Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 76-2




“Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, tiếp tục.”

Kỷ Khanh Khanh: “…” Chưa nghỉ ngơi đủ đâu.

“Chồng ơi, cho em nghỉ thêm một phút nữa đi, một phút cuối cùng thôi, tay em mỏi lắm.”

“Không được, ngồi dậy.”

“Chồng ơi….”

Cuối cùng, vẻ mặt Kỷ Khanh Khanh như đưa đám, nước nắm nước mũi chảy ra những vẫn phải làm xong động tác chống đỡ cơ thể. Sau khi được nghỉ ngơi năm phút, Lục Lệ Hành lại giữ chân cô lại, nói:

“Ba mươi cái gập bụng.”

Kỷ Khanh Khanh nằm xuống, nhưng không ngồi được dậy.

“Chồng ơi….”

Người chồng nào đó không thèm quan tâm, nói:

“Không được làm nũng, ngồi dậy.”

Kỷ Khanh Khanh: “???”

Sắc mặt cô đỏ bừng, đột nhiên đứng dậy, nói:

“Ai làm nũng chứ!”

“Cũng không cho chơi xấu.”

“Ai chơi xấu chứ! Lên thì lên!”

Vừa nói vừa làm hai cái gập bụng.

Không thể hiện một chút thì cho rằng mình chẳng thể làm được gì!

Kỷ Khanh Khanh tức giận, âm thầm phân cao thấp với Lục Lệ Hành, một hơi làm xong ba mươi cái gập bụng. Bụng cô lúc này như bị lửa đốt, nằm trên mặt đất thở dốc.

“Nghỉ ngơi ba phút rồi làm lại ba mươi cái nữa.”

Kỷ Khanh Khanh nói không nên lời:

“Em mệt mỏi lắm…”

Lục Lệ Hành thấp giọng nói:

“Nghe lời anh, kiên trì một chút nữa, nếu không thì vận động ban nãy đều làm không công rồi, nào.”

Giọng điệu dịu dàng như vậy khiến Kỷ Khanh Khanh như quên một chút xíu mệt mỏi, thấy Lục Lệ Hành không chịu “buông tha cô” thì cô chỉ còn cách cắn răng ngồi dậy, tiếp tục haonf thành hai hiệp gập bụng.

Gập bụng và động tác chống đỡ cơ thể  tốn hai mươi phút, Kỷ Khanh Khanh nằm trên thảm yoga thở không ra hơi, linh hồn cũng sắp rời khỏi xác rồi.

“Nghỉ ngơi mười phút rồi chạy bộ, nếu không muốn chạy thì tiếp tục nghỉ đi.”

Kỷ Khanh Khanh không nói gì, ngồi bên cạnh anh nhìn thiết bị ở khu rèn luyện. Những thứ đó cô có dùng lực đẩy như thế nào thì nó cũng vẫn bất đông, còn Lục Lệ Hành như chẳng cần phải tốn nhiều sức. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ dừng lại nghỉ ngơi hai phút, sau đó hơi thở ổn định lại rồi thì lại tiếp tục tập luyện.

Không lâu sau trước ngực và sau lưng Lục Lệ Hành đã bị mồ hôi làm ướt áo, mồ hôi trên trán cũng chảy xuống theo khuôn mặt.

Kỷ Khanh Khanh nhìn một lát, sau khi nghỉ ngơi tốt rồi thì yên lặng lên máy chạy bộ, chạy chậm.

Nửa giờ sau, Lục Lệ Hành đã tập xong. Anh dúng khăn lông lau mồ hôi, sau đó đi đến bên cạnh Kỷ Khanh Khanh, chuyển chế độ chạy của cô thành đi bộ thong thả.

Kỷ Khanh Khanh vừa thở dốc vừa đi. Năm phút sau, hai chân mềm nhũn bước xuống máy chạy bộ.

Lục Lệ Hành nói không sai, cơ thể của cô quá yếu ớt, chạy chậm này cũng giống như đi nhanh hơn một chút mà thôi, vậy má đã khiến cô thở không ra hơi rồi.

Cả người Kỷ Khanh Khanh dựa vào người Lục Lệ Hành để đi hai vòng quanh phòng, sau đó mới ngồi xuống đất nghỉ ngơi.

“Mệt chết em rồi.”

“Nghỉ ngơi một lát nữa rồi chúng mình về phòng.”

Kỷ Khanh Khanh nhìn anh, nói:

“Nhưng mà em không muốn vận động nữa.”

“Cho nên?”

“Anh cõng em đi.”

Kỷ Khanh Khanh nghĩ thầm, ban nãy anh hành em như vậy, em đòi hỏi một chút phúc lợi cũng đâu có sao?

Lục Lệ Hành cười:

“Trên người anh nhiều mồ hôi như vậy, em không chê à?”

Kỷ Khanh Khanh xua tay:

“Không chê không chê, em cũng ra mồ hôi mà.”

Đối với hành động trẻ con của Kỷ Khanh Khanh, Lục Lệ Hành cảm thấy bất đắc dĩ, anh xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nói:

“Lên đi nào.”

Kỷ Khanh Khanh híp mắt cười, leo lên lưng anh.

Không biết có phải áo giác của cô hay không mà cô cảm thấy lưng của Lục Lệ Hành ngày hôm nay có chút lớn hơn, cô nằm cũng thoải mái hơn nhiều.

Thoải mái đến mức muốn ngủ.

“Lần sau còn tới phòng tập nữa không?”

“Có tới.” Thoải mái như vậy, sao cô không tới chứ?

—— “Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị sinh mệnh + 10. Thời gian sinh mệnh trước mắt là mười tám giờ.”

Lục Lệ Hành cõng Kỷ Khanh Khanh về phòng khách sạn, trên đường gặp không ít người, nhưng hai người đều không để ý.

Trở về phòng, Kỷ Khanh Khanh bị Lục Lệ Hành nhét vào phòng tắm, sau đó điện thoại trên sô pha cũng vang lên tiếng chuông.

Hình như ban nãy đi tậm thể hình, anh quên không mang theo điện thoại.

Lục Lệ Hành đi tới rồi cầm điện thoại lên, vừa mở ra thì thấy thông báo WeChat là năm mươi tám, mười hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Trần Thư Diệc.

Lục Lệ Hành trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.

“Chuyện gì?”

Trần Thư Diệc ở bên kia như phát điên rồi:

“Cậu vừa làm gì thế! Tôi gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điệc thoại? Bao nhiêu tin nhắn? Tới phòng tìm cậu thì cậu không ở đó. Tôi phải đi hỏi tổ chương trình mới biết cậu tới phòng tập thể thao….”

“Có việc thì nói đi.”

Trần Thư Diệc đột nhiên im bặt, thấp giọng nói:

“Là thế này, cậu cũng biết lúc tôi và Trăn Trăn kết hôn cũng là lúc tôi phá sản, cái gì cũng không có, khi cầu hôn cũng chỉ là một chiếc nhẫn rẻ tiền. Hai ngày trước tôi có để ý tới một hội đấu giá. Ở đó có một viên ngọc xanh mà Trăn Trăn vẫn luôn chú ý. Tôi muốn tặng cho cô ấy. Nhưng mà hội đấu giá kia, muốn tham gia phải có thư mời. Mà nghe nói, cậu nhận được một thư mời. Vậy nên tôi muốn nhờ cậu đấu giá giúp tôi.”

“Đợi một chút.”

Lục Lệ Hành về phòng, mở máy tính lên, sau đó vào phần hòm thư. Quả nhiên có một lá thư mời, từ một tháng trước.

Thư điện tử có ghi rõ địa chỉ nơi buổi đấu giá tổ chức, thậm chí còn gửi kèm một phòng phát trực tiếp.

“Đúng là có một buổi đấu giá.”

Lục Lệ Hành nhìn thời gian ghi trong thư, nói:

“Tám giờ tối ngày hôm nay bắt đầu à?”

Trần Thư Diệc gấp tới nỗi sắp phát điên rồi:

“Bây giờ là tám rưỡi rồi ông ơi! Mau vào xem giúp tôi đi, xem ba viên ngọc xanh cuối cùng trên thế giưới còn ở đấy không.”

Lục Lệ Hành mở phòng trực tiếp của buổi đấu giá, chuyển sang một trang web khác, năm giây sau, video xuất hiện trên màn hình.

Đang được bán đấu giá là một bức tranh, nghe nói đã bị thiêu hủy rồi nhưng lại hoàn hảo không tổn hại gì xuất hiện trong buổi đấu giá.

Mấy người tham gia không ngừng ra giá, cuối cùng bức tranh ấy cũng được bán với giá hai ngàn tám trăm vạn.

“Sao rồi? Lấy được chưa?”

Nói cũng khéo, Trần Thư Diệc vừa dứt lời thì món hàng tiếp theo xuất hiện trong video chính là viên ngọc xanh mà anh ấy muốn. Viên ngọc xanh ấy được khảm ở trên chiếc nhẫn. Chỉ lẳng lặng trên sân khấu nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt được.

Người ra giá không ngừng, hiển nhiên là nó rất được hoan nghênh.

“Vẫn chưa. Viên ngọc bích này có giá khởi điểm là năm trăm vạn, cậu định ra giá nhiều hay ít?”

“Đừng nói đền tiền bạc nữa, cậu chỉ cần giành được cho tôi là được.”

“Được.”

Mọi người ra giá rất sát nút. Mỗi lần Lục Lệ Hành ra giá đều hơn hai trăm vạn. Khi mức giá đến hai ngàn băm trăm vạn thì không còn mấy người tiếp tục nữa mà chỉ còn lại duy nhất một người. Người chủ trì giải quyết dứt khoát, nói hai ngàn bốn trăm vạn lần một.

“Han ngàn bốn trăm vạn, cậu có muốn tăng lên không?”

Trần Thư Diệc trầm mặc một lát, sau đó cắn răng nói:

“Tăng!”

Cuối cùng,chiếc nhẫn ngọc bích ấy về tay Trần Thư Diệc với giá hai ngàn sáu trăm vạn.

“Hai ngàn sáu trăm vạn, chúc mừng cậu.”

Trái tim căng chặt của Trần Thư Diệc cuối cùng cũng buông lỏng, anh ấy cười cười:

“Cảm ơn cậu.”

Sau khi cúp máy, Lục Lệ Hành chuẩn bị đóng máy tính, nhưng lại bị món hàng tiếp theo hấp dẫn sự chú ý.

Đó là một chiếc nhẫn kim cương kết hợp giữ một viên kim cương màu trắng và một viên kim cương khác màu xanh lam, dưới ánh đèn tỏa sáng lung linh rực rỡ.