Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 27




Thành thật mà nói, khi giọng Du Niệm Niệm rơi xuống vài giây, Thừa Vũ căn bản không có phản ứng gì lại đây.

Giống như người có dung lượng não hạn chế bị tình huống hiện tại vượt quá phạm vi nhận thức, một lúc lâu sau, cậu ta khó khăn thốt ra hai từ: “Cái gì…?”

Du Niệm Niệm nhìn xung quanh và thấy rằng mọi người đều chìm vào bầu không khí vô cùng quỷ dị, cô ngập ngừng “Tôi nói gì sai…”

“Cậu vừa nói cái gì, nói lại lần nữa” Thừa Vũ nuốt nước bọt “Ai – và – ai sắp đính hôn?”

“Hả, Minh Tự cùng anh Lương không phải sao?” Phản ứng Thừa Vũ như thế này khiến Du Niệm Niệm thiếu chút nữa tưởng mình nghe được tin tức giả nhưng ngẫm nghĩ lại, dì Du của cô cũng không phải là cái người hay nói sai sự thật, như thế nào bây giờ lại sai “Tớ gặp họ ở Thân Thành.”

Trong số những người có mặt, e rằng không có họ Lương thứ hai.

Kha Lễ Kiệt cúi đầu xoa xoa mũi, Dụ Xuyên lờ mờ nhận ra sự thật từ thái độ của những người xung quanh, anh âm thầm tiêu hóa tin tức này trong lòng.

Cuối cùng hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Thừa Vũ.

Thừa Vũ đột nhiên cười ba tiếng “Ha! Ha! Ha!”

“Chắc là tôi nghe nhầm rồi, không thể nào, không được không được, rượu hôm nay sao lại có nồng độ cao như vậy, tôi không uống được nữa.”Vừa lắc đầu vừa lúng túng đi về phía sô pha, vẻ mặt bất đắc dĩ chấp nhận “Hai người bọn họ làm sao có thể đính hôn.”

Kha Lễ Kiệt muốn dìu nhưng khi đưa tay ra một nửa thì thu về.

Giống như người chột dạ, cảm thấy Thừa Vũ giờ phút này không được bình thường mà chính mình cũng coi như là một nửa đồng lõa.

Thừa Vũ ngồi thụp xuống lưng ghế sô pha, đầu óc trống rỗng trong giây lát và gần như không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra trước đó.

Cậu ôm cánh tay nhắm mắt được một lúc thì đột nhiên giật mình ngồi dậy “Ra vậy!”

Với hàng loạt phản ứng kì lạ và Minh Tự không thể không thừa nhận là cái sự thật này nó sẽ kích thích người ta ngất xỉu, vô thức nhìn sang Lương Hiện.

Lương Hiện ra hiệu ý là anh sẽ giải quyết.

“Niệm Niệm cậu gạt tớ? Hừ” Thừa Vũ bắt chéo chân mà run run, nhướng mày đắc thắng “Bất quá lời này của cậu có thể lừa người khác nhưng gạt chúng tôi, ha ha, ai không biết bọn họ ồn ào với nhau từ nhỏ, đính hôn? Chuyện này làm sao có thể? “

“Đúng không Lễ Kiệt? A, Dụ Xuyên?” Nói xong thì quay đầu tìm đồng minh.

Kha Lễ Kiệt và Dụ Xuyên liếc nhau nghẹn ngào không nói nên lời.

Không khí an tĩnh đến mức vô cùng đáng sợ.

Thừa Vũ lại hướng ánh mắt cầu cứu sang Lương Hiện mà lần này hơi do dự một chút “Hiện Hiện?”

Lương Hiện tựa lưng nhàn nhạt gật đầu

Nói cùng lúc với Thừa Vũ “Là thật.”

“Xem đi! Tớ đã nói là……”

Thừa Vũ chưa kịp nói xong nửa câu sau đã đột ngột bị mắc kẹt trong cổ họng, cậu sững sờ một lúc sau đó quay đầu mở to mắt, giọng nói đầy vẻ khó tin “…Là thật?”

Lương Hiện nói “ừm” sau đó xác nhận “Chúng tôi thực sự sắp đính hôn.”

“Răng rắc” ——Đây là âm thanh của sự vỡ vụn thế giới quan của Thừa Vũ.

“Không phải, hai người…” Đầu lưỡi Thừa Vũ thật lâu sau mới tìm được, cậu mở mắt ra đầy vẻ mê man nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Sao tự nhiên lại sắp đính hôn!!”

Thừa Vũ thực sự choáng váng và giật mình vì tin tức này.

Trong tâm trí cố gắng nhớ lại cảnh hai người hòa hợp trong thời gian gần đây, kết quả phát hiện có rất nhiều chi tiết không biết như thế nào moi ra thẳng một đường.

Trong ấn tượng, khi hai người ở bên nhau, Minh Tự luôn là người cao ngạo thích bắt bẻ mà Lương Hiện thập phần tùy ý đánh trả, nhiều năm như vậy trôi qua,họ vẫn như cũ không ai nhường ai.

Và chính cậu vẫn luôn cảm thấy đau đầu vì mối quan hệ tồi tệ của họ.

Như thế nào lại đột nhiên yêu nhau?Đính hôn?

Khả năng thế nào lại như thế!!

Thế cho nên hiện tại cho dù là có người chạy tới nói cho cậu biết “Trái đất sắp không xong? Người ngoài hành tinh đã xâm chiếm trái đất!” Nó thực tế hơn là nói với cậu chuyện Minh Tự và Lương Hiện sắp đính hôn.

Há miệng,cuối cùng chán nản khép lại.

Ngữ văn không học giỏi nên không biết diễn đạt tâm trạng của mình như thế nào vào lúc này.

“Chúng tôi” Lương Hiện dừng lại nhẹ nhàng và đưa ra lời giải thích chính thức hơn “Hôn nhân thương mại.” (“商业联姻。” không biết phải nghĩa này không nữa- nhiều khi dịch tiếng trung mà không hiểu nghĩa @@)

Đầu óc Thừa Vũ trống rỗng như một cái máy không ngừng lặp lại “Hôn nhân thương mại?”

“Đúng, đúng, tớ có thể làm chứng!”Kha Lễ Kiệt giơ tay đính chính “Thật sự chỉ là liên hôn,là ý nghĩ thuần túy thương mại nên họ cũng không muốn!”

Vốn muốn giúp đỡ hai người kia dỗ Thừa Vũ một phen, không ngờ Thừa Vũ nghe xong lời này,liếc ánh mắt sắc nhọn qua “Cậu đã biết từ lâu?”

Kha Lễ Kiệt: “……”

Xong rồi, hình như càng nói càng sai.

“Các cậu có phải đều biết cả rồi phải không, các cậu tại sao lại lừa đối Vũ Vũ!” Cậu khôi phục lại rối rắm trong lòng, đột nhiên đứng lên, cảm xúc trực tiếp biến thành tức giận “Dụ Xuyên!”

Dụ Xuyên vung tay lên “Tớ không biết.”

“Không tin!”

“Cậu ta thật sự không biết, tớ cũng là vô tình biết gần đây” Kha Lễ Kiệt vội vàng bước tới ấn Thừa Vũ ngồi xuống “Vốn dĩ muốn tìm cơ hội nói cho cậu biết nhưng mãi vẫn chưa tìm được…”

Vẻ mặt Thừa Vũ từ chối giao lưu và thậm chí còn quay đầu sang một bên.

Giống như là cả người in một hàng chữ —— “Tớ tức giận rồi,không phải hai người kia dỗ thì không được “.

Minh Tự ho nhẹ một tiếng, chần chờ vươn tay vỗ vỗ bờ vai “Vũ Vũ……”

Thừa Vũ nắm tay cô bỏ xuống khỏi vai mình “Không cần kêu tớ là Vũ Vũ! Tớ không có loại ba ba như hai người!”

Minh Tự: “……”

Vẫn là trước sau như một,diễn quá nhiều.

Kha Lễ Kiệt nhìn xung quanh và trở nên lo lắng.

Lương Hiện cùng Minh Tự,một người là đại thiếu gia còn một người là đại tiểu thư, có nơi nào thích dỗ dành người khác mà Thừa Vũ cũng là cái người khó tiếp thu nhất trong bọn họ,cậu ta chính là không có gì ngoài bản lĩnh không thể thoát ra khỏi ngõ cụt trong một thời gian dài.

Để ba người này tự mình giải quyết sao?

Sợ rằng đến ngày mai cũng không xong.

Không còn cách nào khác, vẫn là phải ra tay.

“Thừa Vũ, nếu cậu nghĩ lại thì thật ra bọn họ không làm gì sai cả” Kha Lễ Kiệt hắng giọng và đặt một tay lên vai cậu “Nếu đổi cậu là họ thì việc cùng,đối thủ một mất một còn của mình từ nhỏ kết hôn thì cậu sẽ kể cho mọi người biết sao?”

Thừa Vũ sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn lại.

Kha Lễ Kiệt không ngừng cố gắng “Đương nhiên sẽ không rồi? Hơn nữa việc này, Minh Tự cùng Lương Hiện kỳ thật là người thảm nhất.”

“Hai người không hợp nhau bỗng nhiên từ nay phải sống chung dưới một mái nhà” Dừng lại như thể để Thừa Vũ có thời gian suy nghĩ “Đáng sợ nhất chính là, nếu đối phương không vui thì mỗi phút một giây,hai người họ, một trong hai sẽ cho nhau đội nón xanh!”

Minh Tự: “……”

Lương Hiện: “……”

Gần như cùng một lúc, hai người đều mang tâm trạng “Dù không có chuyện gì nhưng lúc này cũng cảm thấy kì lạ”.

Thừa Vũ trầm ngâm mà thái độ cũng dần thả lỏng.

Kha Lễ Kiệt tiếp tục thể hiện niềm đam mê và cảm xúc của mình, thành công trong việc khiến Thừa Vũ chấp nhận sự thật,không ngừng gật gật đầu với khả năng hùng biện có thể so sánh với các nhân viên M&A. “Không tin cậu hỏi bọn họ!”

Thừa Vũ lập tức nhìn qua.

Lúc này, để trong sạch, họ chỉ có thể hợp tác biểu diễn.

“Cậu ta nói không sai, tớ thật sự không muốn cùng Lương Hiện kết hôn.” Minh Tự theo lời Kha Lễ Kiệt nói rồi phát hiện Lương Hiện ở bên cạnh lúc này không hề phản ứng, vì thế vươn khuỷu tay, nhẹ nhàng đâm anh một cái, thấp giọng nói “Nói một câu.”

Lương Hiện lười biếng dựa vào ghế, nhướng mi “Tôi cũng vậy.”

Công việc diễn xuất này bắt đầu rất không thú vị.

“Mọi người đều không muốn có chuyện như vậy xảy ra” Kha Lễ Kiệt hài lòng tóm tắt “Gạo sống bao năm rốt cuộc đã nấu thành cơm mà chúng ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận nó.”

Minh Tự: “……”

Cái gì mà “Gạo sống bao năm đã nấu thành cơm”?

Tại sao lại giống như có chuyện gì đó lộn xộn xảy ra giữa cô và Lương Hiện.

Thừa Vũ ôm cái túi mà Minh Tự mua cho, nghi ngờ nói “Các ngươi thật sự không có hợp với nhau lừa gạt Vũ Vũ chứ? Các ngươi thề?”

“Không lừa cậu, tớ thề” Sự kiên nhẫn của Minh Tự gần như cạn kiệt, cô miễn cưỡng giơ tay lên “Được rồi chứ?”

“Còn Hiện Hiện đâu.” Thừa Vũ không thuận theo không buông tha.

Lương Hiện thản nhiên giơ tay lên “Lấy lương tâm của tôi thề.”

Ánh đèn xoay tròn xung quanh căn phòng vừa lúc dừng ở khóe mắt cùng đuôi mày Lương Hiện.

Vừa nhìn thấy liền biết không phải là cái nghiêm túc gì.

Minh Tự đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Từ nhỏ đến lớn, bọn họ luôn là bị Thừa Vũ ấn đầu làm hòa, hiện tại rõ ràng hài hòa, lại phải bị ấn đầu thừa nhận quan hệ không tốt.

Kha Lễ Kiệt cũng nói rằng mối quan hệ giữa hai người lúc trước thế nào, về sau vẫn là thế ấy, càng sẽ không làm ảnh hưởng tình bạn hữu nghị giữa năm người.

Thừa Vũ nghĩ kỹ lại, sau đó nhanh chóng khôi phục cảm xúc ban đầu, sống lại và tung tăng cùng mọi người hát và chơi trò chơi.

Du Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm,quả thật khi nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của Thừa Vũ, cô thật sự sợ mình đã gây ra họa lớn.

Cô kéo tay bạn trai ngồi xuống, cũng không dám đề cập đến chủ đề Minh Tự cùng Lương Hiện, thản nhiên nói một vài điều thú vị sau đó cùng nhau chơi xúc xắc.

Đây là một lối chơi phổ biến trên bàn rượu, được gọi là “Mạnh miệng”.

Mỗi người chỉ có thể biết được số điểm trong chiếc cốc xúc xắc của mình và phải đoán kết hợp với đối thủ.Muốn thắng trò này không chỉ dựa vào kinh nghiệm không mà còn phải dựa vào sự gan dạ sáng suốt.

Minh Tự không may mắn, sau vài lần rút thăm, đối thủ của cô đều là Lương Hiện.

Trình độ chơi này của cô không tệ nhưng không biết sao, Lương Hiện dường như luôn có thể giành chiến thắng. Vì thế ngắn ngủn chơi mấy vòng,cô không biết mình đã uống bao nhiêu ly rượu.

Lại thắng tiếp một ván.

Lương Hiện chống khuỷu tay lên bàn nghiêng người nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười “Nhường em?”

Khinh thường ai chứ?

Minh Tự tức giận nói “Không cần!”

Lương Hiện đành phải mĩm cười.

Cũng không biết là anh có thật sự nhường hay vẫn là thuần túy phát huy lối chơi thất thường, tóm lại một vòng này, Minh Tự thắng.

Lần này đến lượt cô đắc ý.

Minh Tự dựa vào sô pha, dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên chiếc cốc xúc xắc đen, khóe môi dưới cong lên “Còn tới nữa không?”

Lương Hiện không trả lời bởi vì anh đang ở ngửa đầu uống rượu, ly pha lê trong tay chiết xạ vầng sáng và Minh Tự gần như trong suốt.

Từ góc độ của Minh Tự nhìn qua vừa lúc có thể nhìn thấy hầu yết của anh nhẹ nhàng lăn giống như có một chút gì đó, hơi hơi gợi cảm.

Nhận ra được ý nghĩ này, Minh Tự đột nhiên có chút xấu hổ, cô liếc mắt sang chỗ khác và ho nhẹ thuận tay lấy ly rượu từ người phục vụ.

Vị cam chanh chua ngọt rất tuyệt, ngoài ý muốn,là rượu nhập khẩu.

Cô ngừng nhìn anh.

Uống từ từ.

“Minh Tự!” Kha Lễ Kiệt đột nhiên hét lên.

Minh Tự bị cậu ta làm cho giật mình “Sao vậy?”

“Đây… đây là rượu tớ gọi” Kha Lễ Kiệt nhìn cái ly trống không, ôm đầu bực bội, lại hỏi “Cậu có chỗ nào không thoải mái không?”

“Cậu hạ dược trong này?” Minh Tự liếc.

Kha Lễ Kiệt: “……”

Đây là từ ngữ biến thái gì chứ.

“Không phải, loại rượu này có nồng độ rất cao” Kha Lễ Kiệt giải thích “Lần trước tớ uống hết một ly, ngày hôm sau trực tiếp, mẹ nó, mất trí nhớ.”

Lương Hiện nhìn ly rượu “Vỡ vụn?”

“Ừ.” Kha Lễ Kiệt thừa nhận.

Trên thực tế, loại rượu này có một cái tên không mấy trong sáng, được gọi là “Rượu thất thân”.

Tuy nhiên, tất cả đều có nghĩa là nồng độ của rượu quá cao.

Minh Tự cũng nhìn xuống chiếc ly trên tay.

Khả năng uống rượu của Kha Lễ Kiệt được coi là tốt nhất trong số của một số người, cậu ta uống nó và cảm thấy không xong mà cô uống một hơi cạn sạch, cô có lẽ sẽ tốt hơn sao?

Bất quá, uống đều uống rồi,muốn hối hận e là cũng không kịp.

“Ai bảo cậu không nói rõ?”Minh Tự đặt ly rượu xuống, nâng hai má lên nói: “Nhưng mà, tớ nghĩ không sao đâu.”

Rượu này có tác dụng chậm nha!

Kha Lễ Kiệt nói thầm trong lòng.

Quả nhiên, không đến vài phút, Minh Tự đã nằm trên bàn mặc kệ Thừa Vũ hát khàn cả giọng bài 《BANG BANG BANG 》

“Bang bang bang

Bang bang bang

……..

Bang bang bang

Bang bang bang

….”

cũng không thể đánh thức cô.

Lương Hiện cúi người tiến lên, vỗ vỗ vai Minh Tự “Minh Tự?”

Không có phản ứng.

“Tôi đưa cô ấy về nhà.” Lương Hiện nói sau đó đứng dậy.

Khi giọng nói rơi xuống, bọn Thừa Vũ đang muốn giúp đỡ nhưng… giây tiếp theo, mọi người dường như đã nhận ra điều gì đó, liếc nhìn Lương Hiện,động tác nhất trí nhanh chóng lùi lại một bước.

Động tác chỉnh tề gọn gàng đến mức tạo ra một tiếng “swish” nhẹ nhàng.

Lương Hiện: “……”