Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 27: Ngươi mới là người sai




"Hàn huyên" khoảng hơn một canh giờ, ta mới cho đám người kia trở về, tâm tình vẫn chưa thả lỏng.

Mặc Triêu Ngân thì vẫn y như cũ, đến tối mịt mới thấy hắn về đến phòng, sắc mặt không được tốt lắm.

Vừa vào phòng, tên thụ đã ngả lưng xuống thành giường, mày kiếm luôn không ngừng nhíu chặt.

Ta cũng không muốn chen chân vào chuyện quan trường, vì vậy sau khi chào hỏi xong lại lệnh cung nhân đưa bữa tối đến, bản thân thì giúp tên thụ treo ngoại bào lên giá, đem nước nóng và khăn mặt đến cho hắn lau qua một lần.

Mặc Triêu Ngân cứ dõi theo từng hành động của ta, đến lúc chậu nước được đưa tới trước giường, hắn mới không nhịn được rầu rĩ nói: "Ta rất mệt."

Ta hơi ngưng lại, sau đó tiếp tục công việc còn dang dở.

Mặc Triêu Ngân thấy vậy liền im lặng, một lúc lâu sau hắn mới uể oải lên tiếng: "Có thể xoa đầu giúp ta không?"


Ta vắt vắt chiếc khăn lau, gật đầu: "Chàng đợi chút, ta sẽ gọi cung nhân tới giúp chàng xoa đầu."

Không ngờ được, tên thụ nghe xong giãy nảy lên: "Ta nói là muốn nàng giúp ta! Muốn nàng giúp ta cơ mà!"

Thái dương ta đau nhức, thật muốn đem khăn lau quất hắn hôn mê. Bệnh thần kinh của tên này sao lại càng ngày càng tái phát nhiều lên vậy?

"Chàng ngừng ngay cái tính cách vô lí kia lại đi!" Ta cau mày, lạnh lùng nói với Mặc Triêu Ngân.

Tên thụ nghe xong hơi ngẩn ra, nhìn ta bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tổn thương, sau đó rũ giọng nói: "Nàng còn đang giận sao? Từ lúc ta nói nàng bỏ qua chuyện về Bách Lí Dật?"

Ta thờ ơ cười lạnh một tiếng:

"Điện hạ, ngài có thể đối đãi bình thường, thân cận tin tưởng một người vì kẻ thù của ngài mà tính kế ngài không?"

Mặc Triêu Ngân ngẩn người, khóe môi vô thức rũ xuống.


"Cơ Anh...ta không làm gì có lỗi với nàng!" Sau đó, hắn yếu ớt lên tiếng, trong mắt tiểu thụ lóe lên tia bi thương ẩn nhẫn. "Không phải như nàng nghĩ, nàng không hiểu được!"

Nghe xong lời này, lại thấy hắn như vậy, ta dường như đã nhận ra một chút gì đó không thích hợp. Cái gì mà không hiểu chứ?

"Vậy thì chàng nên nói cho ta hiểu!" Ta bình ổn trở lại, nói với hắn. "Ta sẵn sàng nghe chàng giải thích."

Lần này, Mặc Triêu Ngân hoàn toàn im lặng. Đến lượt ta lên tiếng: "Thấy rồi chứ? Đừng nói ta hiểu lầm này kia, ta đã cho chàng một cơ hội giải thích. Nhưng vấn đề là ở chàng, chàng luôn im lặng. Kể cả lúc đó cũng vậy, bây giờ cũng thế, khi ta cần một lời giải thích từ chàng, chàng lại im lặng. Mặc Triêu Ngân, chàng đừng nghĩ người khác ủy khuất chàng, chính sự im lặng đó của chàng mới khiến chàng ủy khuất."


Bình bình tĩnh tĩnh nói xong, ta mới khom người cầm chậu nước đã nguội lạnh lên, nhàn nhạt nhẹ giọng:

"Cơm tối sắp được dọn xong rồi, chàng sửa soạn thật tốt rồi nghỉ ngơi sớm đi."

Chợt, Mặc Triêu Ngân bỗng nắm lấy cổ tay ta, ánh mắt hắn nhìn ta như một con vật nhỏ bị thương: "Nếu ta xin lỗi nàng thì sao? Mọi chuyện sẽ trở lại bình thường đúng chứ?"

"Mặc Triêu Ngân, đến bao giờ chàng mới thôi khốn kiếp vậy?" Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ từng chữ một nói rõ ràng.

"Không phải, ta..." Mặc Triêu Ngân khựng lại một chút, hai mắt trống rỗng không có tiêu cự, sau đó gấp gáp siết chặt cổ tay ta, giọng nói khô khốc.

Ta thấy tên thụ như vậy, cũng không gấp làm gì, nhìn chằm chằm vào hắn hạ giọng: "Một là nói cho rõ ràng, hai nữa là cứ im lặng như vậy và buông tay ra."
"Sao nàng..." Mặc Triêu Ngân kinh ngạc trợn mắt, cuối cùng ánh mắt hắn ảm đạm xuống, thật lâu sau là tủi thân và ánh nước dâng đầy trong mắt.

"..." Cái mặt sắp khóc này là gì vậy?

Đột nhiên, hắn cắn môi, hàm răng trắng sứ nghiền thật mạnh, một tia máu cứ vậy từ cánh môi hồng nhuận kia khẽ trào ra.

"..." Này tên thụ kia, làm cái gì vậy? Sao giống như là ta đang ăn hiếp hắn vậy hả?!

Má nó, người oan uổng đáng lẽ là ta này! Ngươi bày ra cái bộ mặt mỹ thụ ủy khuất cho ai xem?

"Vậy là chọn cắn môi im lặng hả? Im lặng, tốt lắm, tiện thể buông tay ra lại càng tốt!" Ta ác độc trào phúng cười, làm lơ bộ dạng đáng thương của hắn.

Tên thụ cắn môi càng chặt hơn, cắn đến nỗi muốn nát cả cánh môi, máu tươi loang lổ trào ra, trông cực kỳ rợn người.

Bỗng nhiên, Mặc Triêu Ngân đột ngột siết chặt cổ tay ta, kéo cả người ta va mạnh vào người hắn. Một tay hắn vòng qua lưng ta ghìm chặt, tay còn lại ôm ngang bả vai ta, để đầu ta chôn cả vào hõm vai hắn. Ta bị đau đến hít hẳn một ngụm khí lạnh, đang tính lên tiếng bạo nộ thì lại nghe giọng nói yếu ớt của tên thụ từ phía trên truyền xuống:
"Cơ Anh, ta không sai! Đừng nói như vậy!"

"..."

"Ta không sai!"

"...Không sai ở đâu? Nói rõ ràng ra!"

"...Không sai chính là không sai!"

"..."

"Cơ Anh, mẹ kiếp, nàng mới sai!"

"..."

Cuối cùng, sau một hồi im lặng, cũng giống như việc đột ngột ôm ta, Mặc Triêu Ngân đột ngột buông ta ra.

"Nàng nghỉ ngơi sớm đi, ta đến thư phòng có việc."

Nói rồi, không để ta lên tiếng, cũng không chờ người đưa bữa tối lên, Mặc Triêu Ngân đã đứng dậy, chậm chạp rời đi.

Tâm trạng bình ổn của ta có hơi chùng xuống, nhưng bản thân lại không biết phải làm như thế nào. Chợt, Mặc Triêu Ngân đi đến ngưỡng cửa bỗng đột ngột quay đầu, nhìn thẳng ta lầm bầm gì đó, vẻ mặt có hơi...ủy khuất.

Câu hắn nói, hình như là: "Nàng không níu kéo ta sao?"

Ta cũng không chắc lắm, tại vì hắn nói rất nhỏ, lại lầm bầm lầu bầu, rất khó để nghe thấy, giống như tiếng ma hú ngoài đồng vậy.
Vì thế, ta rất có thiện ý hỏi lại: "...Hả?"

Ai ngờ, tên thụ lại mím môi, sau đó lảo đảo quay lưng đi hẳn.

"..."

Đến khi Diệp Trúc cùng vài cung nhân đem đồ ăn khuya đến chỗ ta lại bị ta phân phó đem tới thư phòng, cô nàng nhiều chuyện này lại lên tiếng ca thán:

"Lại cãi nhau! Ôi thiên địa ơi lại cãi nhau! Nương nương cùng điện hạ định mở ngày lễ cãi nhau dăm tháng một lần ấy à?"

"..." Nàng ta có phải là nha hoàn của ta không vậy? Trèo lên đầu ta ngồi luôn rồi này!

Ta vô lực vỗ trán, thở dài: "Nhiễu sự!"

Diệp cô nương kia nghe vậy bĩu bĩu đôi môi hồng nhuận căng mọng: "Người ta quan tâm thôi mà! Điện hạ lúc chạy đi trông như sắp khóc ấy, nương nương sao lại đi bắt nạt ngài ấy vậy?"

"Diệp Trúc, ta muốn chửi thề!" Ta nhìn Diệp Trúc, nghiêm túc nói.

Hắn khóc cái gì? Tại sao có thể nhanh như chớp biến thành người bị hại vậy?
"...Nữ huấn Nữ tắc, nương nương!" Diệp Trúc giật giật khóe miệng, bi ai nói với ta.

Sau đó, nàng như suy ngẫm cái gì, mềm giọng nói: "Nương nương, nô tì cảm thấy điện hạ cùng người bây giờ tốt lắm, đừng như trước kia, tuy không xích mích nhưng vô cùng lạnh nhạt. Thứ cho nô tì nói điều này, chuyện trước kia đâu phải lỗi của điện hạ, đều là do người luôn cố tình xa lánh, hơn nữa còn nói những lời khiến cho người ngoài như nô tì cũng cảm thấy đau thay, dẫn tới hai bên tự tổn thương lẫn nhau."

Khẽ cụp mi mắt, trong lòng ta chỉ có bất đắc dĩ vô hạn. Đúng vậy, đều bắt đầu từ lúc hai người Vệ Cơ Anh cùng tiểu thụ hợp phòng, tiểu thụ lúc đó không muốn chạm vào nữ nhân nên đã tự cắt ngón tay giả làm lạc hồng, mục đích là để tránh cho nàng ta bị đàm tiếu không hay. Nhưng Vệ cô nương kia lại cho rằng hắn đang khinh thường chạm vào mình, vì vậy sau này dù thích hắn bao nhiêu đi chăng nữa cũng bày ra một bộ mặt băng lạnh. Tất cả dẫn tới hai bên dần xa lánh đối phương, thậm chí tiểu thụ bị bệnh cũng không muốn nàng tới thăm, thái độ không nóng không lạnh, cho tới lúc ta xuyên qua thì mối quan hệ này mới được cải thiện đôi chút.
Cũng vì nguyên do này, ta mới không quá gay gắt với Mặc Triêu Ngân. Nếu hắn trước đó vì chán ghét mà đánh đập, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Vệ Cơ Anh bản gốc, ta nhất định không bao giờ thân cận đến nỗi đồng ý làm bằng hữu của hắn, thậm chí còn không biết có hoàn thành nổi nhiệm vụ này không.

Sau khi nói đủ rồi, ta cho Diệp Trúc lui xuống, bản thân thì ngồi trước bàn suy nghĩ một lúc, sau đó mới thổi tắt nến, an ổn lên giường đi ngủ.

Không ngờ một lúc lâu sau, ngay khi ta vừa mơ màng chợp mắt, thì bên ngoài phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

"Ai đó?" Ta uể oải lên tiếng.

Ngay lập tức, bên ngoài truyền đến giọng Diệp Trúc gấp rút đứt quãng: "Nương nương, không xong rồi, điện hạ nhảy hồ sen rồi!"

"..."

Hả?

HẢ???

Ta không phải là đang mơ ngủ đó chứ?
Trong đầu "bùm" một tiếng vang dội, ta tỉnh cả ngủ, vội vội vàng vàng rời giường, nhanh chóng lấy một cái áo khoác khoác hờ, vội vàng đẩy cửa lao ra ngoài.

"Mau! Dẫn ta tới đó!" Ta nhìn Diệp Trúc hai mắt đỏ hoe, bình tĩnh lên tiếng.

"Nương nương, là "bản cung", không phải "ta"." Diệp Trúc bi thương quệt nước mắt, sau đó mới dẫn đường. "Lối này ạ!"

Ta không quản cái gì xưng hô đúng mực nữa, vội vàng rời đi, trời lạnh nhưng trên người ta lại đang đổ từng trận mồ hôi ướt đẫm, lòng nóng rực như lửa đốt. Cung nhân cầm đèn theo sau phải khó khăn lắm mới đuổi kịp bước chân ta.

Trời tối mịt mù khiến lòng người chùng xuống, đi được một lúc, qua vài ngã rẽ, ta thấy được từ xa có vài ánh đèn mờ nhạt thấp thoáng, lại gần thì mới thấy rõ một đám gia nô đang tụ tập đông đúc bên một cái hồ trồng đầy sen rộng lớn, trong lòng ta dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Bình tĩnh nào, ta còn chưa chết, tên khốn kia làm sao chết được?

"Hoàng tử phi nương nương tới, tất cả mau tránh đường!" Diệp Trúc bên cạnh ta hô to một tiếng.

Đám gia nhân nghe thấy tiếng hô này, vội vàng tránh qua một bên, nghiêm cẩn khom người.

Ta bây giờ lòng nóng như lửa đốt, không để ý xung quanh, cứ vậy đi thẳng xuyên qua đám người, cuối cùng thấy được một cảnh tượng đặc sắc.

Mặc Triêu Ngân ngồi bên bờ hồ, y phục từ trên xuống dưới ướt như chuột lột, sắc mặt dưới ánh đèn giấy dầu có hơi âm u tái nhợt, nhiều hơn chính là uất ức hờn dỗi, hoàn toàn mặt dày không để ý đến xung quanh nổi lên những tiếng xì xào bàn tán, bên cạnh còn có vài tên gia nô đem khăn và y phục tới cho hắn, thay hắn nhóm lửa sưởi ấm, khuyên nhủ hết lời nhưng đều bị hắn bướng bỉnh đẩy ra.
Ta gia tăng bước chân, hai bước gộp thành một hướng hắn đi tới, không tự chủ cất cao giọng: "Chàng đang làm cái gì vậy?"

Mặc Triêu Ngân nghe thấy được ta nói, sửng sốt ngẩng đầu nhìn ta, nhưng rất nhanh lại ngoảnh đi hướng khác.

Ta nghiến răng nghiến lợi, chỉ định một tên gia đinh gần đó hỏi: "Điện hạ không nói, ngươi nói đi!"

Tên gia đinh thấy bộ dạng ta như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, sợ hãi run rẩy, mếu máo: "Nô tài...nô tài không biết! Nô tài thấy có chuyện nên mới chạy tới."

Thì ra là thành phần hóng hớt!

"Được rồi, đừng hỏi hắn nữa!" Mặc Triêu Ngân ngồi trên đất, khó chịu dẩu môi.

"..." Ta không muốn hỏi hắn, ta muốn gϊếŧ ngươi có được không?

"Không hỏi hắn cũng được, khẩn xin điện hạ nói rõ ràng!" Một bụng hỏa khí chưa thể dập tắt, ta trợn mắt trừng tên thụ đang ngồi chễm chệ sưởi lửa đằng kia.
Tên thụ khốn kiếp kia nghe vậy cũng không ngoảnh lên nhìn ta, lấy tay vắt nước trên vạt áo, ảm đạm rũ mi mắt: "Ta không sai! Vì nàng không tin ta, nên ta muốn làm Đậu Nga, nhảy sông rửa oan."

"...Vậy nên?" Ta nghe thấy chính giọng mình run rẩy.

"Không có sông, ta nhảy hồ."

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt quật cường khiến ta muốn quật chết hắn ngay lập tức.

"Sau đó thấy nước dưới hồ lạnh quá, điện hạ lại ngoi lên ạ!"

Tên tiểu đồng luôn đi bên cạnh cầm đèn giúp Mặc Triêu Ngân lúc này chêm vào một câu, tiểu thụ nghe xong quay đầu lại lườm hắn một cái sắc lẹm.

Những ai nuôi một con Husky thuần chủng chắc chắn sẽ hiểu cảm giác của ta lúc này. Phẫn nộ, bất đắc dĩ, bất lực, nhưng không thể thịt nó!

Chính là không thể thịt nó!

Mẹ kiếp tên thụ kia, ta muốn tự tay thả hắn trôi sông!