nữa cứng họng không biết nói gì.

Ý tứ của Tê Vọng là, để cho cô giấu diếm hết thảy, tiếp tục làm một Tê Diệu không buồn không lo, cho đến một ngày nào đó có thể sẽ phát sinh ra biến hóa.

“Mà tôi, sẽ ở điều kiện tiên quyết* trong khả năng cho phép trợ giúp cho cô, thẳng đến khi cô không còn là Tê Diệu nữa mới thôi.”

(*Yue: Cần phải giải quyết trước, cần phải có trước thì mới làm cái khác được.)

Tê Vọng xoay người lại, hai người mặt đối mặt, có thể thấy rõ ràng biểu lộ trên mặt lẫn nhau. Ánh mắt trầm tĩnh của Tê Vọng, thời điểm đang nhìn về hướng Tê Diệu, để Tê Diệu nhớ tới thời điểm cô vẫn là Sở Du Du. Khi đó Tê Vọng chính là dùng ánh mắt như vậy nhìn tất cả mọi người, không mang theo bất luận tình cảm riêng tư gì.

Anh nói: “Cầu xin cô.”

Nói xong, Tê Vọng thế mà hướng phía cô cúi đầu xuống, khom người thật sâu.

“Anh tuyệt đối không nên làm như vậy!” Tê Diệu lắp bắp kinh hãi, liền vội vàng tiến lên đè lại bờ vai của anh, để cho anh đừng có lại cúi đầu. Cái khom người chào này trong nháy mắt giống như đem khoảng cách của hai người kéo ra rất xa, cho đến khi phân chia giới hạn, trở lại quan hệ lạ lẫm như lúc ban đầu.

Tê Diệu tay đụng vào bờ vai của anh. Cách vải dệt hơi mỏng của áo sơ mi trắng, ngón tay của cô so với đêm mưa càng thêm lạnh buốt, độ ấm da thịt khác nhau ở trên vai của anh, khiến cho anh không tự chủ được thần kinh căng thẳng, một chút run rẩy bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

Ngọn tóc buông xuống dừng trên cái trán, che khuất mí mắt của Tê Vọng, trong mắt anh ẩn chứa cảm xúc mơ hồ không rõ.

Động tác anh cực nhanh mà đứng thẳng người, lui về phía sau một bước, đứng vững.

Hai người bị kéo ra khoảng cách xa khoảng một mét.

Tê Diệu còn đang duy trì tư thế muốn nâng anh dậy, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, rất nhanh cô liền ý thức được, giờ phút này Tê Diệu đối với Tê Vọng mà nói, đã không phải là em gái của anh. Không chỉ có biến thành người khác, mà còn là “Sở Du Du“ – đứa con gái nhà đối diện mà anh chán ghét nhất.

Cho dù Tê Diệu có da mặt dày cỡ nào, cũng có chút bị thái độ lúc này của Tê Vọng thương tổn rồi.

Ánh mắt của cô ảm đạm, đôi tay tinh tế rũ xuống bên trong áo khoác rộng rãi, hai người liên tục đối mặt trầm mặc im lặng không nói gì.

Ngoài cửa mưa to gió lớn, sắc trời âm trầm, ẩn ẩn có tiếng sét nổ vang như xé toang bầu trời. Tê Diệu điều chỉnh tâm tình, một lần nữa nhìn về phía Tê Vọng, tận lực duy trì tâm trạng bình thản thái độ ôn hoà cùng Tê Vọng nói: “Một khi đã như vậy, giữa chúng ta cũng coi là đạt thành hiệp nghị. Dựa theo lời anh nói, anh sẽ trợ giúp tôi, vậy tôi cũng sẽ thực hiện trách nhiệm của mình khi là con gái của Tê gia.

Tôi biết anh rất chán ghét tôi, hiện tại tôi lại lừa anh… Anh yên tâm, về sau tôi sẽ không dễ dàng quấy rầy anh đâu.”

Lời nói đã nói đến nước này, cũng không còn gì để nói nữa.

Tê Diệu khách khí gật gật đầu, một lần nữa tìm về hình thức ở chung giữa hai người xa lạ, khoác áo khoác trở lại phòng ngủ.

Trời mưa càng lúc càng lớn hơn.

Tê Vọng trầm mặc mà nhìn Tê Diệu biến mất ở thang lên lầu, một lát sau, môi của anh có chút giật giật, lúc này mới nói ra một câu: “… Không chán ghét.”

Cha Tê mẹ Tê ở phòng khách xem tivi, hai người bắt đầu cảm thấy có chút nhàm chán, đang cân nhắc xem có nên lấy bài ra tiếp tục chơi hay không. Đang lúc hai người thảo luận đề tài bốn người nên chơi đấu địa chủ như thế nào tương đối thích hợp, Tê Vọng đi lên phía trước.

Sắc môi của anh mờ nhạt, nhưng một đôi mắt đen như chứa sương mù nặng nề.

Mẹ Tê có chút ngoài ý muốn: “Diệu Diệu đâu? Con bé ở đâu rồi?”

“Con bé có chút say, con đưa em trở về phòng nghỉ ngơi.” Tê Vọng nói.

Vào ban đêm, Tê Diệu nằm ở trên giường như thế nào cũng không ngủ được. Cô lật qua lật lại, ảo não đem mặt chôn ở bên trong gối đầu. Thổ lộ ra sự thật cũng không sung sướng như trong tưởng tượng như vậy, cứ cho là Tê Vọng cũng không có ý tứ muốn đem cô đuổi ra khỏi Tê gia, nhưng ở trong lòng anh đã đem Tê Diệu đuổi đi đủ xa rồi.

Đuổi tới địa phương mà Tê Diệu vĩnh viễn cũng không tới không đến được. Tê Diệu cho rằng như vậy.