Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 7: 7: Ma Trùng






Ma trùng là cái quỷ gì?
Thông qua lời thuật tả của đám hoa cỏ dại xung quanh, Đông Phương Minh Huệ cũng hiểu được đại khái, ma trùng còn được gọi là thiết giáp trùng*.

Là một loại ma thú thuộc loại côn trùng đẳng cấp thấp, đẳng cấp một, nhưng lại là ma thú nguy hiểm cấp độ cao.

Loại côn trùng này có chút giống bọ thuộc bộ cánh cứng, vỏ bên ngoài cứng chắc vô cùng, đao thương đâm không thủng, một khi bị ma trùng chui vào trong da người, chúng sẽ nhân cơ hội bò đi khắp nơi trong da, từ từ cắn nuốt máu thịt của người, cho đến khi còn bộ xương cốt thì thôi.
*Thiết giáp trùng: bọ cánh cứng.
Điều quan trọng là, loại ma trùng này có tập tính sống theo bầy đàn.

Nếu như ngươi trêu chọc chúng, thì sẽ phải hứng chịu sự trả thù của cả đàn thiết giáp trùng.
Đông Phương Minh Huệ bị dọa đến toàn thân toát cả mồ hôi lạnh, xem, cô đã đến cái địa phương quỷ quái gì rồi? Một con côn trùng cũng có thể lấy mạng người.

Đông Phương Minh Huệ lập tức thu dọn đồ đạc, đi được vài bước mới dừng lại, do dự không quyết,
"Thất tỷ vẫn còn ở bên trong."
Nghĩ đến chuyện nữ chủ đại nhân sau này trả thù tàn nhẫn, tính cách lạnh lùng vô tâm, Đông Phương Minh Huệ lại quay trở lại.
"Thiết giáp trùng có sợ thứ gì không?"
Có một nhánh tiểu thảo lập tức vui vẻ nhảy múa, "Ô ô ô."
Đông Phương Minh Huệ trợn mắt, đầu mũi nhẹ nhàng cọ vào đầu lá của nó, một mặt không tin tưởng, "Ngươi?"
Tiểu thảo này là cỏ Thi Xú*, thường mọc ở nơi xác chết bị chôn vùi, chất nhựa đều có mùi ghê thối, khứu giác của thiết giáp trùng vô cùng nhạy cảm, một khi gặp cỏ Thi Xú thì sẽ vòng đường khác mà đi.
*Thi Xú: xác thối.
"Oẹ-"
Đông Phương Minh Huệ bò sang một bên, đem những thứ hôm nay đã ăn nôn ra ngoài, nghĩ những đám cỏ ở dưới chân cô đều là cỏ Thi Xú, nghĩ đến cô vừa nãy còn thân thiết cọ vào nó, nghĩ đến đây liền cảm thấy trong cổ họng đang có thứ muốn tràn ra, "Uệ-"

Cô nôn mửa nhiều đến mặt đều trắng bệch ra, đôi chân còn không ngừng run rẩy.

Nhẫn nại đem nhựa của cỏ Thi Xú bôi lên trên người, bịp chặt khứu giác, còn nhổ một ít lá của nó.
"U hu hu, ta biến thành người hói rồi." Cỏ Thi Xú ở bên ăn vạ.
Đông Phương Minh Huệ đem cỏ Thi Xú để lên người, mặc dù đã bịp cái mũi lại, nhưng vẫn không nhịn được cái mùi hôi thối này, thở mạnh hai cái, sắc mặt thay đổi.
"Khụ khụ, Thất tỷ."
Đông Phương Minh Huệ vừa xuất hiện, cách trăm mét đã ngửi thấy mùi thối, thiết giáp trùng gặp phải thiên địch, từng con hoảng loạn chạy đi trốn, phóng về phương hướng khác mà điên cuồng bay đi.
Đám người bị bao vây đâm chém đến đỏ cả mắt, nhưng đám thiết giáp trùng bao vây kia tường làm bằng sắt thép, bọn họ có trốn thế nào đi nữa vẫn không thể thoát.
Nhưng hôm nay, bọn họ lại kì dị nhìn đám thiết giáp trùng hoảng loạn chạy trốn đến dẫm đạp lên cả đồng loại, kinh ngạc đến suy luận sâu xa, trong đó có một người nói, "Không tốt, có lẽ bởi vì máu của chúng ta đã thu hút ma thú khác còn cao cấp hơn, mọi người mau chạy."
Đông Phương Minh Huệ cuối cùng cũng tìm được nữ chủ đại nhân, lập tức vui vẻ chạy lại, "Thất tỷ."
Cô chạy càng nhanh, thiết giáp trùng trốn càng lẹ, chẳng mất bao lâu, trong vòng trăm mét đã không còn thấy bất kỳ con thiết giáp trùng nào nữa.
Đám người ngửi thấy mùi trên Đông Phương Minh Huệ đều tự động lùi lại.

Đông Phương Uyển Ngọc một mặt chê bai nói, "Trên người ngươi có thứ gì mà lại thối đến thế?"
"Cỏ Thi Xú, khắc tinh của đám côn trùng kia." Đông Phương Minh Huệ thảm thê đem đám cỏ kia vứt sang một bên, bịp chặt mũi nói, nhìn bọn họ một cái, còn xấu tính đề nghị, "Nếu sợ đám côn trùng kia lại quay lại, mọi người cũng bôi lên một chút đi."
Thực ra chỉ cần cô cũng đủ để đem đám côn trùng kia dọa đến không dám trở lại.

Nhưng mà cô tuyệt đối sẽ không nói ra điều này.
"Vị huynh đệ này là-"
Tất cả tổng cộng sáu ngươi, thêm nữ chủ đại nhân và cô nữa là tám người, xem bọn họ dắt dìu nhau, có lẽ đều quen biết.
"Ta là-"
"Hắn là ta Cửu đệ." Đông Phương Uyển Huệ giành một bước nói.

Đông Phương Minh Huệ nhìn phẫn trang của bản thân, âm thầm thở phào, suýt nữa thì bị bạo lộ.
"Đa tạ ơn cứu mạng của vị tiểu huynh đệ này."
"Không cần khách khí."
Đông Phương Minh Huệ xua tay, cô nhưng là không chịu nổi những nghi lễ phức tạp này, ở trong phủ thì thôi đi, nhưng làm sao xuất phủ rồi vẫn là mấy thứ này, "A, Thất tỷ ngươi bị thương."
Cánh tay của Đông Phương Uyển Ngọc có một vết thương ngang qua, hiển nhiên là trong lúc đấu đá không cẩn thận để bị thương, nàng còn không để ý đến, "Không sao, vết thương nhỏ."
Đông Phương Minh Huệ muốn tìm thuốc cầm máu, nhưng nhìn bao gói đồ bị vứt ở dưới đất đều là cỏ Thi Xú, thảm thiết kêu, "Ta để bao đựng đồ ở chỗ vừa nãy rồi."
Bởi vì bên trong đều là y phục, ngân phiếu và mấy thứ đáng tiền, cô sợ chúng cũng bị nhiễm mùi thối bèn đem chúng giấu ở trên cây.

Nghĩ đến đây, Đông Phương Minh Huệ liền quay người chạy.
Đông Phương Uyển Ngọc đuổi theo, "Ta đi cùng ngươi."
Khi hai người quay trở lại, Đông Phương Minh Huệ xoay hết một vòng ở trên cây, gãi gãi đầu, "Kì quái, vì sao lại không thấy rồi."
Trong bao gói đồ đều là tài sản của các nàng, nếu đã không thấy chính là đã mất.

Đông Phương Minh Huệ xụ mặt xuống, thầm nghĩ lần này xong đời rồi, nữ chủ đại nhân một khi nổi giận, liền trực tiếp đuổi cô trở về cũng nên.
Cái gì mà gây ấn tượng tốt, nằm mơ đi.
Đông Phương Uyển Ngọc trực tiếp nhảy lên cây, quan sát kĩ lưỡng một phen, trên cây trống không, nhưng lại có mùi thơm của thịt nướng, có lẽ vừa nãy ngửi quá nhiều mùi thối rồi, bây giờ ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng lại cảm thấy vô cùng thoải mái, nàng đại khái đoán ra là ai đã đem đi.
Nàng nhảy từ trên cây xuống, "Bị kẻ trộm trộm đi rồi."
"Á?" Đông Phương Minh Huệ một mặt ngơ ngác, thể hiện không tin tưởng lời của nữ chủ đại nhân.
Nơi này cũng có trộm?
"Là một tên trộm tham ăn, ngươi nếu như nướng nhiều đồ ngon một chút, nói không chừng nó sẽ đem trả lại." Đông Phương Uyển Ngọc thản nhiên nói.
Đông Phương Minh Huệ nghiêng nghiêng đầu, một mặt mơ màng, bất tri bất giác mới hiểu ra nữ chủ đại nhân ám chỉ ai.

"Thôi, trở về trước đã."
Hai người quay trở lại chỗ sáu người kia, trong đó còn có một nam nhân bị thương, đang nằm ở trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Mùi tanh nồng của máu ở trên người đã được tẩy rửa một lần, nhưng nhờ mùi của cỏ Thi Xú, nên không thể ngửi thấy mùi máu, Bên cạnh hắn còn có một cô gái trông coi, nhìn cô nhíu mày u sầu, không ngừng ở bên người đang rơi vào hôn mê kia, xem ra tình cảm giữa hai người không đơn giản.
Còn có một thô bạo nam nhân đang tách vỏ xác của thiết giáp trùng, ba người còn lại đang nhóm lửa đun nước nấu đồ ăn, một chút cũng không lo sợ nơi đây là Tử Ma sơn mạch.
Đông Phương Minh Huệ thấy bọn họ đang nấu ăn, bụng không nhịn được mà kêu ùng ục, Đông Phương Uyển Ngọc thấy thế, muốn đem miếng lương khô cất trên người cho cô, sắc mặt đột nhiên nhè nhẹ thay đổi rồi lại khôi phục bộ dáng cũ.
"Thiết giáp trùng có thể đem nướng ăn, có muốn thử không?"
So với Đông Phương Minh Huệ, Đông Phương Uyển Ngọc càng thích hợp sống trong môi trường hoang dã.
Mặc dù không muốn ăn, nhưng cô đói bụng đến hoa mắt chóng mặt, tứ chi vô lực.

Nếu như gặp phải con ma thú nào, cô cũng không đủ sức mà chạy nữa.
Đông Phương Minh Huệ cắn răng, cố nhịn lòng chê bai, chạy đến trước mặt vị đại ca vừa mới tách xác thiết giáp trùng, "Vị đại ca này, có thể cho ta một ít thiết giáp trùng không?"
Vị đại ca kia tướng mạo hoang dã hung dữ, tích cách lại vô cùng hiền lành, chỉ vài con thiết giáp trùng ở trên mặt đất nói, "Tiểu công tử đừng cùng ta khách khí, nếu không phải vừa nãy nhờ ngươi đuổi chúng đi, bọn ta đều có thể mất mạng tại nơi đây, đây đều là công lao của ngươi, tùy tiện lấy."
Đông Phương Minh Huệ liền nhặt nhanh mấy con đầu to, chuẩn bị tách vỏ lại phát hiện ra vỏ của chúng cứng như sắt, loay hoay mãi mà cũng không được.
Cô lật người nó lại, cuối cùng phát hiện ra bụng của chúng có một chỗ mềm mại.
"Có rồi."
Cô lấy dao găm cạy phần bụng của nó ra, trực tiếp lấy nhành cây xiên vào, dự tính để lên lửa đem nướng.
"Tí tách-"
Lửa vừa nướng một hồi, cô liền thấy lớp mỡ chảy ra từ thiết giáp trùng, thịt ở phần bụng bắt đầu co lại, lộ một nửa ra ngoài.
Mùi thơm thu hút sự chú ý của mọi người.
Đông Phương Minh Huệ lấy dao găm chọc chọc, thấy thịt đã mềm, nhẹ nhàng cắn thử một miếng, không ngờ lại không có chút tanh nào, ngược lại còn có chút thơm.
"Thiết giáp trùng không phải nướng như thế." Có một vị cô nương từ trong sáu ngươi kia lấy ra một ít gia liệu, rắc lên trên, "Thử lại xem, có lẽ sẽ ăn ngon hơn một chút."
Đông Phương Minh Huệ lại thử một miếng nhỏ, mùi vị đúng là ngon hơn trước, có lẽ là đã nêm thêm thứ gì đó như muối.
"Thất tỷ, ngươi cũng ăn thử."
Đông Phương Minh Huệ chia ra một ít đưa cho nữ chủ đại nhân.
Quay đầu lại, đã thấy vị cô nương kia không biết dùng cách gì thuần thạo cạo vỏ của thiết giáp trúng, cả thịt lẫn da đều được cô lột sạch ra, hiển nhiên là thường xuyên làm.

Cô đem thịt xiên lại, để lên giá nướng, lật đi lật lại, chỉ một lúc thịt trắng nõn của côn trùng đã chuyển sang màu vàng óng, nướng thêm một lúc cô bỏ thêm gia vị vào, mùi thơm liền tỏa ra xung quanh.
Lặp đi lặp lại, Đông Phương Minh Huệ xem cô ba lần cạo vỏ, cũng từ từ mà học được cách, bản thân thứ hai ba lần, mới có thể cạo ra một miếng thịt hoàn chỉnh.
Vị cô nương tiếp tục nướng thêm năm con, rắc gia vị liền đi tới chỗ bọn họ, đưa cho mỗi người một con.
"Cửu đệ, ta làm sao lại không biết khiếu tay của ngươi lại tốt thế?" Đông Phương Uyển Ngọc ngồi ở bên cạnh cô, không nghĩ ngợi mà hỏi.
Đông Phương Minh Huệ động tác cứng lại, lập tức cười híp mắt vào giải thích, "Thất tỷ nói đùa rồi, đều là nhờ cô nương vừa nãy chỉ dạy."
Đông Phương Uyển Ngọc liếc cô một cái, cũng không nói gì nữa mà nhận đồ ăn do cô đưa.
Đông Phương Minh Huệ vừa nướng vừa ăn, còn cố ý để lại hai con, đem lá xanh bọc lại, để ở bên cạnh.
"Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ta canh đêm."
Đông Phương Minh Huệ đã cạn kiệt thể lực rồi, nghe nữ chủ đại nhân nói canh gác đêm, lập tức an tâm đi ngủ.
Sáu người bên kia, ngoại trừ một người đang bị trọng thương, bốn người còn lại cũng nhắm mắt dưỡng sức.

"Này, cô nương, hôm nay đa tạ ơn cứu mạng của các ngươi." Đội trưởng của đoàn lính thuê Triệu Tam Kỳ lại gần, cảm tạ Đông Phương Uyển Ngọc.
"Không cần đa tạ, hơn nữa ta cũng chẳng giúp được gì mấy." Đông Phương Uyển Ngọc khách khí nói, hôm nay nếu không phải do Đông Phương Minh Huệ lao tới đây, nàng cũng sẽ chuồn thoát một mình.
Dù sao nói những thứ này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nghĩ đến đây, nàng quay đầu nhìn Đông Phương Minh Huệ còn đang cười mà ngủ kia.
"Cô nương quá khách khí rồi, nếu không nhờ tỷ đệ hai người, có lẽ hôm nay bọn ta đều bỏ mạng ở nơi này."
Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu, thừa nhận sự cảm kích của bọn họ, "Thiếp giáp trùng bình thường sẽ không công kích người, vì sao lại đuổi theo các ngươi?"
Triệu Tam Kỳ ai oán thở dài, "Bọn ta nhận nhiệm vụ của chủ thuê, đến nơi này lấy trứng của thiết giáp trùng chúa, không ngờ bọn ta vừa chuẩn bị đi trộm, lại bị bọn chúng phát hiện."
"Chẳng trách." Đông Phương Uyển Ngọc nói, cũng không tiếp tục tìm hiểu, dù sao trứng của thiết giáp trùng chúa là bảo bối vô cùng trân quý, nếu đem trứng của chúng đem nuôi, chính là kí được một loại hiệp ước, sau này có thể túy ý triệu hồi thiết giáp trùng chiến đấu, có thể xem như là phụ tá đắc lực.

"A-"
Người còn đang bị trọng thương kia đột nhiên mở to mắt, gân xanh trên cổ nổi lên, tròng mắt lộ ra màu đỏ, một mặt hung ác.
"Ngũ ca, ngươi làm sao rồi?" Cô nương một mực trông coi lập tức nắm chặt cánh tay hắn, không ngờ lại bị hất ra.
"Không tốt, mau giữ chặt hắn.".