Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 70




Năm hai mươi tư tuổi, Lục Lệ Hành tiến vào công ty, vân luôn đi theo ông nội Lục để học hỏi về công việc của công ty. Tới khi có thể đảm đương được mọi chuyện đã là hai mươi lăm tuổi. Từ năm hai mươi lăm đến năm ba mươi tuổi, thời gian năm năm này, anh đi sớm về khuya. Một ngày có hai mươi tư giờ, thì có mười lăm tiếng đồng hồ dùng để giải quyết công việc. Người nào không biết chuyện còn cho rằng Lục Lệ Hành không gần nữ sắc. Nhưng sự thật là do anh không có thời gian dành cho chuyện này.

Thời gian trôi qua, anh cũng tạo thành thói quen không có người khác phái bên cạnh. Bình thường vào những buổi tiệc rượu ở công tu, gặp được vô số người đẹp, nhưng cũng chẳng khơi gợi được hứng thú của anh. Cuộc sống sinh hoạt một mình đã lâu khiến cho anh tự cho rằng, mình không có hứng thú với phụ nữ nữa rồi.

Sự xuất hiện của Kỷ Khanh Khanh là ngoài ý muốn.

Đêm nay cũng là ngoài ý muốn, không một phút giây nào là không khiêu chiến vào điểm mấu chốt của lý trí anh cả.

Ngoài ban công, âm thanh của máy giặt chuyển động lấn át âm thanh hai người nói chuyện, cho nên phòng phát sóng không thể nghe thấy được.

“Chẳng phải anh nói quần áo bị bẩn à? Cho nên em mới mang đi giặt cho sạch đó. Bây giờ không có quần áo để mặc rồi. Anh đừng keo kiệt nữa. Cho người ta mượn áo sơ mi mặc hai ngày đi mà.”

Sống trên đời này hai mươi lăm năm, không có tiếp xúc nhiều với đàn ông, hơn nữa cô cũng không có hứng thú với đàn ông, cho nên cô không hiểu đàn ông cho lắm.

Như bây giờ, cô biết Lục Lệ Hành thích cô, như ngoài miệng, anh nói yêu cô, nhưng cô lại không có nghĩ tới chuyện Lục Lệ Hành sẽ nảy lên dục vọng đối với mình.

Cũng là bởi vì trong tiểu thuyết viết rằng, Lục Lệ Hành không gần nữ sắc, không có hứng thú với đàn ông. Hơn nữa, chung chăn chung gối với anh đã hai, ba tháng, da thịt tiếp xúc thân mật cũng có, nhưng chẳng phải Lục Lệ Hành vẫn khống chế, giữ mình rất tốt à?

Nhưng mà sau khi bị Thích Tĩnh Vân vạch trần, Kỷ Khanh Khanh nhìn vẻ mặt nghiêm trang này của Lục Lệ Hành, càng nhìn càng không vừa mắt, càng nhìn càng không thấy thích hợp.

Nghe lời này của Kỷ Khanh Khanh, Lục Lệ Hành cứng họng. Suy cho cùng thì lời này cũng do chính miệng anh nói ra.

“Em cảm thấy em mặc như này rất đẹp, chồng à, anh thấy thế nào?”

Nói xong, cô còn kéo áo xuống một chút, làm lộ ra nửa đầu vai, cùng xương quai xanh mê người.

Lục Lệ Hành bày ra khuôn mặt không hiểu phong tình, nghiêm túc nói:

“Không hợp, quần áo quá lớn. Em vẫn nên mặc đồ của em thì hơn. Máy giặt có chức năng làm khô, có thể khô trong vòng một đêm.”

Kỷ Khanh Khanh: “…”

Lời này của Lục Lệ Hành thật sự không thể bắt bẻ được.

Lục Lệ Hành nhìn cô thêm vài giây, sau đó lại ngồi lại ghế sofa. Cả một đêm mà vẫn chưa đọc xong một trang sách.

Kỷ Khanh Khanh đứng bên cạnh máy giặt, nhìn bóng dáng của Lục Lệ Hành, nghiến răng nghiến lợi.

Điện thoại thông báo tin nhắn của Thích Tĩnh Vân.

[Không có người đàn ông nào có thể kiềm chế được mình khi người phụ nữ mình yêu quyến rũ.]

Kỷ Khanh Khanh nhắn lại một câu:

[Nếu ngăn cản thì sao?]

[Không có khả năng, nếu không thì anh ta không phải là đàn ông.]

Kỷ Khanh Khanh cẩn thận suy nghĩ, cũng có khả năng là định lực của anh ấy hơn người mà?

Nửa giờ sau, máy giặt ngừng, giống như Lục Lệ Hành nói, tất cả quần áo đều khô, có thể mặc luôn được rồi.

Kế hoạch thất bại.

Kỷ Khanh Khanh ủ rũ phơi quần áo.

Nhưng mà quần áo bị sao thế này? Cái thì nhăn dúm dó, cái thì còn nhỏ lại?

Kỷ Khanh Khanh giơ quần áo lên, ở phía sau, chỗ nhãn hiệu có ghi: không thể giặt nước.

Cũng thật là “may mắn”, những bộ đồ cô mang đi giặt, đều không thể giặt bằng nước.

Xong đời rồi bé ơi, lần này thật sự chẳng có gì để mặc rồi.

Kỷ Khanh Khanh mặt mày ủ ê, ôm đống quần áo đó ngồi trên sofa, xem từng cái từng cái một.

“Cái này mua lúc dì Bùi với em đi dạo phố. Cái này em mới mua tháng trước, còn chưa mặc lần nào. Còn cả cái này nữa, trong nước không có để mà mua!”

Xem từng cái từng cái một, cuối cùng Kỷ Khanh Khanh đau đớn nói:

“Tất cả đều không thể mặc được nữa rồi!”

Đây đúng là “thử một lần chơi lớn để xem thiên hạ có trầm trồ” không đây mà.

Cô tự hỏi rốt cuộc là vì cái gì mà cô có thể làm ra loại chuyện này đây?

Kỷ Khanh Khanh vô cùng hối hận, chỗ quần áo kia đều là đồ cô thích đó! Đúng là trộm gà không thành còn mất nắm thóc.

“Sao thế em?”

Thấy Kỷ Khanh Khanh ủ rũ, Lục Lệ Hành hỏi.

Kỷ Khanh Khanh đưa quần áo cho anh xem, nói:

“Em không chú ý, không biết chỗ quần áo này đều không thể giặt nước được. Tất cả đều co lại rồi. Xem ra ngày mai em thật sự chỉ có thể mượn đồ của anh để mặc thôi.”

Kỷ Khanh Khanh ngồi xếp bằng bên cạnh Lục Lệ Hành, trên người cô là áo sơ mi cua Lục Lệ Hành, vạt áo che khuất quần chiếc quần ngắn ở bên trong. Từ chỗ của Lục Lệ Hành thì có thể nói là Kỷ Khanh Khanh giống như không có mặc gì ở bên trong mà chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi mỏng manh mà thôi. Đôi chân trắng nõn cuộn tròn trên ghế sofa, ngón chân nhỏ nhăn xinh xắn khiến cho tâm trí người ta khó mà tập trung được.

Ánh mắt Lục Lệ Hành hơi trầm xuống, hầu kết lên xuống, dường trong chỉ trong nháy mắt, anh lập tức rời ánh mắt đi chỗ khác.

“Ngày mai đưa em đi mua.”

“Anh đưa em đi á?”

“Hôm nay nghe em sắp xếp, ngày mai nghe anh sắp xếp.”

“Vâng.” Kỷ Khanh Khanh thuận miệng đáp, sau đó nhìn đồng hồ rồi nói:

“Chín giờ rồi, chúng ta nên đi ngủ rồi nhỉ?”

Lục Lệ Hành cúi đầu, nghiêm túc lật giở trang sách, nói:

“Em đi ngủ trước đi.”

Kỷ Khanh Khanh ngáp một cái:

“Em chờ anh đi ngủ cùng.”

Nói xong thì dựa vào người Lục Lệ Hành, dùng cặp mắt mơ màng buồn ngủ kia xem sách cùng Lục Lệ Hành.

Hương thơm ngọt ngào trên người Kỷ Khanh Khanh như có như không xâm nhập vào khứu giác của Lục Lệ Hành. Người đẹp ở bên cạnh, tâm trí không khỏi rung động. Nhưng mà trong lòng loạn, còn ngoài mặt vẫn bình tĩnh như không, Lục Lệ Hành đã tu hành đến cảnh giới thượng thừa rồi.

Ban ngày ra ngoài dạo chơi, đến chiều lại bị Lục Lệ Hành làm cho bất ngờ, cả thể xác và tinh thần của Kỷ Khanh Khanh đã vô cùng mệt mỏi. Dựa vào vai Lục Lệ Hành một chút, mùi hương đặc biệt trên người anh bao trùm lấy cô, tựa như đang muốn đưa con người ta vào giấc mộng đẹp.

“Em đi ngủ trước đi.”

Kỷ Khanh Khanh cọ mặt vào vai anh, nhỏ giọng nói:

“Em chờ anh, muốn ngủ cùng nhau.”

“Khanh Khanh, dậy đi, vào phòng thay đồ ngủ rồi ngủ, không có sẽ cảm lạnh.”

Không có lời đáp lại.

Lục Lệ Hành nghiêng đầu, bình thường Kỷ Khanh Khanh chỉ cần mười lăm phút đã có thể ngủ rồi. Vậy mà hôm nay lại tự phá vỡ kỷ lục, cô mới dựa vào vai anh chưa tới ba phút mà đã có thể ngủ được rồi.

Lục Lệ Hành thở dài, tiếng thở đầy bất đắc dĩ. Anh đặt quyển sách trong tay xuống, nhẹ nhàn đứng dậy. Một tay đặt dưới nách, một tay ôm lấy đầu gối cong cong, dùng sức, nhẹ nhàng ôm Kỷ Khanh Khanh lên.

Năm phút sau, phòng phát sóng sắp đóng chỉ vì cái ôm này mà một lần nữa nhốn nháo.

【 Thế mà tổng giám độc Lục lại đưa áo sơ mi của mình cho Kỷ Khanh Khanh mặc, thật là có ý tứ đó! 】

【 Đúng đấy! Thật sự là rất có ý tứ! Bạn trai tôi vừa thấy tôi mặc áo sơ mi của anh ấy là đã không thể nhịn được rồi! 】

【 Kỷ Khanh Khanh mặc như vậy thật sự rất đẹp á! Chân dài như vậy, tôi là con gái còn rung động. Ngày mai tôi cũng phải thử mặc áo sơ mi của bạn trai mới được! 】

【 Từ Weibo tới nè! Hai người này ngọt ngào quá đi mấ! 】

【 Kỷ Khanh Khanh cũng không giống như những gì trên Weibo nói đâu. Tôi thấy cô ấy giống một em gái vô cùng dễ thương ý! 】

【 Sắp đi ngủ rồi mà còn phải ăn cơm tró…】

【 A! Hôm nay tôi cũng muốn được bạn trai ôm về phòng! 】

【 A a a a a a a a a… Tôi cũng muốn được bạn trai siêu đẹp trai, siêu khỏe bế về phòng!!! 】

【 Tại sao mấy người lại nói đây là mối tính đầy tính toán nhỉ? Sao không ai thấy hâm mộ hai người họ? Tối đi ngủ có thể nhìn thấy nhau, sáng hôm sau dậy cũng là nhìn thấy nhau đầu tiên.】

Vào phòng, Lục Lệ Hành đặt cô lên giường.

Kỷ Khanh Khanh mơ mơ màng màng một lúc, sau đó dần dần tỉnh táo. Cô cố gắng mở to mắt, nhìn thấy Lục Lệ Hành đang tìm gì đó trong tủ quần áo.

Không thể ngủ! Không thể ngủ! Không thể ngủ!

Chỗ quần áo đã anh dũng hy sinh của cô không thể hy sinh vô nghĩa được!

Kỷ Khanh Khanh dùng chỗ quần áo đã khiến mình đau lòng kia để xua tan cơn buồn ngủ. Cô nhắm mắt lại, lắng tai nghe động tĩnh, tùy thời cơ mà hành động.

Lục Lệ Hành tìm cho cô một bộ đồ ngủm đang chuẩn bị đánh thức cô thì Kỷ Khanh Khanh đột nhiên mở mắt. Nhân lúc Lục Lệ Hành không đề phòng, cô ôm lấy anh, đè xuống giường, sau đó dùng chăn che đi cơ thể hai người.

Tầm mắt từ sáng chuyển tối, Lục Lệ Hành ngạc nhiên, sau đó một bàn tay mềm mại ôm lấy eo anh, giống như tư thế ngủ ngày thường.

Hơi thở của Kỷ Khanh Khanh phả vào bên tai anh, cô nói:

“Chồng ơi, ngủ.”

Giống như một lời mời gọi trần trụi.

Cổ họng Lục Lệ Hành khô khốc. Anh là một người đàn ông bình thường, cho nên cũng có phản ứng sinh lý như một người đàn ông bình thường.

“Em thay quần áo trước đi.”

Trong chăn quá tối, Kỷ Khanh Khanh chỉ nghe được giọng nói nghiêm túc của Lục Lệ Hành mà không thể thấy được ánh mắt hốt hoảng, muốn né tránh của anh. Cô nghĩ rằng, Lục Lệ Hành là một chính nhân quân tử, người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn có thể bình tĩnh. Đồng nghĩa với việc, anh không hề hứng thú với cô.

Có lẽ do cô không đủ quyến rũ?

“Ngủ như này cũng được mà.”

Lục Lệ Hành thở sâu, đưa tay đẩy chân tay của Kỷ Khanh Khanh ra. Chỉ là Kỷ Khanh Khanh cũng gia tăng sức lực, khiến cho hai người càng ngày càng gần.

Kỷ Khanh Khanh mạnh, Lục Lệ Hành càng mạnh hơn. Anh mạnh mẽ đẩy người đang ôm mình ra, sau đó nói:

“Đừng nghịch nữa! Ngoan ngoãn ngủ đi!”

Kỷ Khanh Khanh có thủ đoạn, nhưng sức lực của Lục Lệ Hành lại mạnh hơn.

Trong lòng Kỷ Khanh Khanh bỗng xuất hiện cảm giác cô đơn và thất bại.

Người ta đều nói rằng đàn ông thấy phụ nữ mặc quần áo của mình thì chẳng thể nào khống chế được dục vọng của mình. Có thể khống chế được, thì có lẽ anh ta không phải đàn ông.

Đều nằm chung một chiếc giường, đắp chung một chiếc chăn mà Lục Lệ Hành vẫn có thể khống chế được.

Kỷ Khanh Khanh nhìn anh, không chớp mắt nhìn anh.

Đôi mắt nặng nề của Lục Lệ Hành cũng nhìn cô. Anh dùng chăn che hết cơ thể cô lại, chỉ để lộ ra cái đầu mà thôi.

“Em muốn làm gì?”

Lục Lệ Hành cúi người xuống, đè lại đôi tay đang giãy dụa của cô, nhìn cô không chớp mắt, nói:

“Em nghe anh nói, anh là do ông nội nuôi lớn, những gì ông dạy anh, em có thể gọi đó là tư tưởng phong kiến, là lạc hậu, là cổ hủ, nhưng anh vẫn muốn nói.”

“… Chuyện gì vậy?”

“Từ lúc anh còn nhỏ, ông nội đã nói với anh rằng, muốn được người khác tôn trọng, đầu tiên phải có trách nhiệm. Ông nội tôn trọng bà nội cả đời. Kỷ Khanh Khanh, em là vợ của anh, anh thích em, anh tình nguyên chăm sóc em cả đời, cũng rất mong chờ lần đầu tiên với em. Nhưng anh không muốn lúc này, ở nơi này. Anh không muốn tùy tiện, cũng không muốn vội vàng như vậy, em hiểu không?”

Lục Lệ Hành giữ tay Kỷ Khanh Khanh bằng một lực khá mạnh, khiến cho Kỷ Khanh Khanh khó tránh thoát được. Cô chỉ có thể nằm im trong chăn. Đôi mắt anh sáng quắc, đáy mắt là sự nghiêm túc và kiên trì.

Từng câu từng chữ, cực kỳ có lực.

Bốn mắt nhìn nhau, hàng lông mi của Kỷ Khanh Khanh bất an chớp chớp, tim đập loạn nhịp.

“Hiểu không em?”

Kỷ Khanh Khanh gật đầu, đáp:

“Hiểu ạ.”

Hiểu lời anh nói, hiểu ý tứ trong lời anh nói, càng hiểu sự chờ mong của anh.

Kỷ Khanh Khanh vô cùng thỏa mãn.

Thỏa mãn vì thái độ của Lục Lệ Hành, thỏa mãn vì tình cảm của Lục Lệ Hành dành cho cô.

Anh yêu cô, cũng sẽ vì cô mà rung động, càng vì cô mà áp chế sự rung động.

Cả người căng chặt của Lục Lệ Hành cuối cùng cũng thả lỏng, anh đứng dậy, nói:

“Em ngủ sớm đi, anh sang phòng ngủ phụ ngủ.”

Cả phòng đều là hương vị của cô khiến máu trong người anh sôi trào, trong đầu chỉ nghĩ tới giải tỏa dục vọng. Lục Lệ Hành nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ chính.

Tiếng đóng cửa vẫn quanh quẩn bên tai, Kỷ Khanh Khanh giật mình tỉnh táo, trong đầu vẫn còn vang vọng lời nói của Lục Lệ Hành, sau đó cô đột nhiên nhoẻn miệng cười.

Anh tình nguyên chăm sóc em cả đời.

Cũng rất mong chờ lần đầu tiên với em.

Trong đầu chỉ còn mỗi hai câu nói này, cho tới đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng lên cao. Lăn lộn một vòng, Kỷ Khanh Khanh xốc chăn rời giường. Bàn chân nhẹ nhàng đạp lên mặt đất, rón rén đẩy cửa phòng ngủ của Lục Lệ Hành ra. Nhìn Lục Lệ HÀnh đang nghiêng người ngủ say, cô híp mắt, cười tinh nghịch.

Cô xốc chăn lên, nằm vào trong lòng Lục Lệ Hành.

Nhẹ nhàng, không làm ảnh hưởng tới anh.