Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Quyển 1 - Chương 36: Diêu Nhược Thấm gây khó dễ




Diêu Nhược Thấm gây khó dễ

“Thẩm Thiển Mạch, ngươi đừng quá đắc ý! Ngươi cho rằng Triệt ca ca thật sự thích ngươi sao!” Diêu Nhược Thấm bị lời nói của Thẩm Thiển Mạch càng thêm tức giận, ánh mắt oán độc nhìn Thẩm Thiển Mạch, gần như muốn bật thốt lên lời phía sau rằng, hắn cũng chỉ muốn lợi dụng ngươi mà thôi!

Diêu Tuyết Không trợn mắt nhìn Diêu Nhược Thấm, trên mặt thoáng qua một tia không vui, nói “Nhược Thấm, đừng có không hiểu quy củ như vậy!”

“Vâng” Diêu Nhược Thấm bất đắc dĩ đáp một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch càng thêm oán độc.

Diêu Tuyết Không nhìn Diêu Nhược Thấm một cái, Diêu Nhược Thấm là cháu ruột của nàng, tự nhiên phải đối với nàng ta chiếu cố một chút, chỉ là vừa rồi Diêu Nhược Thấm cũng quá mức không hiểu chuyện, nếu không phải bị nàng lườm một một cái, chỉ sợ nàng ta sẽ đem mục đích của Thương Quan Triệt nói ra, đến lúc đó nếu Thẩm Thiển Mạch không chấp nhận hôn sự này thì Thượng Quan Triệt sẽ mất đi một trợ lực rất lớn.

“Nhược Thấm, ngươi yên tâm, cô cô tuyệt đối không để ngươi chịu uất ức” Diêu Tuyết Không kéo tay Diêu Nhược Thấm, nhỏ giọng an ủi.

Thế lực sau lưng Thẩm Thiển Mạch không thể khinh thường, nhưng bên phía Diêu Nhược Thấm cũng phải trấn an cho tốt. Nàng và Diêu Sơn tuy là thân huynh muội nhưng dù sao vẫn kém hơn so với tình phụ tử, nếu Diêu Nhược Thấm trở về kể khổ với Diêu Sơn, chỉ sợ sẽ làm ra phiền toái lớn.

“Nhược Thấm biết là cô cô rất thương ta mà” Diêu Nhược Thấm được Diêu Tuyết Không an ủi, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười, vừa cố ý lắc lắc cánh tay làm nũng vừa đắc ý nhìn Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch khinh thường liếc Diêu Nhược Thấm một cái, khóe miệng mang theo nụ cười hờ hững, nói “ Nếu hoàng hậu nương nương không còn chuyện gì khác, Thiển Mạch xin cáo lui”

Diêu Tuyết Không nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch liền không vui ngước mắt, Thẩm Thiển Mạch này thật quá kiêu ngạo, ỷ vào quyền thế của thừa tướng mà không đặt người khác vào mắt, nếu ngày sau thật sự cho nàng làm hoàng hậu, nàng còn kiêu ngạo đến mức nào?

“Thiển Mạch, chẳng lẽ Thừa Tướng dạy ngươi quy củ như thế sao? Không phải bổn cung thiên vị, nhưng ngươi như vậy thì thật quá mức!” Diêu Tuyết Không dù sao cũng là hoàng hậu, trong giọng nói cũng có mấy phần uy nghiêm, con ngươi nghiêm nghị nhìn Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch lơ đễnh cười cười, Diêu Tuyết Không rốt cuộc cũng tức giận rồi sao, nàng muốn chính là làm Diêu Tuyết Không tức giận, nàng vốn là không muốn gả cho Thượng Quan Triệt, nếu Diêu Tuyết Không có thể bác bỏ hôn sự này thì đó là tốt nhất, nếu vạn bất đắc dĩ, nàng cũng chỉ có thể trong lúc đám cưới chơi trò mất tích.

Diêu Nhược Thấm nghe được Diêu Tuyết Không lên tiếng khiển trách Thẩm Thiển Mạch, trong lòng không ngừng đắc ý, Diêu Tuyết Không là cô cô ruột của nàng, tất nhiên là phải giúp đỡ nàng, nghĩ đến đó nàng ta liền vui vẻ hướng tới Thẩm Thiển Mạch nói “ Đúng vậy, Thiển Mạch muội muội cũng quá mức không hiểu lễ phép, dám đối với hoàng hậu nương nương không chút tôn kính”

“Thiển Mạch từ nhỏ lớn lên giữa núi rừng, nào biết cái gì là lễ nghĩa? Nếu hoàng hậu nương nương và Nhược Thấm tỷ tỷ cảm thấy phụ thân Thiển Mạch không cách nào dạy con được, Thiển Mạch sẽ vui lòng chuyển đạt lại ý tứ” Thẩm Thiển Mạch lễ phép nói.

“ Láo xược! Thẩm Thiển Mạch, ngươi nhiều lần sử dụng giọng điệu uy hiếp, trong mắt ngươi làm gì có hoàng hậu ta đây! Ngươi quỳ xuống cho ta!” Diêu Tuyết Không nghe được Thẩm Thiển Mạch nhiều lần lấy thừa tướng ra uy hiếp, trong lòng không ngăn nổi tức giận, hướng về Thẩm Thiển Mạch quát.

Thẩm Thiển Mạch nhếch miệng cười giễu cợt, từ từ quỳ xuống, nhưng sắc mặt lại không có nửa phần hèn mọn, ngước mắt ngẩng đầu nhìn Diêu Tuyết Không, trong tròng mắt tràn ra tia đùa cợt.

Diêu Tuyết Không nhìn Thẩm Thiển Mạch quỳ xuống, không khỏi kinh ngạc. Thẩm Thiển Mạch rõ ràng là đang quỳ, nhưng lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng, rõ ràng là dung mạo hết sức bình thường nhưng khiến người khác không thể dời mắt.

Cô gái này thật sự có chỗ hơn người. Nhớ tới Thượng Quan Triệt từng nói với nàng, nhi thần cưới nàng, không phải bởi vì nàng là nữ nhi của thừa tướng, bởi vì trên người nàng có chỗ nào đó rất hấp dẫn.

“Tam hoàng tử giá lâm” Âm thanh thông báo của tiểu thái giám bất ngờ phá vỡ không khí trầm mặc.

Thượng Quan Triệt một thân bạch y, khí chất vẫn nhẹ nhàng như trước. Ngũ quan như ngọc trước sau đều là bộ dáng ôn hòa, nhưng chỉ có trong ánh mắt nâng lên nhàn nhạt lửa giận.

Nghe nói Diêu Tuyết Không triệu kiến Thẩm Thiển Mạch, hắn cũng không biết vì sao lại lo lắng cho Thẩm Thiển Mạch, sợ nàng chịu tổn thương, hắn vội vàng một đường chạy tới Phượng Tê cung.

“ Nhi thần tham kiến mẫu hậu” Thượng Quan Triệt ôn hòa hướng tới Diêu Tuyết Không hành lễ, nhưng ánh mắt vẫn không rời Thẩm Thiển Mạch.

Nàng vẫn như thời điểm đầu tiên khi hắn gặp gỡ, một thân áo trắng tùy ý, chiếc áo trắng trên người như tôn thêm phần khí chất xuất trần của nàng. Tại sao nàng chỉ lẳng lặng quỳ nơi đó, nhưng vẫn có một cỗ cao quý xuất trần không tả nổi.

Gương mặt trắng trong thuần khiết mà bình thản, ngũ quan bình thường nhưng bởi vì con ngươi của nàng mà trở nên rạng rỡ tỏa sáng.

“Đứng lên đi” Diêu Tuyết Không ôn hòa nói, con ngươi nhìn về Thẩm Thiển Mạch nhiều thêm mấy phần tìm tòi nghiên cứu. Thượng Quan Triệt là nhi tử của nàng, tính tình hắn nàng đã quá rõ ràng. Hôm nay hành động của Thượng Quan Triệt, đủ để chứng minh hắn đã động lòng với Thẩm Thiển Mạch.

“Triệt ca ca!” Diêu Nhược Thấm thấy Thượng Quan Triệt từ khi bước vào ánh mắt chưa từng rời khỏi Thẩm Thiển Mạch, thậm chí không thèm chú ý đến sự tồn tại của mình, không khỏi hờn dỗi hô.

“Nhược Thấm muội muội cũng có mặt à” Thượng Quan Triệt bị Diêu Nhược Thấm kêu một cái, mới phất hiện ra sự tồn tại của nàng ta, trên mặt vẫn lộ ra dáng vẻ dịu dàng, trong mắt như cũ dịu dàng như nước.

Thẩm Thiển Mạch nhìn nhìn Diêu Nhược Thấm lại nhìn nhìn Thượng Quan Triệt, miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt đùa giỡn, nhẹ nhàng nói “ Không biết hoàng hậu nương nương muốn Thiển Mạch phải quỳ đến khi nào?”

Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng.

Diêu Tuyết Không có chút không vui nhìn Thẩm Thiển Mạch. Lời này của nàng rõ ràng tố cáo mình đang làm khó nàng, khơi lên mâu thuẫn cho mình và Thượng Quan Triệt. Nữ tử này, thật không đơn giản, nếu để Thượng Quan Triệt cưới nàng, không biết là phúc hay là họa.

Thượng Quan Triệt nhíu nhíu mày, có chút bất mãn nhìn Diêu Tuyết Không. Hắn đã sớm cùng mẫu thân nói rõ tâm ý của mình, là vì muốn mẫu thân không nên làm khó Thẩm Thiển Mạch, chỉ cần hảo hảo trấn an Diêu Nhýợc Thấm là ðýợc, vì sao mẫu thân còn cố ý đem theo làm khó Thẩm Thiển Mạch.

Diêu Nhược Thấm oán độc nh́ìn Thẩm Thiển Mạch, vênh váo tự đắc nói “ Là do ngươi không hiểu quy củ, chọc giận hoàng hậu nương nương, còn muốn có ý kiến gì?!”

“Mẫu thân, Thiển Mạch mới hồi kinh không lâu, có chỗ nào mạo phạm mong người rộng lượng bỏ qua cho” Thượng Quan Triệt lạnh lùng liếc nhìn Diêu Nhược Thấm, cúi người đến bên Thẩm Thiển Mạch, ôn hòa nói, con ngươi nhìn về Thẩm Thiển Mạch tràn đầy thương xót.

Trong lòng Thẩm Thiển Mạch không ngừng cười lạnh. Thượng Quan Triệt muốn bảo vệ nàng sao? Kiếp trước nàng bị khi dễ, thời điểm có khổ không chỗ nói, hắn đang làm cái gì? Đối với nàng chẳng thèm quan tâm! Đã vậy còn tiếp tục cùng Diêu Nhược Thấm tiêu dao khoái hoạt, thậm chí còn cố ý kích thích nàng! Hôm nay hắn muốn bảo vệ nàng?! Đáng tiếc, nàng không thèm!

“Triệt nhi nói cũng phải. Thiển Mạch đứng lên đi, còn về chuyện Triệt nhi muốn cưới ngươi, bổn cung còn phải xem xét một phen” Diêu Tuyết Không nhàn nhạt nói, hướng về phía Thẩm Thiển Mạch hạ lệnh đuổi khách.

Thẩm Thiển Mạch mừng rỡ, khẽ thi lễ, lạnh nhạt rời khỏi Phượng Tê cung