Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 339: Chương 338: Vệ Dịch bị bắt cóc




Cái gì?

Gặp cướp?

Cảnh Dung chắc chắn mình không nghe lầm!

Trời còn chưa tối, không ngờ có người dám chạy đi cướp? Hay là bọn họ không hỏi thăm rõ ràng xem ai đang ở bên trong xe ngựa?

Cảnh Dung bị đè ở phía dưới Mộ Nhược và Vệ Dịch, mùi rượu nồng nặc xông vào chóp mũi của hắn. Hắn nhíu mày lại, mặt tái mét, vươn tay đẩy hai tên tửu quỷ kia ra.

Vì thế ——

Vệ Dịch và Mộ Nhược đều bị đẩy qua một bên, lại bị đụng vào nhau!

Trán va vào trán!

Đau đớn không thể chịu được!

Ngay khi Cảnh Dung mang vẻ mặt ghét bỏ sửa sang lại quần áo, một giọng nói nhỏ nhẹ được truyền tới từ bên ngoài: "Vương gia, đó là một đám sơn tặc!"

Không, là một đám sơn tặc to gan!

Cảnh Dung không vội vén rèm lên để nhìn ra bên ngoài, hắn chỉ dựng lỗ tai, nghe thấy tiếng Lang Bạc mang theo mấy tên thị vệ tiến lên, nói mấy câu cảnh cáo về phía sơn tặc: "Thức thời thì nhanh chóng tránh ra, miễn cho đầu rơi xuống đất."

Sơn tặc vừa nghe như vậy, cảm thấy cực kỳ buồn cười, một tên cười cười, múa đại đao, đáp trả: "Thức thời là các ngươi mới đúng? Nhanh chóng giao ra đây toàn bộ đồ vật đáng giá, có lẽ chúng ta sẽ lưu lại cho các ngươi một cái mạng chó. Nếu không vui, chúng ta sẽ làm thịt toàn bộ các ngươi, ném vào trong núi nuôi chó."

Nói xong, một trận tiếng cười to lại tiếp tục vang lên.

Lang Bạc là hán tử nhưng cũng không phải là người có kiên nhẫn, nếu vấn đề có thể sử dụng nắm tay để giải quyết, hắn tuyệt đối sẽ không phí miệng lưỡi.

Vì vậy, hắn không nói câu nào, xuống ngựa, trường kiếm nơi tay, lông mày xuất hiện ý chí giết người, trong khi bảy tám tên thị vệ phía sau cũng nhảy xuống ngựa theo hắn.


Hai bên đứng đối diện nhau, bắt đầu giằng co!

Đám sơn tặc có khoảng ba bốn mươi tên!

Hơn mười tên đứng trên quan đạo, hơn mười tên đứng ở trên núi, hai bên rừng cây cũng có hơn mười tên, gần như vây quanh toàn bộ đám người Cảnh Dung.

Trong khi người của Cảnh Dung lại chỉ có bảy tám tên thị vệ.

Thế lực nhìn qua, hoàn toàn không thể nào so sánh!

Bên trong xe ngựa phía sau!

Kỷ Uyển Hân nghe thấy giọng nói kia, lúc đầu là ló người ra ngoài dò xét, khi nhìn thấy một màn phía trước, nàng ta quả thực sợ hãi, lập tức rụt người trở về, rúc vào trong lòng ngực Kỷ Vân Thư.

Nàng ta buồn phiền nói: "Vân Thư, chúng ta sẽ không sao chứ?"

Kỷ Vân Thư cũng nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó cầm tay Kỷ Uyển Hân, an ủi nói: "Yên tâm đi, sẽ không sao."

"Nhưng bên ngoài nhiều người như vậy, ta lo lắng......"

"Những người bên cạnh Vương gia không phải ăn chay, chúng ta cứ ngồi yên ở bên trong xe ngựa là được."

Kỷ Uyển Hân không nói gì nữa!

Nàng ta đang lo lắng, chỉ sợ là đang lo lắng cho Cảnh Dung mới đúng.

Phía trước!

Cảnh Dung đã sửa sang lại quần áo, Vệ Dịch và Mộ Nhược vẫn chưa giảm bớt cảm giác say, vẫn tiếp tục tranh cãi về đề tài lúc trước.

Bên ngoài!

Lang Bạc liếc mắt quét qua bọn sơn tặc một lần, nói với sơn tặc dẫn đầu: "Cách đây không xa chính là huyện Sơn Hoài, sơn tặc các ngươi không sợ chết hay sao?!"

Nghe thấy tên huyện Sơn Hoài, đám sơn tặc lại cười ha hả.

Một tên khinh miệt cười nói: "Huyện Sơn Hoài? Huyện thái gia còn phải kính nể đại đương gia chúng ta vài phần, thậm chí kêu trời khóc đất gọi đại đương gia chúng ta là cha. Địa bàn này, Huyện thái gia không dám quản, cũng quản không được."

"Còn có vương pháp hay không?"

"Vương pháp? Trại trên núi cao chúng ta chính là vương pháp." Người dẫn đầu có vẻ đủ lớn, mắt to, mũi miệng đều hếch lên cao, vung đại đao trong tay, chỉ vào Lang Bạc, sau đó chỉ chỉ mấy chiếc xe ngựa, tiếp tục nói: "Nhanh lên, nói người trên xe ngựa ra ngoài, giao hết toàn bộ đồ vật đáng giá ra, chúng ta sẽ để cho các ngươi đi tiếp."

Hắn ta rất có tư thế, cây này là do ta trồng, đường này là do ta mở!

Lang Bạc căn bản không để ý tới, quay người đi tới bên cạnh xe ngựa Cảnh Dung, dùng tay nhẹ nhàng gõ xuống cửa sổ xe, ghé đầu qua một bên, hạ giọng.

Hỏi: "Vương gia, xử lý như thế nào?"

Cảnh Dung lên tiếng: "Có thể bắt thì bắt, đưa tới nhà giam huyện Sơn Hoài. Nếu chạy thoát, cứ để hắn đi."

"Vậy nếu như liều chết chống cự thì sao?"

Thật lâu sau ——

Cảnh Dung mới vén mành cửa sổ xe lên, chăm chú nhìn về phía trước một lúc.


Hắn nói với giọng lạnh lùng: "Giết!"

Lang Bạc gật đầu: "Tuân lệnh!"

Ngay sau đó Cảnh Dung buông rèm xe xuống!

Rất nhanh.

Bên ngoài lập tức truyền đến một loạt tiếng binh khí va chạm vào nhau.

Có tiếng kêu rên rỉ, có tiếng la hét......

Bên trong xe ngựa vẫn rất vui vẻ, Cảnh Dung ngồi thẳng người, Mộ Nhược và Vệ Dịch ngồi hai bên, vẫn đang tranh cãi.

Ngươi một câu ta một câu!

Hoàn toàn phớt lờ cuộc chiến bên ngoài.

Vệ Dịch tranh cãi đến nỗi đỏ mặt, đuối sức dựa vào vách xe phía sau, xua xua tay, cố gắng nói: "Ta không chơi với ngươi nữa, không vui chút nào."

Khóe miệng Mộ Nhược câu lên: "Ngươi không thể thắng được ta."

Mộ Nhược cười tà mị!

Thắng cuộc tranh cãi khiến hắn có cảm giác giống như nắm được toàn bộ thế giới trong tay.

Sau đó Mộ Nhược híp mắt lại, ngoáy hai lỗ tai, bắt đầu ngủ!

Mà Vệ Dịch ôm một bụng lửa giận, thở hổn hển kéo mành lên và bước xuống xe ngựa. Động tác của hắn quá nhanh, Cảnh Dung không kịp nhanh chóng giữ chặt lấy hắn.

Cũng ngay chớp mắt khi Vệ Dịch xuống xe ngựa, hắn đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

Trên mặt đất, bảy tám khối thi thể nhiễm máu nằm ngang nằm dọc!

Hai bên đều đang chém giết cực kỳ nóng nảy, giống như một chiến trường nhỏ.

Vệ Dịch mềm nhũn đôi chân, hai mắt sửng sốt. Khi hắn còn chưa kịp tiêu hóa, đột nhiên đã bị người khóa cổ lại, một lưỡi đao sáng loáng lập tức được áp vào cổ họng hắn.

"Dừng tay!" Sơn tặc hô to một tiếng.


Lang Bạc thấy thế, lập tức sai thủ hạ thu kiếm.

Vệ Dịch bị bắt thối lui ra phía sau một bước, đôi mắt sơn tặc cũng đỏ ngầu, bản thân mình mang tới đây hơn 30 người, hiện tại chỉ còn lại chưa đầy mười người!

Tất cả gần như đều bị người của Lang Bạc treo cổ đến chết.

Thật sự không cam lòng!

Vệ Dịch căng thẳng, tròng mắt đều phóng đại, không dám thở mạnh, đôi môi run lập cập, nói: "Ca ca, ta sai rồi, ngươi đừng giết ta, ta biết mình sai rồi. Thật sự, ta không tức giận, ta không tức giận với Cảnh Dung ca ca và Mộ Nhược ca ca. Ngươi đừng giết ta, ta sợ đau."

"Câm miệng!" Sơn tặc quát.

"Nương nói, đao không thể để ở trên cổ, như vậy đầu sẽ rơi xuống đất. Có một lần ta từng nhìn thấy có người phạm pháp, bị giết trước mặt rất nhiều người... đã bị chém đầu. Ca ca, ngươi đừng giết ta. Cha ta nói, chỉ có người phạm tội mới bị chém đầu, nhưng ta không phạm tội, vì sao ngươi muốn giết ta?"

Vệ Dịch nghẹn ngào nói!

Sơn tặc mất đi đồng bạn, hơn nữa đám người của Lang Bạc lợi hại như vậy, trong lòng vốn đã sợ hãi, bản thân mình bắt cóc con tin còn lải nhải như vậy, ngay lập tức đầu óc hoảng loạn, cảm giác sợ hãi cũng càng ngày càng tăng.

Lang Bạc lo sợ người nọ sẽ khiến Vệ Dịch bị thương, chỉ có thể án binh bất động.

"Nhanh chóng thả hắn ra, ta sẽ tha cho các ngươi đi."

Sơn tặc: "Các huynh đệ của ta đều bị các ngươi giết, muốn chúng ta trở về như vậy? Giao hết tiền ra đây, nếu không, ta sẽ giết hắn."

Đồng thời với kích động trong khi nói chuyện, sơn tặc trượt nhẹ đao trong tay một chút, tạo ra một vết thương nhỏ trên cổ Vệ Dịch.

"Dừng tay!"

Giọng nói của Kỷ Vân Thư!

Nàng bước xuống từ trên xe ngựa, lướt qua tử thi trên mặt đất, trực tiếp chạy thẳng tới chỗ Vệ Dịch.