Nữ Phụ Công Tâm Kế

Quyển 1 - Chương 11




Hôm sau, Kiều Diễm đẩy cửa phòng Diệp Tử ra như mọi ngày, không hề kinh ngạc khi phát hiện cô vẫn đang ngủ say. Anh vô thức nhếch miệng cười, đang đặt bữa sáng xuống thì thấy Diệp Tử xoay người lại, tự xoa đầu mình, đôi mắt ngái ngủ dần mở to.

“Anh vẫn chưa đi làm sao?”

“Đi ngay đây. Rửa mặt xong thì ăn sáng đi nhé!”

Diệp Tử dụi mắt, ngáp một cái rồi lê dép đi vào phòng tắm: “Tối nay khoảng mấy giờ anh về? Nếu anh về muộn thì tôi sẽ nấu cơm trễ một chút.”

“Tối nay không về ăn cơm.” Kiều Diễm đang định đi làm thì đột nhiên ngồi xuống, mở một quyển tạp chí tài chính ra xem.

“Hả?” Diệp Tử dừng bước: “Tại sao…”

Cô hơi ngừng một chút, cuối cùng thì nuốt mấy lời chất vấn vô thức buột khỏi miệng lại, buồn bực lên tiếng: “Ừm, tôi biết rồi.”

“Chỉ cần chuẩn bị phần ăn cho một người, rất tiện.” Diệp Tử cảm thấy giọng nói của mình hơi lộ ra chút buồn bã, giống hệt một phi tử nhiều năm không được hoàng thượng sủng hạnh.

“Em cũng không cần chuẩn bị.” Kiều Diễm tùy ý lật dở quyển tạp chí trong tay, ngẩng đầu lên: “Buổi tối ra ngoài ăn, tôi và em.”

Diệp Tử sửng sốt, đôi mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, mặt mày cũng phấn khởi hẳn ra: “Anh nói… Nói thật sao?”

“Tiện thể cho em đi chọn ‘da’ mặc mùa hè luôn.”

Diệp Tử phì một tiếng bật cười, không nhịn được chạy đến, giạng chân ngồi lên đùi Kiều Diễm, hai tay ôm cổ anh rồi hôn mạnh một cái lên mặt, phát ra cả tiếng.

“Kiều Tiểu Diễm, anh được người ta đả thông hai mạch Nhâm Đốc phải không [*]? Tại sao tự nhiên lại hiểu được được lời nói của tôi thế?”

[*] Đả thông hai mạch Nhâm Đốc: Y học truyền thống và khí công cổ đại đều cho rằng mạch Đốc là chủ quản của các kinh Dương và mạch Nhâm là bể chứa của các kinh Âm. Nếu hai mạch Nhâm Đốc thông thì trăm mạch đều thông, các tạng phủ sẽ hoạt động điều hoà và cơ thể sẽ khoẻ mạnh.

Kiều Diễm ghét bỏ xoay mặt cô sang chỗ khác: “Đánh răng trước đi.”

Diệp Tử không hề để ý đến thái độ của anh, cười tít mắt đứng dậy: “Anh khoan đi đã, chờ tôi một chút, tôi vẫn còn chuyện phải nói với anh!”

Cô vội vội vàng vàng vào phòng tắm, chỉ tầm mấy phút đã ra ngoài, tóc tai lộn xộn, trên mặt vẫn còn bọt nước, vừa nhìn đã biết là chỉ rửa mặt qua loa dưới vòi phun.

“Kiều Diễm, tối nay mấy giờ anh về? Đưa tôi đi đâu ăn? Tôi có cần trang điểm một chút không? Còn nữa, tôi mua quần áo, ai trả tiền?”

“Ngoan ngoãn chờ tôi là được, những chuyện khác tôi sẽ sắp xếp.” Kiều Diễm nhìn ánh mắt lóe sáng của Diệp Tử, bỗng nhiên đứng dậy kề sát mặt cô.

Diệp Tử trợn mắt, chóp mũi vấn vương mùi hương riêng biệt của đàn ông khiến con nai nhỏ trong lồng ngực chạy loạn, tiếng tim đập như đánh trống, bộc lộ hết tình cảm e ấp của thiếu nữ ra ngoài.

Kiều Diễm vươn tay, nhẹ nhàng lau đi bọt kem đánh răng còn sót lại trên môi Diệp Tử: “Nhìn em thế này, tôi đột nhiên cảm thấy nếu mang ra ngoài sẽ rất mất mặt.”

Diệp Tử sửng sốt một lúc mới xoay người lại: “Kiều Diễm!”

Không đợi cô nổi bão, Kiều Diễm đã cong mắt tươi cười: “Tôi đi làm đây.”

Cả ngày hôm nay, tâm trạng của Kiều Diễm đều tốt đến đáng sợ, anh nhìn đồng hồ đeo tay hết lần này đến lần khác, ánh mắt cực kỳ dịu dàng. Chỉ có điều, khi giờ tan tầm đến gần, anh… Đột nhiên lại có chút do dự.

Rõ ràng đã thuyết phục bản thân, nhưng thời khắc này vẫn khiến anh sợ hãi. Cảm giác ngờ vực bất an cứ như ngọn lửa ngoan cố trong gió đêm không chịu tắt, không cháy lớn hơn nhưng cũng không thể tiêu tan hoàn toàn.

Kiều Diễm siết chặt điện thoại trong tay, cau mày, hai mắt nhắm lại. Một lát sau, anh bỗng nhiên mở mắt ra, cầm điện thoại tìm số một người.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Diệp Tử mừng rỡ nhảy lên khỏi giường, nụ cười rực rỡ như hoa, đến khi nhìn thấy người bước vào thì nụ cười ấy liền đông cứng trên mặt.

Diệp Tử điều chỉnh lại vẻ mặt trong giây lát, nhưng giọng nói vẫn vô thức lộ ra chút mất mát: “Chú Chu, là chú hả?”

Chu Hâm Vĩ mỉm cười: “Có phải rất thất vọng không?”

“Không ạ.”

“Kiều Diễm có việc đột xuất, có lẽ là không thể về đưa cháu đi ăn và mua quần áo được.” Chu Hâm Vĩ giải thích.

Diệp Tử rũ mắt xuống, khẽ “Vâng” một tiếng.

“Nhưng mà thằng bé có đưa chìa khóa cho chú, cháu không ngại để chú đưa đi chứ?” Chu Hâm Vĩ lấy chìa khóa trong túi ra, cởi dây xích trên cổ cho Diệp Tử.

“Kịch” một tiếng, thứ Diệp Tử phải đeo suốt mấy tháng cuối cùng cũng được tháo ra, cô chớp chớp mắt, ánh mắt hơi mờ mịt.

“Thế nào, sao cháu vẫn ngây ra ở đó thế? Chẳng lẽ cháu không muốn ra ngoài?”

Diệp Tử bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, cười lắc đầu: “Không ạ, cháu rất vui, cũng chuẩn bị xong lâu rồi, chúng ta đi luôn bây giờ đi.”

Tuy nói vậy nhưng giọng điệu của cô cũng không mấy vui vẻ.

Cô khẽ sờ lên cổ mình, tự nhiên cảm thấy có chút không quen, giống như vẫn còn lưu lại cảm xúc trói buộc của chiếc vòng.

Cảnh tượng lúc mới xuyên qua vô thức hiện lên trong đầu, Diệp Tử dường như đã hiểu ra gì đó. Cô cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.

Xem ra, vẫn phải diễn thêm một cảnh nữa rồi!

Không được đi cùng Kiều Diễm, Diệp Tử cũng không có lòng dạ nào ăn cơm, chỉ nói là muốn đi dạo ở mấy trung tâm thương mại. Chu Hâm Vĩ cũng chiều cô, lập tức đưa cô đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố C.

Dọc đường đi, Diệp Tử cũng không mấy hào hứng, cô thử rất nhiều bộ nhưng chỉ ưng được mấy cái, trái ngược hoàn toàn với thái độ khi đi dạo ở khu trời trang nam.

“Hê, Kiều Diễm mà mặc bộ này thì chắc chắn sẽ rất đẹp.” Ánh mắt vô tình đảo qua, Diệp Tử lập tức phấn chấn hẳn lên. Cô nở nụ cười, lịch sự quay ra gật đầu với nhân viên hướng dẫn: “Chào chị, xin hỏi chị có thể lấy bộ quần áo này xuống cho tôi xem được không?”

Thứ cô nhìn trúng là một chiếc áo khoác xuân hạ màu trắng, chiếc áo được cắt may tinh tế để lộ ra hương vị của tuổi trẻ, nếu mặc trên người Kiều Diễm thì nhất định sẽ khiến anh nổi bật hệt như hotboy của một trường đại học lớn.

Chu Hâm Vĩ không khỏi nhìn lướt qua một góc phía xa xa, mỉm cười nói với Diệp Tử: “Cháu chắc là Kiều Diễm sẽ thích chứ?”

Diệp Tử cầm cái áo ướm lên người ông một lúc, hơi cau mày, cũng không để ý đến lời nói đó mà xoay người sang hỏi cô nhân viên: “Có cái nào nhỏ hơn một cỡ không?”

Người kia nở một nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn: “Có, xin chờ một chút.”

Diệp Tử tùy tiện phất tay: “Tìm được thì gói vào cho tôi luôn nhé.”

Chờ cô nhân viên kia đi khỏi, cô mới có tâm trạng trả lời câu hỏi trước đó của Chu Hâm Vĩ, khẽ cười: “Không sao đâu, anh ấy không thích cháu cũng bắt anh ấy mặc.”

Sau đó, giọng điệu của cô không khỏi mang theo chút giận giữ: “Khiếu thẩm mỹ của Kiều Diễm, cháu thật sự không chấp nhận nổi. Từ lúc biết anh ấy đến bây giờ, cháu chỉ thấy anh ấy mặc mỗi tây trang và áo sơ mi, tây trang thì cả tá là màu đen, sơ mi cũng toàn là màu trắng, người không biết còn tưởng anh ấy tám trăm năm không thay quần áo đấy!”

Nói rồi, cô giống như chợt nảy ra ý muốn thay đổi toàn bộ tủ quần áo của Kiều Diễm, quần áo của mình thì không quan tâm mà bắt đầu đi dạo khắp các gian thời trang nam.

Lúc đầu, Chu Hâm Vĩ cũng nhiệt tình đi với cô, nhưng về sau thì càng ngày càng cảm thấy bất đắc dĩ, ông đặt mười mấy túi đồ lên ghế nghỉ, khẽ xoa vai: “Diệp Tử, cháu mà mua nữa thì chú không xách nổi đâu.”

“A!” Diệp Tử dường như đang rất vui vẻ, sau khi phản ứng lại thì cười áy náy: “Xin lỗi chú Chu, cháu không để ý lắm, vậy chúng ta về đi.”

Chu Hâm Vĩ mỉm cười: “Cháu ở đây chờ chú một lát, chú phải đi WC đã. À, cầm điện thoại giúp chú luôn, có thể lát nữa Kiều Diễm sẽ gọi điện thoại tới, nhớ phải nghe máy đấy.”

“Dạ.” Diệp Tử nhận lấy điện thoại, ngoan ngoãn gật đầu, nhìn ông từ từ đi khỏi.

Cô đứng trong cửa hàng người ta, nếu chỉ chờ thôi sẽ rất xấu hổ, vì vậy liền giả bộ xoay xoay khung treo quần áo.

Xoay rồi xoay, cô chợt nhìn thấy giá bày vật phẩm trang trí có một con búp bê nhỏ, mím môi, ánh mắt hung dữ. Không biết vì sao, trong đầu cô tự nhiên xuất hiện dáng vẻ nghiêm mặt cau mày của Kiều Diễm, thế là vô thức mỉm cười.

Cô dịu dàng móc điện thoại ra, chụp ảnh con búp bê nhỏ kia, sau đó lục tìm danh bạ, gửi đi.

Kiều Diễm đứng ở phía xa, nhưng ánh mắt lại theo Diệp Tử không dời. Ngay từ lúc Chu Hâm Vĩ để lại điện thoại rồi rời khỏi như lời bọn họ đã hẹn trước, anh liền cảm thấy trái tim mình như bị treo lên giữa không trung, không thể kiểm soát. Anh nắm chặt tay, ánh mắt không chút nhiệt độ, khóe miệng hơi nhếch lên.

Diệp Tử, em nhất định không được làm tôi thất vọng.

Khoảng khắc cô cầm điện thoại lên, tim anh cũng đập thình thịch theo. Anh vô thức nín thở, ánh mắt cũng lạnh hơn.

Chỉ có điều, một lát sau, điện thoại của anh bỗng kêu “Đinh” một tiếng.

Kiều Diễm sửng sốt, vô thức mở tin nhắn mới nhận được ra.

“Kiều Diễm, hôm nay lúc tôi đi dạo có nhìn thấy một con búp bê cực kỳ giống anh, (╰_╯)# ha ha ha, nhìn đi, rất giống phải không?”

Nét mặt Kiều Diễm từ từ dịu lại, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng tan thành mây khói, chỉ còn lại nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

Điện thoại lại vang lên một tiếng.

“Kiều Diễm, tôi mặc kệ, rõ ràng hôm qua anh nói sẽ đưa tôi ra ngoài, thế mà bây giờ lại gọi chú Chu đến cho có, lần sau anh nhất định phải tự đưa tôi đi đấy, hứ!”

Khoé môi anh cong hơn, nhắn mấy chữ gửi lại.

“Tôi biết rồi.”

Lần này tin nhắn mới đến rất nhanh: “Không phải anh đang bận à? Sao trả lời nhanh thế?”

Kiều Diễm nhìn giờ trên điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Tử đang vô cùng buồn chán ngồi đàng xa: “Ừm, hơi bận, nhưng có thể về trước bảy giờ.”

Ánh mắt của Diệp Tử lập tức sáng lên, tươi cười: “Có lẽ tôi sẽ về sớm hơn anh đấy. Chờ anh, (づ ̄3 ̄)づ “

Chờ tôi ư?

Kiều Diễm rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Nếu đã chờ, thì phải chờ cả đời. Diệp Tử, kiếp này, em đừng mong có thể chạy khỏi tôi nữa.