Nữ Hoàng La Hét

Chương 29-2




Edit: babynhox - Cung Quảng Hằng

Đúng như dự đoán, sau buổi cơm trưa, Chúc Ương nói muốn ra sông câu cá, lần này đoàn người liền không có ai ở lại.

Chúc Ương vẫn đi ở phía trước, bộ dáng ác bá thôn làng, người phía sau cầm cần câu, thùng và ghế nhỏ.

Cần câu là hỏi mượn người trong thôn, nói là mượn, trên thực tế là mua, người nhà kia dây dưa không chịu cho mượn, Chúc Ương dứt khoát móc 20 đồng tiền ra mua.

Cần câu ở nông thôn đều là tự chế, thân trúc mềm dai là cán cần tốt nhất, mấy đồng tiền là có thể mua một bọc lớn lưỡi câu và dây câu, lông ngỗng cắt ngắn có thể dùng làm phao nổi.

đi tới bờ sông, quả nhiên dòng nước trong veo mát lạnh, mang ghế nhỏ ngồi trong rừng trúc cũng không có nắng.

Buổi trưa chị Vương chiên một tô cua nhỏ làm món ăn vặt, Chúc Ương xé một ít lá trúc, nhớ lại lúc còn nhỏ ông nội đã dạy cô xếp thuyền nhỏ.

Thử nhiều lần cuối cùng cũng thành công, dùng hai ngón tay lớn để lên thuyền nhỏ điều khiển nó, chuyện nhàm chán như vậy liền chơi hơn một buổi trưa.

Mấy người chơi khác cũng bị thái độ lưu manh hưởng thụ của cô làm cho cả người buông lỏng.

Phương Chí Viễn nói : "Nếu thế giới thật có thể yên ổn ở trong núi qua mười ngày, xem như là ngày nghĩ phép xa xỉ rồi."

Dù sao thì nơi có hình thái nguyên sinh tự nhiên như vậy, chỉ là đi bộ hay ngồi xe cũng dày vò người khác, trò chơi nhìn thấy chuyện này cũng nhắm một mắt mở một mắt.

Buổi chiều nông dân ra ruộng trở về kêu bọn họ về sớm một chút, nói là trong sông có quỷ nước, ban ngày chơi không có gì, trời tối tuyệt đối không thể đến gần.

Vừa nói như thế, vốn có thể nhìn thấy được bèo rong trong nước trong suốt lại hợp lại dao động theo dờng nước trở nên xinh đẹp kỳ dị.

Mấy người nthấy cũng không còn sớm, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về.

Kết quả là ở cửa thôn gặp hai đứa bé đang về nhà, bọn nó thấy Chúc Ương liền chạy tới, trên tay đứa ôm một túi lớn quả dâu, còn có rất nhiều quả đào rừng.

Quả dâu là một màu tím đen, sáng bóng mọng nước, quả đào rừng thì giống trứng gà lớn, nhưng Chúc Ương nhớ hình như đã từng ăn loại này, mặc dù không có loại đào ngọt, nhưng mùi rất thơm ăn cũng rất ngon.

Đoàn người về đến nhà, hai đứa bé liền vào nhà tìm mẹt trúc rửa dâu và đào, rửa sạch sẽ rồi đặt tới trước mặt Chúc Ương.

Chúc Ương thích đứa bé thông minh làm việc nhanh nhẹn, liền kêu bọn họ ăn cua chiên giòn, hai đứa bé thấy mẹ không phản đối, liền ngồi xuống băng ghế đối diện ăn cua và dâu.

không bao lâu thì chị Vương cùng làm cơm tối xong, vịt hầm cùng với hai con cá chép chua ngọt.

Lại xào ít thịt với nấm mèo, nấm mèo là hái trên mặt cây gỗ lúc bọn họ đi câu cá ở bờ sông.

Mấy người tiếp tục phụ giúp làm món ăn, một bữa ăn tối phong phú khiến người ta chảy nước miếng.

Hai đứa bé cũng thật sự chảy ra, nhưng thật ra chị Vương dạy dỗ bọn trẻ rất khá, ngày hôm nay Chúc Ương thấy phần lớn bé trai ở trong thôn này đều nhếch nhác và không lễ phép.

Nhìn thấy mấy người xa lạ bọn họ là chỉ chỉ chõ chõ không chút lễ độ nào, ngược lại hai đứa bé nhà chị Vương làm gì cũng rất lễ phép.

Chúc Ương thích ăn cá, nhưng không tự mình lấy xương cá, ở nhà có em trai, bên ngoài có dì giúp việc, ở trường học có người hầu.

Vòng một vào trò chơi còn có bạn trai cũ ẩn núp bên cạnh phục vụ, nhưng vào lúc này liền đừng hy vọng có người hiểu ánh mắt người khác.

thì ngược lại đứa bé bên cạnh cô, thấy cô duỗi chiếc đũa với cá mấy cái, thấy bên trong có xương lại ghét bỏ ném thịt cá ra, lanh lợi đi vào phòng bếp cầm đôi đũa khác, lựa xương cá ra giúp Chúc Ương.

Chúc Ương thật là hài lòng, rốt cục thỏa mãn bắt đầu ăn cơm thật ngon.

đang ăn liền hỏi chị Vương: "Nghe nói ngày mai có họp chợ sao?"

Chị Vương gật đầu một cái: "Đúng vậy, ngày mai là ngày họp chợ, nhưng thị trấn cách đây rất xa, mất gần 3 tiếng đi đường, các người muốn đi sao?"

Chúc Ương gật đầu một cái: "đi xem một chút có trò vui gì không!"

Những người chơi khác nghe quyết định của cô thì hít sâu một hơi, Chương Hân vội nói: "cô đừng quên —— "

Lời còn chưa dứt, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng, nhiệm vụ trò chơi là để cho bọn họ ở đây sống mười ngày, cô chủ động chạy ra ngoài như vậy chẳng lẽ là muốn chết.

Chúc Ương hoàn toàn thất vọng: "đi họp chợ mà thôi, cũng không phải là muốn chạy, buổi tối sẽ trở lại, chẳng lẽ nó còn quản tôi đi đâu giải trí sao? Quản quá nhiều rồi."

Chẳng lẽ trò chơi có quản đến nhiều hay không nhiều thì người chơi không có chút tính toán nào sao?

Chúc Ương thấy bọn họ cẩn thận, phất phất tay: "Cũng không có quy định rõ ràng là không thể đi ra ngoài chơi, yên tâm đi, con chó kia vẫn rất linh hoạt."

Đây là chuyện mà Chúc Ương Ương đã xác định trước đây, bản thân trò chơi cũng không phải là quy tắc cứng ngắc hoặc là hệ thống vận chuyển số liệu, nếu nó chưa đưa ra đủ loại hạn chế cứng ngắc, vậy thì ban đầu là có ý khích lệ người chơi không ngừng tạo ra tính năng thú vị.

Nếu là mỗi ngày đi lang thang câu cá, không đến hai ngày, tự trò chơi sẽ tìm việc cho họ làm, cho nên Chúc Ương không chút lo lắng vừa ra thôn liền bị xóa bỏ, cho dù không cho ra khỏi thôn, khẳ năng lớn nhất cũng là bị quỷ đánh ngăn cản hoặc bị truyền tống trở về.

Giống như vòng chơi trước, Lý Lập từng nhắc tới đã có người chơi vì tránh né quỷ hồn chạy ra nước ngoài liền bị truyền tống về.

Chúc Ương đoán có thể là chín phần trò chơi sẽ không dễ dàng xóa bỏ người chơi, sẽ chỉ tiến hành cưỡng chế điều động lúc người đó làm quá giới hạn.

Mọi người thấy cô dửng dưng, lại nói nhảm trước mặt những người ở trong trò chơi, cũng chỉ có thể theo cô thôi.

Cơm nước xong chị Vương đi dọn dẹp phòng bếp, hai đứa bé lại nằm sấp trên bàn đá bên ngoài làm bài tập, nhưng vừa lúc Chúc Ương nhìn thấy bọn nhỏ len lén đưa tiền lúc sáng cho mẹ.

Còn là hai tờ năm đồng hoàn chỉnh, không mất một phần.

Tối nay quả thật tương đối yên ổn, có lẽ tối hôm qua con quỷ không mặt kia đã bị làm cho sợ, không dám nửa.

Hôm nay Chúc Ương nghe mấy phụ nữ trong thôn nói chuyện thì vẫn suy nghĩ nữ quỷ xuất hiện vào buổi tối là người nào, là con gái chị Vương hay là vợ bé.

Vợ bé còn đỡ, nếu là con gái ——

không không, nhất định là vợ bé, bộ dáng chải đầu xinh đẹp còn có hơi thở ác ý, không phải là một cô bé mười lăm mười sáu tuổi có thể có làm như vậy được?

Sáng sớm ngày hôm sau, bữa ăn sáng đã làm xong, Chúc Ương thấy hai đứa bé lại không có đi học, mới nghe chị Vương nhắc tới hôm nay là thứ bảy, hai học sinh tiểu học được nghỉ.

Chị Vương vội vã ăn rồi sáng liền đi ra ruộng hái được không ít rau dưa theo mùa, gói lại thành từng bó, định chọn ra đi lên thị trấn bán.

Bình thường họp chợ thì người dân trong thôn cũng sẽ bán mấy thứ thức ăn hay nguyên liệu phụ giúp chi phí trong nhà, nhưng nơi này cách thị trấn rất xa, cũng kiếm không được mấy đồng tiền, có thể thấy được nhà chị Vương rất khó khăn.

Đối với chuyện xuống núi đi họp chợ, mấy người chơi suy nghĩ một đêm vẫn không muốn đi, cho dù chỉ là 1% điều xảy ra.

Chúc Ương này đi chỗ nào mà không có người liều chết xách túi cho, cũng liền không chút xấu hổ sai học sinh tiểu học xách túi.

nói nếu hai đứa bé xách đồ giúp cô, đi lên thị trấn liền mua cho bọn trẻ đồ dùng học tập.

Hai đứa bé đương nhiên sẵn lòng, ba người cộng thêm chị Vương liền cùng đi ra cửa.

Ngày họp chợ có rất nhiều người dân trong thôn muốn đi ra ngoài, nhưng xa xa thấy cả nhà chị Vương liền tránh xa, có người không tốt chút còn nhổ nước miếng lên đất.

Trong thôn không có người nào có xe, nhưng có một cỗ xe máy kéo, tự nhiên không thể nào chở nhóm người chị Vương.

Lúc máy kéo đi qua người Chúc Ương, cô còn nhìn thấy bà cụ vừa cho gà vừa cho cá đang ngồi trên đó.

Chúc Ương thấy người liền nhiệt tình chào hỏi: "Bà cụ, họp chợ sao? Mua đồ tốt cho Bồ Tát sao? Mua nhiều chút nha!"

Bà cụ vừa nghe lời này liền run rẩy giống như động kinh, ngón tay giống như gỗ khô chỉ vào cô giận đến luống cuống.

Hình như người bên cạnh là con trai bà ta, người đàn ông mặt vuông nhìn có chút oai phong nhìn Chúc Ương một cái, lại nhìn mẹ mình, trên mặt bỗng như nghĩ tới cái gì, nhưng không nói gì.

hiện tại Chúc Ương có sức khỏe mạnh mẽ, đi một hơi hơn mười dặm đường núi lại không có chuyện gì, bọn người chị Vương cũng quen đường nên bước đi như bay.

Lúc mọi người đến chợ phiên thì vẫn chưa tới chín giờ, chính là lúc đang náo nhiệt.

Ven đường đi đều là các quầy hàng trải màng mỏng đặt các loại thức ăn lên trên, hoặc là trứng và thịt gia cầm, còn có bán gạo riêng hoặc đồ vặt mua đi bán lại, ngay cả chó mèo cũng có.

Đương nhiên quầy hàng buôn bán lẻ ở trên trấn cũng sẽ không bỏ qua ngày này, bày hàng bán thịt nướng, món ngọt 5 hào, món mặn 1 đồng. Còn có bán kẹo bong bóng kẹo hồ lô, thậm chí là kẹo mạch nha vẽ ra hình thù khác nhau.

Chúc Ương lập tức cũng cảm giác mình trở về lúc còn bé, hăng hái bừng bừng chơi đùa trên chợ hơn nửa ngày.

Buổi trưa dẫn hai đứa bé tới quán ăn gần đó ăn bún, nước súp từ xương nguyên chất, một muỗng tương đầy, hai đứa bé ăn đến sạch nước súp.

Chúc Ương lại mua đóng gói cho chị Vương một bát, vào lúc này chị ấy còn có vài món ăn chưa có bán xong, có chút ngượng ngùng với Chúc Ương nhưng đồ cũng đã bưng tới rồi, không ăn chẳng lẽ phải vứt sạch?

Muốn trả tiền lại nhưng bị Chúc Ương ngăn cản: "Đừng, cũng đừng so đo những thứ này, người hầu hạ đi theo tôi thì tôi sẽ không bạc đãi."

Dĩ nhiên ngoại trừ Lộ Hưu Từ, người này hật sự là vừa phải hầu hạ cô lại vừa phải để cô rút tiền, thì ra yêu đương với cô chính là xông đến để bị đánh cướp hợp pháp.

Ăn cơm trưa xong Chúc Ương lại tiếp tục dẫn hai đứa bé đi chơi, một đường từ đầu đường mua đến cuối phố, còn mời bọn trẻ ăn thịt nướng.

Còn vào một cửa hàng điện gia dụng mua TV cùng tủ lạnh, trên núi không có tín hiệu để thư giãn, lại mua một xấp đĩa CD.

Dĩ nhiên cộng lại không đủ một vạn đồng tiền nên Chúc Ương lại đổi thêm tiền.

Suýt chút nửa thì chị Vương bị cô bạo tay hù chết, liền ở có chừng mười ngày, làm gì mà mua những thứ đồ này thế?

Nhưng Chúc Ương không nhịn được khoát tay: "Thịt heo có cần đông lạnh không? Tôi muốn ăn trái cây có cần đông lạnh không? Còn có kem lạnh, tôi mới vừa mua hai hộp lớn, kêu người ta mua chăn mền gói kín không để bị chảy, trở về liền đông lạnh."

Nhân viên lắp đặt cửa hàng điện gia dụng thúc giục chị Vương cùng lên xe với bọn họ, nghĩ rằng cũng đã bán thức ăn xong, còn phải về làm cơm cho mấy người khách trong nhà, chị Vương chỉ đành phải cùng về trước với nhân viên cửa hàng điện máy.

Chúc Ương và hai đứa bé còn phải đi mua mấy thứ dùng cho học tập, nói là còn phải đi dạo một lát, đứa bé trong thôn làng núi sâu nuôi thả, mỗi ngày đều đi đường núi một mình rất nhiều, ngược lại không cần lo lắng.

Chúc Ương mua cho hai đứa bé không ít đồ, còn tặng hai người một người một chiếc xe đạp nhỏ, mặc dù đường đi tới trường học bọn họ là đường núi gồ ghề nhưng trải qua nhiều năm đã bằng phẳng rồi.

Chỉ cần không gặp trời mưa bùn lầy, ngày thường vẫn là có thể chạy đi học.

Hai đứa bé được mấy thứ đồ dùng học tập còn đỡ, nhưng thứ này đã khiến cho bọn trẻ rất sợ hãi, nhưng tình tình Chúc Ương bùng nổ thì sao người khác có thể từ chối?

Cuối cùng chờ cảm giác mới mẻ qua đi, mới dẫn theo hai đứa bé về nhà, đương nhiên, cầm đồ vẫn là đứa nhỏ.

Đồ dùng treo trên xe đạp rồi đẩy xe đạp đi, nhưng lúc này đã là buổi tối, lúc đi không có xe ngồi còn đỡ, lúc về Chúc Ương liền tìm xe nhỏ ở trên trấn đưa bọn họ trở về.

Hai chiếc xe đạp nhỏ nhét vào trong cóp sau còn có chút miễn cưỡng.

Lái xe đến bên ngoài thôn liền ngừng lại, sau đó phải tự mình đi một đoạn đường, xe không lên được.

Chúc Ương vui vẻ trả tiền xuống xe, lúc này trời đã tối rồi, tối nay trăng sáng bị mây đen che phủ, tầm nhìn không cao.

Ba người mò đường đi trở về, lúc đi tới sông thì Chúc Ương dẫm phải một cái hố bị ngã xuống, hai đứa bé vội vàng đở cô dậy nhưng lại dính bùn đất đầy tay.

Chúc Ương hết sức ghê tởm, theo bản tính của cô khi thật sự tức giận thì ngay cả cái hố cũng không thoát, liền đạp một cái lên một bên cái hố sụp.

"Đây là nuôi cá." Con lớn của chị Vương nói : "Lúc tan học bọn họ thích mò cá ở trong sông, trong tay không có thùng thì đào cái hố nhỏ ở ven đường, ngồi hứng nước vào, mò được cá sẽ để vào đó, mò đủ rồi sẽ về nhà cầm thùng tới bỏ vào."

Cái này Chúc Ương biết, bởi vì khi mấy đứa nhỏ tan học về nhà không làm xong bài tập thì không được ra ngoài, cho nên muốn ở bên ngoài chơi cho thoải mái trước.

Nhưng hiện tại tay cô đều là bùn đất, giày xăng-̣đan cũng dính đầy, kẽ ngón chân ghê tởm muốn chết.

Liền nói: "Được rồi, chị đi xuống xong rửa cái tay trước."

Lời vừa mới dứt liền bị hai đứa bé ngăn cản: "không được, trong nước có quỷ nước."

Chúc Ương xua tay với bọn trẻ: "Quỷ nước có thể đáng sợ hơn cả người đầy bùn sao?"

nói xong liền cứ thế đi tới bờ sông, đầu tiên là vén ống quần rửa sạch chân trước, sau đó mới ngồi chồm hổm cong lưng bắt đầu rửa tay.

Chúc Ương đang rửa bùn trên tay, đột nhiên cũng cảm giác được bèo rong hay là vật gì đó đang quấn lấy tay cô, sau đó lôi kéo cô xuống.

Chúc Ương bị bất ngờ không đề phòng lảo đảo một cái, thật may là phản ứng nhanh nhẹn, một tay chống được bên bờ mới không có té xuống.

Nếu không còn chưa rửa sạch bùn lại thay đổi thành ướt sũng.

Vật dưới nước kia vẫn còn dùng sức, Chúc Ương cũng không phải là ngồi không.

cô trở tay đem quấn bèo rong trong tay mình mấy vòng, sau đó dùng sức kéo lên, giống như đang kéo co.

Sau đó có thứ gì đó từ từ nổi trên mặt nước, đầu tiên là một đỉnh đầu tròn tròn nổi trên mặt nước, ngay sau đó là khuôn trắng bệch.

không đúng, không phải là nổi lên, bởi vì tóc như bèo rong trên cái đầu rậm rạp liên tiếp bị kéo đến sưng lên, giờ phút này đang bị Chúc Ương nắm chặt trong tay.

Là bị Chúc Ương cưỡng ép kéo lên.

Quỷ nước ngu ngơ mắt to trừng mắt nhỏ với Chúc Ương trên bờ, từ trước đến nay đều là quỷ nước quấn kéo người xuống chết thay, bây giờ bị kéo tươi từ trong nước ra ngoài.

Cái này, cái này đặc biệt lúng túng làm sao.