Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 65




Theo ý của ông Ninh, hoàn cảnh của Lục Tuyệt không phù hợp với cháu gái của ông, vì hai người đã có thỏa thuận về hôn nhân nên rất dễ dàng ly hôn.

Đương nhiên, ông sẽ hỏi ý muốn của cháu gái, hay xem cảm nhận của cô là điều tiên quyết.

Bây giờ, trong mắt ông Ninh, cháu gái của ông rất tốt, tất cả đều tốt, không ai có thể sánh bằng, huống chi là Lục Tuyệt mắc chứng tự kỷ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cháu gái được nuôi dưỡng bên ngoài, nhà họ Ninh nợ cô rất nhiều, ông Ninh hy vọng cho cô những điều tốt nhất, sau này chỉ cần cô được cưng chiều là được.

Lục Tuyệt mắc chứng tự kỷ không biết gì, không hiểu cái gì, có lẽ anh không thể tự chăm sóc bản thân chứ đừng nói đến Ninh Tri.

Bây giờ nhìn thấy có rất nhiều con nhà giàu có quyền thế quan tâm đến Ninh Tri, vẻ mặt ông Ninh vui mừng, sau khi cháu gái và Lục Tuyệt ly hôn, ông có thể từ từ lựa chọn.

Trước khi Ninh Tri xuất hiện, tất cả mọi người đều thầm mong nhìn thấy cháu gái mới nhận về của nhà họ Ninh để chê cười, nhưng bây giờ, bọn họ cùi cảm thấy chê cười chính mình.

Quả nhiên, lời đồn không thể tin.

“Không phải các người chỉ tò mò xem xem chị Tri Tri trông như thế nào sao?” Ninh Hiểu Manh liếc nhìn đám công tử đang kinh ngạc xung quanh: “Giờ thì các người thấy rồi.”

Ninh Hiểu Manh thầm lạnh lùng, đừng tưởng rằng cô không biết, bọn họ chờ Ninh Tri xuất hiện, sau đó bí mật đọ sức, muốn đạp Ninh Tri xuống.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một cô gái cười: “Không biết ai vô đạo đức như vậy. Tin đồn thiên kim Ninh Tri vừa đen vừa xấu, khiến nhiều người tin tưởng.”

Một thiên kim khác vẻ mặt kinh ngạc, nhìn khuôn mặt dễ nhìn quá mức của Ninh Tri, có chút chua xót: “Xem ra thiên kim Ninh Tri từ một nơi xa trở về là giả?”

“Tất nhiên là giả rồi. Nhà trước của chị Tri Tri là ở thành phố B.” Ninh Hiểu Manh nói với họ: “Chị ấy đã kết hôn.”

“Đã kết hôn?”

“Tôi cũng đã nói tại sao chị ấy lại miễn cưỡng kết hôn khi còn nhỏ như vậy.”

Trước khi thiên kim Ninh Tri trở về nhà họ Ninh, cô đang sống ở nước ngoài, điều kiện của những người đàn ông có thể kết hôn có lẽ không tốt lắm, ít nhất chắc chắn không thể so sánh với con cái của những gia đình giàu có này.

Cho dù Thiên kim Ninh Tri trông có xinh đẹp đến đâu, cô cũng đã kết hôn, hơn nữa còn là một người đàn ông có điều kiện trung bình, nếu không, cô sẽ không đưa chồng đến tiệc của mình.

Nghĩ vậy, có thiên kim tò mò: “Hiểu Manh, cô đã gặp chồng của thiên kim Ninh Tri chưa?”

“Không có, tôi hỏi chị Tri Tri có phải chồng chị ấu đi dự tiệc không, chị ấy nói không tiện để chồng cô tham dự.” Lúc trước Ninh Hiểu Manh  cảm thấy có chút chạnh lòng, cô cũng tò mò không biết người đàn ông như thế nào mới xứng với Ninh Tri.

Nghe những lời của Ninh Hiểu Manh càng khẳng định suy nghĩ của mọi người.

Có vẻ như trước khi Ninh Tri trở lại nhà họ Ninh, người đàn ông mà cô lấy làm chồng không tốt lắm, thế nên bây giờ cô không thể đưa chồng mình đến dự một bữa tiệc công nhận thân phận quan trọng như vậy.

Ninh Tri luôn ở bên cạnh ông Ninh, mọi người lần lượt đến chào hỏi cô, một số con nhà giàu táo bạo hỏi thông tin liên lạc của Ninh Tri trước mặt ông Ninh, nhất là thấy ông Ninh không phản đối, đối phương chủ động tích cực.

Nhiều người muốn chê cười Ninh Tri lại thất vọng, thậm chí còn thầm ngạc nhiên, thiên kim Ninh Tri này cư xử lịch sự, tiến thoái có lý, thậm chí còn thành thạo đối mặt với mấy con cáo già.

Tất cả mọi người đều nhận ra rằng thiên kim Ninh Tri này không phải là người có kiến thức nông cạn, cũng không phải là người có hành vi thô tục được đồn đại,  và có lòng tham vô độ.

Cô không hề kém cạnh những cô thiên kim hiện tại, thậm chí, hơn hẳn họ.

Ninh Tri hoàn toàn phá vỡ ấn tượng và nhận thức của khách về cô.

Mẹ Lục cảm thấy hiện tại con trai mình đang đuổi theo vợ mình ngàn dặm, trong lòng có chút lo lắng.

Bà gọi điện thoại, nhờ quản gia bảo Lục Tuyệt nghe.

Trong phòng khách sạn, quản gia cầm điện thoại di động bật loa ngoài: “Thiếu gia, điện thoại của phu nhân.”

“Tiểu Tuyệt, con đã đọc cuốn sách mẹ đưa hôm qua chưa?” Mẹ Lục qua điện thoại hỏi Lục Tuyệt.

Tối hôm qua, Lục Tuyệt chỉ nhớ tới gọi video với Ninh Tri, không đọc sách.

Anh cụp mắt xuống, khóe môi hơi mím lại, một lúc sau mới chậm rãi đáp: “Không có, xem.”

Mẹ Lục đã đoán trước được: “Khi nào có thời gian, con nên đọc cuốn sách mẹ đưa. Cuốn sách đó sẽ giúp ích cho con rất nhiều.”

Cuốn sách mà mẹ Lục đưa cho Lục Tuyệt thực ra là lấy của ba Lục, hồi đó ba Lục đã dùng quyển sách này để theo đuổi bà, mẹ Lục rất hữu ích, hiện tại quyển sách này đã được truyền lại cho con trai, bà hy vọng nó cũng sẽ giúp anh.

Con trai bà không hiểu gì cả, nhất là đối với chuyện tình cảm, nó chỉ là một tờ giấy trắng, thậm chí còn thuần khiết hơn cả tờ giấy trắng.

Học nhiều một chút cũng tốt.

Lục Tuyệt không trả lời.

Mẹ Lục nói tiếp: “Lát nữa con đi dự tiệc của Tiểu Tri, con nhớ ăn mặc lịch sự nhé.”

Mẹ Lục để Lục Tuyệt khiến mọi người phải kinh ngạc, những thứ khác không nói, bà tuyệt đối tin tưởng vào ngoại hình của con trai mình, không ai có thể so sánh được với Lục Tuyệt.

Quản gia nghe mẹ Lục không ngừng hướng dẫn nhị thiếu gia, nhìn nhị thiếu gia im lặng cúi đầu, không biết anh có nghe lọt không.

“Được rồi, mẹ không trì hoãn việc con đi dự tiệc, mẹ ở nhà cổ vũ con.” Sắc mặt mẹ Lục hồng hào, tâm trạng vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên bà nói chuyện điện thoại dài như vậy với con trai, mặc dù đều là bà nói, con trai thỉnh thoảng trả lời một hoặc hai lần, đây là một tiến bộ rất lớn, sau này càng ngày càng tốt hơn.

Mẹ Lục nói với quản gia coi chừng Lục Tuyệt, rồi mới cúp điện thoại.

Quản gia nhìn thời gian: “Thiếu gia, đã đến lúc cậu nên đi thay quần áo.”

Mẹ Lục đã cho người chuẩn bị xong lễ phục cho thiếu gia, biết được sở thích của anh, bà đã đặc biệt chuẩn bị một bộ đồ màu đỏ.

Quản gia bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Lục Tuyệt đến chỗ ba lô, lấy bộ quần áo mang theo ra. Anh vừa nghe lập tức muốn mặc quần áo đẹp nhất, thật đẹp trai.

Quản gia đứng ngoài cửa đợi Lục Tuyệt ra.

Một lúc sau, cửa mở ra.

Quản gia thấy Lục Tuyệt đã thay quần áo xong, đã đi ra.

“Thiếu gia, cậu...” Quản gia do dự một chút, phu nhân đã chuẩn bị cho cậu một bộ đồ màu đỏ, bên trong là áo sơ mi trắng.

Nhưng bây giờ, Lục Tuyệt đang mặc một bộ đồ màu đỏ, bên trong mặc màu xanh lá cây mà anh yêu thích, áo sơ mi hoa, rõ ràng phu nhân muốn anh mặc lịch sự, nhưng bây giờ đã thành Hoa công tử.

Lục Tuyệt không trả lời, mặt mày tuấn tú nhuộm một chút vui mừng, mặc bộ quần áo đẹp trai nhất, gặp Tri Tri.

Quản gia thấy thiếu gia đã đi tới trước, nhanh chóng đuổi theo.

Bữa tiệc bắt đầu không lâu, Ninh Tri đã từ chối từng đợt khách mời đến trò chuyện.

Cô đứng hơi mỏi chân, muốn nghỉ ngơi thì một nam khách mời trẻ khác tiến tới.

Ánh mắt đối phương nhìn Ninh Tri có chút si mê, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn có chút ngượng ngùng: “Ninh... Ninh tiểu thư, xin chào.”

Ninh Tri mỉm cười nhã nhặn, cô lễ phép gật đầu.

Một vị khách mời nam khác đi tới, đối phương mặc một bộ âu phục màu đen, trông rất đẹp trai,v “Ninh tiểu thư, tôi người nhà họ Tần...”

Đúng lúc này, một bóng người cao lớn chói mắt bước vào.

Ninh Hiểu Manh bị tiểu thư bên cạnh lấy tay đụng đụng: “Vị kia là ai vậy? Tại sao tôi chưa thấy anh ấy ở Nam Thành?”

Trong tầng trên của Nam Thành có những người xuất chúng, về cơ bản đều được các gia tộc khác biết đến, người đàn ông lúc này đột nhiên xuất hiện, nếu là người trong Nam Thành, không thể chưa từng gặp qua.

Ninh Hiểu Manh nhìn qua đã thấy người đàn ông rất xuất chúng, mặt mày tuấn tú đẹp hơn con nhà giàu quyền thế ở đây.

Điều bắt mắt là người đàn ông mặc một bộ đồ âu phục màu đỏ thẳng tắp, một chiếc áo sơ mi hoa bên trong, giống như Hoa Hồ Điệp.

Nhưng phải thừa nhận rằng kiểu trang phục này vẫn bị nhan sắc của anh chống lại.

Người đàn ông hai chân dài bước vào sảnh thu hút sự chú ý của quan khách xung quanh.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, rất nhiều người, Lục Tuyệt mím chặt môi, lông mày nhíu lại, tựa hồ đang căng thẳng.

Quản gia đi theo sau anh, để mắt tới tình trạng của Lục Tuyệt, sợ anh không khỏe phát bệnh.

Lục Tuyệt nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, anh thấy Ninh Tri đang bị mấy người vây quanh.

Khóe môi mím chặt hơn, suýt chút nữa mất đi huyết sắc, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.

Khi Ninh Tri thấy Lục Tuyệt xuất hiện, cô nhìn thoáng qua, hầu như tất cả các nam khách mời trong khán đài đều mặc vest đen, trắng hoặc là xám, chỉ có anh nổi bật.

Cô sửng sốt, Lục Tuyệt đến Nam Thành từ khi nào?

Tại sao anh không nói với cô?

Cho nên, đó là lý do tại sao anh không trả lời khi cô hỏi anh đang ở đâu trong lúc gọi video đêm qua?

Ninh Tri trợn tròn mắt, nhóc mọt sách muốn làm cô ngạc nhiên sao?

Trong lúc lơ đãng, Ninh Tri bắt gặp ánh mắt của Lục Tuyệt, cô mỉm cười nhìn anh đi về phía mình.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, Ninh Tri ngạc nhiên khi thấy một đám mây đen nhỏ có tia chớp xuất hiện trong khung trên đầu Lục Tuyệt.

Anh tức giận sao?

Sau đó, một đám mây đen nhỏ có tia chớp thứ hai xuất hiện.

Anh tiến về phía cô.

Đám mây đen thứ ba.

Đám mây đen nhỏ có tia chớp thứ tư.

...

Ninh Tri sững sờ, chuyện gì xảy ra? Anh càng ngày càng tức giận?

“Ninh tiểu thư, chúng ta có thể trao đổi thông tin liên lạc không?”

“Ninh tiểu thư, tôi...”

Các nam khách mời bên cạnh cô vẫn đang mỗi người một câu, Ninh Tri không hề có tâm tư ý định để ý đến họ, lúc này trong mắt cô chỉ có Lục Tuyệt không ngừng bắn r đám mây đen nhỏ có tia chớp.

Cho đến khi Lục Tuyệt đi tới trước mặt Ninh Tri, cô đếm, đã có tám đám mây đen nhỏ, thậm chí chúng còn lần lượt bắn ra.

“Lục Tuyệt, sao anh lại ở đây?” Ninh Tri hỏi anh.

Ánh mắt nam khách mời ném về phía Lục Tuyệt, trong mắt mang theo vẻ chán ghét, một người ăn mặc kiêu ngạo như vậy.

Lục Tuyệt vẫn không ngừng bắn ra những đám mây đen nhỏ có tia chớp, cúi đầu mím môi mỏng, đi đến bên cạnh Ninh Tri, trực tiếp nắm lấy tau Ninh Tri: “Gặp cô.”

Anh đến để gặp Tri Tri.

Vài nam khách mời sững sờ, người đàn ông mặc đồ đỏ này xảy ra chuyện gì vậy? Họ đều lịch sự chào hỏi thiên kim Ninh Tri, nhưng anh ta lại trực tiếp động thủ?

Ở phía đối diện, Ninh Hiểu Manh theo dõi Lục Tuyệt từ lối vào, mở to mắt, thật không thể tin được, người đàn ông một giây trước còn lạnh lùng lạnh lùng như yêu quái, lúc này bước tới chỗ Ninh Tri, cúi đầu, nắm tay cô, trở thành một chú chó sữa nhỏ?

Không, Ninh Tri không có bỏ qua đối phương, cô biết người đàn ông này?

Thiên kim bên cạnh không khỏi chua xót: “Không phải nói Ninh tiểu thư đã kết hôn sao? Những người đàn ông đó như ruồi mù, định làm gì vậy?”

Ninh Hiểu Manh kìm lại sự hiếu kỳ, không nhịn được mắng thiên kim kia: “Cô ấy xinh đẹp, cô ấy giàu có.”

Thiên kim dùng axit xitric hô hấp cứng lại, nhưng cô ta không thể phản bác lại được, Ninh Tri thực sự xinh đẹp, thực sự giàu có.

Ninh Tri kéo tay Lục Tuyệt, đi vòng qua các nam khách mời đến bên cạnh ông Ninh.

Cô mỉm cười và nói với ông Ninh: “Ông nội, Lục Tuyệt đến rồi.”

Ánh mắt tinh nhuệ của ông Ninh nhìn Lục Tuyệt, sắc mặt không được tốt lắm, cậu út nhà họ Lục đang mặc gì vậy, ai cũng ăn mặc chỉnh tề, mặc áo đen hoặc xám, hết lần này tới thần khác anh mặc một thân màu đỏ, bên trong còn mặc áo sơ mi màu sắc và hoa văn, không nói nên lời.

Ông Ninh chỉ gật đầu, không nói gì, rõ ràng là không hài lòng với việc Lục Tuyệt ăn mặc như vậy, còn bất mãn vì anh đột ngột xuất hiện.

Ninh Tri rất thông minh.

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, anh liếc nhanh nhìn ông cụ, chậm rãi nói: “Ông nội, chào ông nội.”

Ông cụ đang ngồi nhìn anh: “Ừ.”

Lúc này, một nam khách mời trẻ tuổi khác đi tới, hiển nhiên không chịu thua: “Ninh tiểu thư, Ninh lão tiên sinh.”

Ông Ninh gật đầu, ông liếc nhìn Lục Tuyệt bằng đôi mắt sắc bén, ông hy vọng cậu út nhà họ Lục sẽ nhận ra rằng mình không thể so sánh với người khác, không xứng với Ninh Tri.

“Ninh lão tiên sinh, ba con để con tới chào hỏi.” Người thanh niên mặc một bộ âu phục màu trắng, khôi ngô tuấn tú khiến người nhìn rất thoải mái.

Trên mặt ông Ninh mang theo ý cười: “Tôi nghe nói gần đây ba con đang đầu tư vào các dự án năng lượng mới.”

“Đúng vậy...” Người thanh niên vui vẻ nói chuyện phiếm với ông Ninh.

Bên cạnh, Lục Tuyệt mím chặt môi, có thể nhận ra người đàn ông kia lén nhìn Tri Tri của mình.

Anh cũng có thể cảm thấy rằng ông nội Tri Tri không thích anh.

Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt, cô đột nhiên nói với ông Ninh: “Ông nội, cháu sẽ đưa Lục Tuyệt đến khu ăn uống để ăn chút gì đó trước.”

Cô nhìn thấy những đám mây đen nhỏ có tia chớp không ngừng lấp ló trên đầu Lục Tuyệt, Ninh Tri liếc mắt qua, suýt chút nữa đã bị tia chớp phía trên làm cho mù mắt.

Ông Ninh liếc nhìn Lục Tuyệt, gật đầu.

Quản gia một mực đi dõi Lục Tuyệt, ông ấy để ý thấy ông Ninh thực sự không thích thiếu gia. Ngay cả đối với những vị khách khác, ông cũng nhiệt tình hơn là đối với thiếu gia trẻ của họ.

Quản gia đột nhiên cảm thấy thiếu gia rất đáng thương, anh không biết phấn đấu nói những điều tốt đẹp ở trước mặt ông Ninh, giữ lại ấn tượng tốt.

Ninh Tri nhanh chóng kéo Lục Tuyệt đi, nếu không rời đi, cô sẽ lo lắng Lục Tuyệt sẽ trở thành thần sấm!

Cô kéo Lục Tuyệt ra khỏi đại sảnh, hai người đi đến cuối hành lang ít người, tình cờ có một cây xanh cao có thể che chắn.

Ninh Tri hỏi anh: “Lục Tuyệt, tại sao anh không vui, sao anh lại tức giận?”

Cô nhìn thấy khung trên đầu chứa đầy những đám mây đen nhỏ có tia chớp, những tia chớp còn sáng hơn cả mặt trời nhỏ.

Cô đếm sơ qua, thậm chí có hai mươi cái!

Lục Tuyệt nhướng mắt, đôi mắt đen láy nhìn Ninh Tri, giống như một con quái vật nhỏ vừa tức giận vừa ủy khuất, cố gắng bảo vệ lương thực của chính mình: “Bọn họ nhìn cô, không cho xem.”

Nhiều người nhìn Tri Tri.

Ninh Tri sửng sốt một chút, sau đó cười híp mắt: “Lục Tuyệt, anh đang ghen sao?”

Anh có biết ghen là gì không?

Lục Tuyệt ngơ ngác nhìn cô.

Ninh Tri bắt gặp ánh mắt sạch sẽ của anh, cô cố ý trêu chọc: “Nếu bọn họ vẫn nhìn tôi, anh có thể làm gì?”

Dưới ánh đèn vàng ấm áp của hành lang, Lục Tuyệt mặc áo đỏ tươi cau mày, có chút sốt ruột duỗi tay ra ôm lấy Ninh Tri, thân hình cao lớn che khuất dáng người của Ninh Tri: “Giấu cô, giấu cô đi.” 

Giấu đi rồi, không cho xem.