Nữ Pháp Y Thiên Tài

Quyển 2 - Chương 66: Cảnh cáo lần thứ hai




Tần Khanh quay đầu nhìn Tiêu Tự Trần, lắc đầu nói: “Không đau!”

Dứt lời, Tần Khanh đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh nồng, cô cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn khuỷu tay Tiêu Tự Trần: “Anh bị thương?”

Tiêu Tự Trần chỉ ừ hử cho qua, khi Tần Khanh đưa tay về phía anh, ngay lập tức anh thu tay về, chống tay trên nền đất, dùng sức đứng thẳng dậy, rồi đưa tay ra trước mặt Tần Khanh.

Tần Khanh cũng không nghĩ ngợi nhiều, trước mắt chỉ thấy mình liên lụy Tiêu Tự Trần … Không hiểu sao bỗng nhiên anh lại thu tay về. Trong lúc Tần Khanh còn đang hoang mang thì bàn tay Tiêu Tự Trần trùm lên cánh tay của cô, hơi dùng lực kéo cô đứng dậy.

“Tay cô bị thương!”, anh lạnh nhạt lên tiếng.

Ngay lập tức Tần Khanh hiểu được ý của anh … Thì ra anh chỉ sợ làm tay cô lại chảy máu.

Tần Khanh nhỏe miệng cười: “Không sao … Không đau!” Cô liếc nhìn Tiêu Tự Trần, trên người vẫn là bộ quần áo màu đen, mỗi ngày thay một bộ, không biết lần này đến Syria anh thay bao nhiêu bộ quần áo.

“Cánh tay của anh thế nào rồi? Máu nhiều quá!”, Tần Khanh nhíu mày, ánh mắt dời sang vết thương nơi cánh tay của Tiêu Tự Trần.

Tiêu Tự Trần nương theo tầm mắt của cô, cũng liếc nhìn một cái: “Không sao! Chúng ta vào trong xử lý vết thương!”

Tiêu Tự Trần vừa dứt lời, phía sau truyền đến bước chân chạy thình thịch, hơi thở hổn hển: “Người chạy rồi!”

Nasser đến trước mặt Tiêu Tự Trần, nhìn bọn họ lo lắng hỏi: “Hai người không sao chứ?”

Tần Khanh lắc đầu.

Tiêu Tự Trần liếc nhìn về xa xa phía sau, rồi quay đầu, khoác tay lên bả vai Tần Khanh, hướng về cửa chính: “Chúng ta vào trong rồi nói!”

Sau khi ba người vào trong, Tiêu Tự Trần ra hiệu Nasser, anh ta hiểu ý nhanh nhanh chóng chóng đến tủ thuốc.

Ở Syria bão cát rất lớn, cát đầy mặt đất, vì vậy khi Tần Khanh được Tiêu Tự Trần ôm nằm trên nền đất, bàn tay cô cũng dính đầy đất cát, trông khá buồn nôn.

Tiêu Tự Trần cũng không khá hơn, lúc nhảy khỏi xe lăn về phía cô, khuỷu tay cũng mất một mảng da lớn.

Tần Khanh nhìn hộp sơ cứu trên tay Nasser, thầm nghĩ, hai người bọn họ như đồng bệnh tương liên: ông chủ bị thương, trợ lý cũng bị thương; chỉ khác nhau ông chủ vì trợ lý mới bị thương chứ không phải trợ lý cứu mạng ông chủ.

Nếu không thể cứu được ông chủ, cô chỉ còn cách khắc phục hậu quả. Cô đưa tay lấy hộp sơ cứu Nasser để trên bàn, nhưng Tiêu Tự Trần vẫn giữ tay cô lại.

Tần Khanh đưa mắt nhìn Tiêu Tự Trần đầy nghi ngờ: “Tôi chỉ muốn giúp anh rửa vết thương.”

Tiêu Tự Trần nhíu mày, chậm rãi nói: “Cô trước!”, tầm mắt của anh nhìn vào ngón tay thon dài của Tần Khanh bị trầy một mảng lớn.

Tiêu Tự Trần cảm thấy … Không đẹp chút nào.

Bây giờ Tần Khanh mới nhớ ra cô bị thương ngay ngón tay, không cách nào lau rửa vết thương cho Tiêu Tự Trần, trái lại còn gây thêm phiền phức cho anh.

Trong lúc suy tư thì Tiêu Tự Trần đã mở hộp sơ cứu, lấy bông tăm và nước khử trùng, sau đó xoay người, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Tần Khanh, kéo bàn tay Tần Khanh đặt trên gối anh.

Tiêu Tự Trần không ngờ rằng động tác của mình có thể nhẹ nhàng đến vậy, thậm chí có cảm giác không nỡ xuống tay … Tần Khanh cảm nhận được sự do dự của Tiêu Tự Trần.

“Nếu không … để tôi rửa tay trước! Như vậy cũng dễ xử lý hơn!”

Tần Khanh thu tay khỏi đầu gối Tiêu Tự Trần, anh khẽ cau mày, rồi mới gật đầu: “Đừng sợ đau … rửa xong tôi có thể thõa mãn yêu cầu của cô.”

Ngữ khí rất trôi chay, giống như người lớn hay nói với đứa nhóc con ‘Bé con đừng quậy phá, nghe lời ba ba sẽ mua kẹo cho con!’

Hai má Tần Khanh nóng phừng phừng.

Thế nhưng, … ‘Thỏa mãn yêu cầu của cô’ … chuyện tốt không nên lãng phí.

Tần Khanh: “Vậy Nasser giúp anh lau rửa vết thương, tôi tự làm được!”

Tiêu Tự Trần đứng dậy, cầm chai nước khử trùng, không nói một lời đi đến toilet, mở cửa rồi quay sang cô: “Lại đây!”

Cô cũng chẳng đôi co với anh nhiều, thi thẳng đến, đứng trước bồn rửa tay.

Tiêu Tự Trần cầm tay cô: “Tôi bắt đầu đổ thuốc, ráng chịu một chút!”

Vừa dứt lời, thuốc khử trùng theo chiếc lọ chảy xuống, nước thuốc lan trên tay, Tần Khanh rất đau, từ từ lan tỏa khắp cơ thể. Cô cắn chặt răng, vặn tay để giúp bàn tay bớt đau một chút.

Tay đang cầm chai thuốc nước cứng lại, Tiêu Tự Trần nhìn Tần Khanh đang cắn chặt bờ môi, hàng lông mày cô khẽ nhíu, tầm mắt cuối cùng rơi vào vầng trán trơn bóng, không biết có phải là do tiết trời quá nóng hay vì quá đau nên trên trán lấm tấm mồ hôi khiến nó càng thêm óng ánh.

Tiêu Tự Trần tự trách mình.

Rõ ràng sáng nay trong bệnh viện đã có người cảnh cáo, anh nên mang cô theo mới đúng chứ … tại sao để cô một mình xuống xe? Một mình về nhà?

Nghĩ đến đây Tiêu Tự Trần bỗng sợ hãi!

Đèn laser đỏ ….

Hung thủ sử dụng súng laser không phải súng hồng ngoại bởi vì súng hồng ngoại không phát ra ánh sáng.

Nếu hung thủ muốn giết Tần Khanh, tại sao không dùng loại súng ngắm bình thường, mà phải dùng ống ngắm laser?

Hay chỉ muốn nhắc nhở anh? Muốn cảnh cáo anh một lần nữa?

Bàn tay ngấm đầy thuốc sát trùng hoàn toàn mất cảm giác, cô liếc nhìn hai tay của mình, thuốc nước quện với vết thương trông càng thê thảm.

Cô thở dài một hơi, đầu tiên là bị truy sát trong bệnh viện, rồi chiều nay thì bị bắn một viên đạn … lẽ nào …

Tần Khanh nhìn thân ảnh Tiêu Tự Trần trong gương, giọng đầy kinh ngạc: “Chiều nay có người muốn giết tôi và người ở bệnh viện là một bọn ư?”

Gương mặt Tiêu Tự Trần bất động, cúi đầu nhìn bàn tay cô, cất chai thuốc sát trùng, trầm giọng nói: “Theo lý thuyết là vậy … tuy nhiên …”

“Tuy nhiên thế nào?”, Tần Khanh lập tức truy hỏi.

Không có gì quan trọng hơn sinh mệnh, huống hồ chi cô sống còn chưa đã.

Tiêu Tự Trần không ngờ Tần Khanh lại gấp gáp như vậy, anh nhìn cô, trầm ngâm: “Cô sợ sao?”

Tần Khanh liếc vẻ mặt đầy nghiêm túc của Tiêu Tự Trần, cô nghẹn lời, chỉ còn cách gật đầu, giọng đanh thép: “Dĩ nhiên là sợ, giống như vừa dạo một vòng quỷ môn quan.”

Nghe thấy thế, Tiêu Tự Trần nhếch môi, đi về phía sofa, một lúc lâu sau hai người ngồi đối diện nhau, Tiêu Tự Trần mới lên tiếng: “Hôm nay là do tôi cân nhắc không chu toàn. Xin lỗi!”

Tần Khanh ngẩn người, anh đang tự trách mình sao … Không có thời gian lên mạng, chứ nếu không anh lại viết một bài sám hối trên blog?

Tần Khanh lại nhớ đến ‘Bài ăn năn’ đột nhiên trên môi nở nụ cười, Tiêu Tự Trần nhướn mày: “Cười cái gì?”

“Không!”, Tần Khanh lập tức phủ nhận, người ta xin lỗi mình mà mình lại cười hớn hở thì quả thật khiếm nhã, cô lắc đầu: “Không phải lỗi tại anh … anh không cho tôi đi vì muốn tốt cho tôi.”

Nasser bước đến, liếc Tần Khanh một cái: “Chị dâu nhỏ, vết thương có nghiêm trọng không?”

Tần Khanh quơ quơ đôi bàn tay sạch sẽ trước mặt Nasser: “Không sao rồi, mấy ngày là đỡ!”, rồi chỉ qua Tiêu Tự Trần: “Anh ấy cũng bị thương, anh giúp anh ấy đi, tay tôi không làm được.”

Lúc này Nasser mới chú ý đến cánh tay của Tiêu Tự Trần, anh ta vội đi đến bên ghế sofa, ngồi xuống, cầm thuốc khử trùng và bông tăm, vừa lau rửa vết thương cho Tiêu Tự Trần vừa nói: “Chiều nay không đi nữa, cấp dưới cũng mới báo lại Perkin và phiến quân tự do đã thay đổi thời gian, ngày mai gặp.”

Tiêu Tự Trần gật đầu: “Tùy ý!”, ngừng một chút, “Cậu không nhìn thấy tay bắn lén?”

“Không thấy!”, Nasser lắc đầu, nói xong dường như nghĩ ra điều gì đó, anh ta đặt chai thuốc khử trùng xuống bàn, lấy một vật trong túi quân trang đưa ra trước mặt Tiêu Tự Trần.

“Tôi phát hiện cái này ở hiện trường!”