Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 96: Tôi sẽ không trở lại




Mặc dù cuộc chiến thương mại này diễn ra rất mạnh mẽ nhưng không phải là đột ngột xảy ra, mà ở nước ngoài đã sớm ấp ủ chuyện này từ lâu rồi. Các công ty lớn trong nước vẫn có thể tự bảo vệ mình, nhưng các công ty nhỏ và vừa thì lại lâm vào hoàn cảnh cực kỳ khó khăn.

Lục thị có mấy chi nhánh ở nước ngoài, có mối quan hệ hợp tác mật thiết với nhau. Trong khoảng thời gian này, Lục Lệ Hành bận đến mức chân không chạm đất.

Trợ lý của anh là Trần Tịnh ôm một chồng tài liệu mang vào cho anh, sau đó hỏi: “Tổng giám đốc Lục, chuyến bay ngày mai vào mười giờ sáng, anh hãy xem xét thời gian trở về…”

Chuyện năm ngày sau là hôn lễ của Lục Lệ Hành, toàn bộ nhân viên trong tập đoàn đều biết. Nhưng trong thời gian nước sôi lửa bỏng như thế này, có lẽ hôn lễ sẽ phải lùi lại rồi.

Bởi vì chuyện này cũng không phải là một, hai ngày có thể giải quyết được.

Bàn tay đang lật giở trang giấy của Lục Lệ Hành dừng lại một chút, sau vài giây im lặng, anh ngẩng đầu, trả lời: “Hai ngày sau trở về.”

Chỉ hai ngày thôi sao?

Trận Tịnh sửng sốt.

Chuyện này liên quan đến toàn bộ thị trường nước ngoài, phải chạy đua với thời gian, nhưng chỉ ở lại hai ngày?

Chưa kể đến việc giải quyết chuyện này, có khi ngay cả mặt mũi của người phụ trách nước ngoài cũng không gặp được. Sau khi trở về sẽ là lễ cưới, tình hình trong nước sẽ bị tạm dừng hai ngày, vậy thì không biết tình hình nước ngoài sẽ nghiêm trọng như thế nào.

Nhưng Trần Tịnh cũng hiểu rõ bổn phận của mình, loại chuyện này Lục Lệ Hành là người rõ nhất, cho nên cô ấy cũng không thể xen vào.

“Tổng giám đốc Lục, còn một việc nữa.”

“Chuyện gì?”

“Công ty khoa học kỹ thuật Trí Đình đã bị thu mua vào ngày hôm qua.”

Lục Lệ Hành nhíu mày, “Thu mua?”

Trần Tịnh gật đầu: “Đúng vậy, là… Anh Lục Lệ Đình đồng ý bán, hơn nữa cũng đã từ chức vào ngày hôm qua.”

Khoa học kỹ thuật Trí Đình là công ty Lục Lệ Đình gây dựng bằng hai bàn tay trắng, mấy năm gần đây cũng phát triển rất khá, nếu như không vì chiến tranh thương mại lần này thì có lẽ sớm muộn gì nó cũng sẽ phát triển thành công ty lớn.

Nhưng cho dù bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến tranh thương mại lần này, theo như anh biết, cũng không đến nỗi đi tới đường cùng, bị thu mua như thế này.

Hơn nữa công ty này là do một tay Lục Lệ Đình sáng lập, không biết đã trả giá bằng tâm huyết bao nhiêu ngày đêm, cho dù một tia hy vọng cũng sẽ không từ bỏ, vậy tại sao lại đồng ý bán đi?

Lục Lệ Hành suy nghĩ một hồi rồi không nghĩ nữa, anh không thể tiêu tốn quá nhiều thời gian cho chuyện này, bởi vì Lục thị cũng đang gặp khủng hoảng, anh không có thời gian và sức lực đi để ý chuyện khác.

“Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”

Trần Tịnh xoay người rời khỏi văn phòng.

Cửa văn phòng đóng lại, Lục Lệ Hành buông bút, dựa vào phía sau, mệt mỏi xoa phần giữa lông mày.

Khoảng thời gian trước, văn hóa làm việc 996* rất rắc rối, nói thật thì văn hóa làm việc 996 đối với anh cũng khá nhẹ nhàng, nhưng mấy tháng gần đây, anh đã không làm việc với cường độ cao như thế này. Cho nên trong khoảnh thời gian ngắn chưa kịp thích nghi, cơ thể và tinh thần đều mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi.

(*) Văn hóa làm việc 996: Thuật ngữ mô tả lịch làm việc đặc biệt, từ 9h sáng đến 9h tối 6 ngày mỗi tuần.

Nghỉ ngơi được khoảng một phút, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, “Tổng Giám đốc Lục, cuộc họp bắt đầu rồi.”

Lục Lệ Hành hít sâu một hơi, lên dây cót tinh thần, đứng dậy đi họp.

Tối nay Lục Lệ Hành vẫn về nhà lúc mười giờ.

Chân trước vừa xuống xe, chân sau Lục Lệ Đình đã bước vào, xe dừng trong sân, Lục Lệ Hành đứng đợi một lát, thấy Lục Lệ Đình ủ rũ xuống xe, vừa lúc chạm mặt Lục Lệ Hành.

Đèn trong sân hơi tối, không nhìn rõ lắm.

“Anh cả…” Hai người nhìn nhau, Lục Lệ Đình im lặng rũ mắt, né tránh ánh mắt của Lục Lệ Hành.

“Công ty bị thu mua?”

Lục Lệ Đình buồn bã trả lời: “Đúng vậy.”

Lục Lệ Hành nhíu mày, có thể nói rằng, trong khoảng thời gian này đôi lông mày của anh chưa từng giãn ra. Anh khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Vào nhà đi.”

Mở cửa ra, mọi ngày phòng khách đã sớm tắt đèn, hôm nay lại sáng trưng.

Ông nội Lục và Kỷ Khanh Khanh ngồi trên ghế sô pha, vừa nói vừa cười, rõ ràng là đang đợi bọn họ.

“Ông nội, ông còn chưa ngủ?”

Ông nội Lục cười nói: “Đang đợi cháu. Sao hôm nay trùng hợp vậy, hai đứa cùng về luôn?”

Lục Lệ Đình: “Ông nội.”

“Ngồi xuống đi, ông và Khanh Khanh có chuyện muốn nói với cháu.”

Lục Lệ Hành nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh, nhìn vẻ mặt thoải mái, có lẽ cũng không phải chuyện lớn gì.

“Chuyện công ty hai ngày nay ông hiểu rất rõ ràng, hôm nay cũng tới bệnh viện thăm ông Cô, tình hình của ông ấy thật sự không tốt lắm, cho dù là sức khỏe hay công ty, cứ cho là lần này Cô thị thoát nạn được lần nay, thì sau này cũng khó khôi phục lại như cũ.” Nói đến đây, ông nội Lục thở dài: “Vốn dĩ còn trông cậy vào Cô Thiếu Ngu, nhưng bây giờ có lẽ không thể rồi.”

Nói tới đây, ông nội Lục nhìn về phía Lục Lệ Hành, “Ít ra thì Lục thị vẫn còn có cháu, vất vả cho cháu rồi.”

Khi ông nội Lục còn trẻ, Cô thị và Lục thị đều rất tốt, nhưng bây giờ ông Cô bệnh tật nằm trong viện, người làm chủ nhà họ Cô cũng không có, chỉ có duy nhất một đứa cháu trai là Cô Thiếu Ngu lại là người ăn chơi trác táng, cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, không thể trông cậy được. Một công ty lớn như vậy, mắt thấy đây là một trận chiến lớn, cũng chẳng có sức lực mà chống cự.

Lục thị có ngày hôm nay, đều là nhờ công lao của Lục Lệ Hành.

“Chuyện ở nước ngoài như thế nào rồi?”

Nghe vậy, Lục Lệ Hành nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh: “Ngày mai cháu sang Mĩ, hai ngày sau sẽ trở về.”

“Chuyện lớn như vậy, hai ngày có đủ để giải quyết không?”

Lục Lệ Hành không dám chắc chắn, chỉ nói: “Cháu sẽ cố gắng.”

Ông nội Lục im lặng, không nói gì.

Kỷ Khanh Khanh cười nói: “Chúng mình hoãn đám cưới đi.”

“Hoãn lại?”

Kỷ Khanh Khanh gật đầu: “Em biết chuyện này rất nghiêm trọng, sao hai ngày có thể giải quyết được? Cho nên em muốn hoãn đám cưới, chờ cho chuyện này ổn định rồi, chúng mình sẽ tổ chức.”

“Nhưng mà…”

“Còn nhưng mà gì nữa? Chờ anh giải quyết chuyện này xong, chúng mình còn rất nhiều thời gian, hơn nữa em cũng không muốn chuyện kết hôn diễn ra quá vội vàng, anh nghĩ như thế nào?”

Lục Lệ Hành im lặng nhìn cô.

Thị trường nước ngoài biến động, thời gian hai ngày chắc chắn không thể giải quyết được vấn đề gì, hoãn đám cười lại là biện pháp tốt nhất. Nhưng đám cưới là do Khanh Khanh, ông nội và dì Bùi chuẩn bị từ lâu, ngày cưới cũng đã định, thiệp mời đã gửi đi, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, Ấy vậy mà bây giờ lại đổi sang ngày khác, nói thế nào đi chăng nữa cũng sẽ có chsut hụt hẫng.

Lục Lệ Hành muốn nói gì đó, nhưng đã bị Kỷ Khanh Khanh cướp lời: “Nếu anh không phản đối, vậy thì cứ như vậy đi, hoãn đám cưới lại, chờ đến khi bão táp lần này hoàn toàn qua đi, chúng mình sẽ quyết định chuyện đám cưới.”

Lục Lệ Hành cúi đầu cười khẽ, “Khanh Khanh, cảm ơn em.”

“Đừng cảm ơn em, chẳng phải vợ chồng sống với nhau phải có sự tin tưởng và thấu hiểu sao? Chuyện công việc không thể tránh được, em hiểu mà.”

Ông nội Lục cũng nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh, “Khanh Khanh, ông cũng cảm ơn cháu.”

“Ông nội…”

“Chúng mình đi thôi.”

Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Đình cùng nói.

Sau đó, cả ba người đều nhìn về phía Lục Lệ Đình im lặng từ lâu.

Dưới ánh mắt của ba người, Lục Lệ Đình thấp giọng nói: “Ông nội, công ty của cháu bị thu mua rồi.”

“Thu mua?” Ông nội Lục trầm giọng hỏi: “Sao lại như vậy?”

“Công ty cháu không thể chống lại chiến tranh thương mại, cháu cũng không thể gánh vác nó, cho nên bị thua mua còn hơn là phá sản.” Nửa đời tâm huyết đều đổ xuống sông xuống biển, nói không đau lòng là giả, nhưng anh ta vẫn miễn cưỡng mỉm cười, “Mặc dù hai ngày nay công ty bị thu mua, nhưng chuyện công ty của Lục thị ở nước ngoài cháu cũng có chút hiểu biết. Cháu đoán rằng bây giờ bên kia đang yêu cầu một người có tiếng nói đến đó giải quyết, cháu cũng là người của nhà họ Lục, cháu cảm thấy mình rất hợp để tham gia.”

Ông nội Lục và Lục Lệ Hành nhìn nhau.

“Cháu đi?”

Lục Lệ Đình hỏi lại: “Không được ạ?”

Mấy năm nay Lục Lệ Đình tay trắng lập nghiệp, dưới tình huống thị trường khắc nghiệp thành lập một công ty riêng, tuy rằng quy mô không lớn, nhưng nhìn chung cũng không tệ.

“Vé máy bay ngày kia đã đặt rồi, ngày mai sẽ bàn cụ thể về chuyện công ty.” Lục Lệ Đình đứng dậy, nhìn Kỷ Khanh Khanh, cười khẽ, “Nhưng mà không thể tham gia hôn lễ của hai người, thật đáng tiếc.”

Nhưng trên mặt, nơi đáy mắt, không hề có vẻ tiếc nuối.

Cùng lúc đó, tòa nhà nằm giữa trung tâm thành phố, đèn đuốc sáng trưng.

Cô thị và Lục thị đều là những công ty có dánh tiếng, chiến tranh thương mại xảy ra khiến cho rất nhiều thứ biến động.

Trên bàn làm việc chất đầy tài liệu, Cô Thiếu Ngu ngồi phía sau bàn làm việc, đối mặt với nhiều tài liệu như vậy, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Từ nhỏ anh ta đã là người ăn chơi trác táng, ăn nhậu chơi bời, không biết làm gì cả. Ông Cô biết anh ta là người như thế này, vì anh ta mà tìm đường lui, giao hết công việc của công ty cho một giám đốc mà mình tin tưởng để xử lý. Nhưng không ngờ rằng, chiến tranh thương mại lại đẩy Cô thị lên đầu ngọn sóng.

Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý cầm một xấp tài liệu vội vàng đi vào phòng.

“Tổng Giám đốc Cô, đây là tài liệu gấp cần anh ký tên.”

Trợ lý đặt tài liệu xuống trước mặt Cô Thiếu Ngu. Anh ta vừa nhìn tài liệu phủ một đống chữ đó thì thấy đau đầu, mỗi chữ anh ta đều biết, nhưng khi kết hợp lại với nhau, anh ta chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì.

Nhanh chóng ký tên mình vào phần ký tên, trợ lý cầm tài liệu, vội vàng rời đi.

Nhìn đống tài liệu chất đầy như núi trước mặt, Cô Thiếu Ngu mất kiên nhẫn, ném bút sang một bên, dựa vào sau ghế, kéo chiếc cà vạt trước ngực mình, thở sâu mấy hơi.

Anh ta không có khả năng này.

Anh ta không cứu được công ty.

Không thể cứu bất cứ ai.

Tại sao lại muốn đưa gánh nặng này cho anh ta vậy?

Anh ta càng làm càng khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.

Cô Thiếu Ngu tuyệt vọng nghĩ.

Điện thoại trên bàn vang lên, Cô Thiếu Ngu không nhận, sau khi chuông vang một hồi, đầu dây bên kia cúp máy, tiếng chuông bỗng im bặt.

Cô Thiếu Ngu im lặng một lát, một phút sau, chuông điện thoại lại vang lên.

Tiếng chuông khiến anh ta càng thêm phiền lòng, Cô Thiếu Ngu cầm lấy điện thoại, là Thẩm Vi Vi.

Cô Thiếu Ngu ngẩn người, vội vàng nhận máy, “Vi Vi, em tìm anh có chuyện gì?”

“Mấy ngày rồi anh không gọi cho em, xảy ra chuyện gì sao?”

Cô Thiếu Ngu đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Không có gì, chỉ là ông nội nằm viện, công ty… Công ty có hơi bận.”

“Ông nội nằm viện? Nằm viện nào thế? Em đến thăm ông ấy.”

“Được, ngày mai đi, ngày mai anh đi cùng em.”

“Vâng.”

Trong điện thoại im lặng một hồi, Thẩm Vi Vi nói: “Thiếu Ngu, MSI Studio có vấn đề gì sao?”

MSI là phòng làm việc mà Cô Thiếu Ngu mở vì cô ta, toàn bộ đoàn đội đều là Cô Thiếu Ngu chi một khoản tiền lớn để mời về, toàn tâm toàn ý phục vụ công việc của Thẩm Vi Vi.

Nhưng khoảng thời gian này, phòng làm việc đã thay đổi.

Đầu tiên là không có tiền, sau đó là những dự án đã thương lượng lại đột nhiên thay đổi. Bây giờ phòng làm việc đã đồn rằng, Cô thị gặp nguy hiểm, phòng làm việc dựa vào Cô thị khó mà giữ được.

Đợi mấy ngày mà Cô Thiếu Ngu vẫn không gọi tới, lúc này Thẩm Vi Vi mới đứng ngồi không yên, gọi cho anh ta.

Cô Thiếu Ngu m lặng một lát, từ trên cao ngắm nhìn quang cảnh ban đêm của thành phố, một cảm giác thất bại và bất lực dâng lên trong lòng anh ta: “Vi Vi, anh xin lỗi… Phòng làm việc… Tạm thời anh không thể chú ý đến.”

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Cô thị xảy ra chuyện, ông nội lại nằm viện, anh thật sự không chắc chắn rằng mình có thể giữ vững được công ty.”

Nói anh ta là phế vật cũng chẳng sau.

Nếu cháu trai của ông nội là Lục Lệ Hành, vậy thì Cô thị chắc chắn có thể vượt qua sóng gió lần này.

Nhưng cháu trai của ông nội lại là anh ta, một người chỉ biết ăn chơi trác táng.

Bên kia rất lâu không nói gì.

“Vi Vi? Em đâu rồi?”

“Em ở đây.” Thẩm Vi Vi cười nói: “Không sao, anh cố lên, anh phải tin tưởng bản thân, đừng ủ rũ, anh có thể mà!”

“Vi Vi, cảm ơn em đã cổ vũ anh, anh sẽ cố gắng.”

“Vâng, em không làm phiền anh làm việc nữa, anh cố lên.”

Nói xong thì cúp máy.

Cô Thiếu Ngu lẳng lặng lắng nghe tiếng điện thoại ở bên tai, một lúc lâu sau mới nhẹ thở ra, vẻ mệt mỏi trên mặt đã biến mất.

Ở bên kia, sau khi Thẩm Vi Vi cúp máy thì nụ cười bỗng vụt tắt, hàng lông mày nhíu chặt.

Chuyện của Cô thị cô ta đã nghe qua, nhưng một công ty lớn như vậy sao có thể nói sụp đổ liền sụp đổ? Nhưng mà tại sao nghe Cô Thiếu Ngu nói lại giống như một cửa ải rất khó khăn?

Nếu Cô thị sụp đổ, vậy thì phòng làm việc MSI cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Ông Cô nằm viện, Cô Thiếu Ngu không thể vực dậy được Cô thị.

Thẩm Vi Vi im lặng suy nghĩ một lát, tin tức thứ nhất trong điện thoại hấp dẫn sự chú ý của cô ta.

[Công ty Lục Lệ Đình bị thu mua.]

Thẩm Vi Vi ngơ ngẩn nhìn tin tức này, lông mày càng nhíu chặt.

...

Sáng sóm ngày hôm sau, Lục Lệ Đình đi theo Lục Lệ Hành đến công ty, cả ngày ngồi trong phòng hội nghỉ mở cuộc họp để tìm hiểu về về hoạt động kinh doanh của các công ty nước ngoài. Sau khi biết rõ rồi thì sáng sớm ngày hôm sau, cùng một phó tổng giám đốc lên máy bay ra nước ngoài.

Phó tổng giám đốc họ Tôn, hơn năm mươi tuổi, là người mà ông nội Lục đề bạt để chủ trì tình hình hoạt động công ty ở nước ngoài, Lục Lệ Hành cũng rất kính trọng ông ấy.

“Tổng Giám đốc Lục, nửa giờ sau chúng ta sẽ lên máy bay.”

Lục Lệ Đình cười nói: “Chú Tôn không cần khách sáo như vậy, gọi cháu là Lệ Đình là được rồi, trình độ của cháu còn thấp, sau này ở nước ngoài cần chú chỉ bảo cháu nhiều hơn.”

“Sau này?”

Lục Lệ Đình mỉm cười: “Sau này có trở về hay không cũng chưa biết được. Đi thôi.”

Mấy người đi tới cửa kiểm soát anh ninh.

“Lục Lệ Đình!”

Một giọng nói vang lên trong sân bay đông đúc.

Lục Lệ Đình xoay người lại thì thấy Thẩm Vi Vi thở dốc chạy tới, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Cho đến khi Thẩm Vi Vi chạy đến trước mặt, Lục Lệ Đình nhíu mày, kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

Thẩm Vi Vi thở dốc, sau khi ổn định cảm xúc mới nói: “Em tới tiễn anh.”

Lục Lệ Đình hơi thất thần, sau đó cười nói: “Cảm ơn đã đến tiễn tôi.”

Phố tổng và mấy nhân viên bên cạnh đã tránh ra chỗ khác, cho hai người không gian riêng tư.

Thẩm Vi Vi nhìn Lục Lệ Đình, như là không biết nên nói gì, vẻ mặt bất an.

“Anh… Thuận buồm xuôi gió.”

Lục Lệ Đình gật đầu.

Thẩm Vi Vi thấy thái độ lạnh nhạt của anh, cắn răng hỏi: “Lần này anh đi Mĩ… Khi nào thì trở về?”

Lục Lệ Đình cười, nhìn về phía sảnh sân bay nhiều người qua lại, qua cửa kính, nhìn trời xanh mây trắng ở bên ngoài, trả lời: “Không biết.”

“Không biết?”

Lục Lệ Đình nói: “Vi Vi, có lẽ tôi sẽ không trở về.”

Sắc mặt Thẩm Vi Vi cứng đờ, “Sẽ không… Trở về là có ý gì?”

“Công việc của tập đoàn Lục thị ở nước ngoài rất phức tạp, có lẽ lần này đi, tôi sẽ ở lại để phụ trách tình hình bên đó.” Tựa như là đang hòa giải với cô ta, Lục Lệ Đình mỉm cười, thái độ hòa nhã, như là bạn bè: “Những năm qua tôi không giúp anh tôi được gì cả, tôi đã hiểu được gánh nặng của anh ấy khi tự sáng lập công ty rồi. Bây giờ anh ấy sắp kết hôn, những mối lo ở nước ngoài tôi có thể thay anh ấy giải quyết, đỡ cho anh ấy phải chạy qua chạy lại trong nước với nước ngoài, ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.”

Đôi mắt Thẩm Vi Vi như giăng một lớp sương mù, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào: “Anh.. Thật sự không trở lại sao?”

Lục Lệ Đình vẫn mỉm cười như cũ: “Đúng vậy, không trở lại, lần gặp mặt này có thể là lần cuối cùng của chúng ta.”

“Tại sao không trở lại?”

Lục Lệ Đình nghĩ, là vì công việc ở nước ngoài bận rộn?

Hay là vì không muốn tham gia hôn lễ của Kỷ Khanh Khanh?

Cũng có thể là không muốn nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành thể hiện tình cảm?

Còn có… Không muốn ở trong nước, nhìn những tòa nhà cao tầng, nhìn những người quen thuộc, những thứ quen thuộc nhất trong cuộc sống, nhắc nhở anh ta đã thất bại như thế nào?

Anh cũng không biết nữa.

Lục Lệ Đình tránh trả lời vấn đề này, chỉ nhìn cô ta, chân thành mỉm cười: “Vi Vi, nếu như cô gặp được một người thật lòng thích cô, hãy gả cho anh ta đi, đừng lừa anh ta nữa, cũng đừng phụ anh ta, thật lòng bên cạnh anh ta, anh ta sẽ quý trọng cô cả đời.”

Thẩm Vi Vi kinh ngạc, không nói gì.

Lục Lệ Đình nhìn đồng hồ, nói: “Tôi nên lên máy bay rồi, Vi Vi, bảo trọng.”

Nói xong, Lục Lệ Đình xoay người, đi đến cửa kiểm soát an ninh.

Thẩm Vi Vi đứng phía sau, ngơ ngác nhìn anh, cho đến khi bóng dáng Lục Lệ Đình biến mất sau cửa kiểm soát an ninh.

Không có quay đầu nhìn lại.