Nữ Phụ Thì Đã Sao?

Chương 29




Lục Thiên Thiên đi theo sau Vương Tu Kiệt với vẻ mặt ai oán, không tình nguyện, hiển nhiên vẻ mặt ấy cô làm sao có thể để anh ta thấy chứ! Dù có không tình nguyện cũng chỉ thể hiện sau lưng mà thôi. Hai người được nhân viên dẫn đến một bàn ăn rộng, thoáng ít người. Anh không trực tiếp gọi món mà đưa cho cô gọi. Lục Thiên Thiên cầm menu đọc tên những món mà Vương Tu Kiệt hay ăn, cô còn gọi thêm một vài món nổi tiếng ở nhà hàng này để anh nếm thử. Nhìn cô chọn những món mình thích anh rất hài lòng, lên tiếng:

"Cô cũng chọn cho mình đi."

Lục Thiên Thiên rời tầm mắt khỏi menu sang nhìn anh vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh, lúc lâu vội phản ứng.

"Không cần đâu, tôi vừa mới ăn rồi nên còn rất no, anh cứ ăn ngon miệng đi đừng để ý đến tôi."

Nói rồi Lục Thiên Thiên quay sang mỉm cười với nhân viên phục vụ và gọi thêm cho mình một ly cam vắt.Anh ăn được một chút định bỏ đũa xuống thì nghe thấy tiếng của cô:

"Ăn nhiều chút, đừng lãng phí."

Cô đưa ánh mắt nhắc nhở nhìn anh. Vương Tu Kiệt cũng không định nói lại, chậm rãi cầm lấy chiếc đũa lên gấp thêm vài miếng thức ăn, vẻ mặt có chút không hài lòng.

"Không ngon sao?" Lục Thiên Thiên nhìn thái độ của anh thì không khỏi suy đoán.

"Không ngon." Anh lạnh lùng buông ra hai chữ.

"Không thể nào, rõ ràng là tôi đã điều tra, nhà hàng này rất nổi tiếng, đánh giá cũng rất tốt, lý nào lại như vậy." Vừa nói Lục Thiên Thiên vừa cầm đũa lên gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng nếm thử.

"Không đúng, rất ngon mà".

Cô quay sang đối mắt với anh như cảnh cáo một đứa trẻ không ngoan. Vương Tu Kiệt không tình nguyện mà tiếp tục ăn. Hai người trước đây thường xuyên đi ăn cùng nhau nên cô cũng rõ khẩu vị của anh, nhưng trước đây anh chưa như thế bao giờ, cô hơi nghi hoặc nhìn chằm chằm vào anh. Vương Tu Kiệt thấy cô cứ nhìn mình thì cả cơ thể đều ngứa ngáy, vội lên tiếng:

"Tôi ăn, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó." Nói xong, Vương Tu Kiệt rất ngoan ngoãn ăn cơm. Vẻ mặt trở nên không cảm xúc. Ăn xong, cô đưa anh trở lại khách sạn rồi tự mình về nhà. Vừa rời đi chưa được bao lâu thì điện thoại kêu lên một tiếng, cô mở ra xem thì thấy đó là tin nhắn của Vương Tu Kiệt "Sáng mai, chín giờ đến chỗ tôi kí hợp đồng". Lục Thiên Thiên gõ gõ bàn phím chữ "được" rồi gửi đi, tiếp tục lái xe về Lục gia.

#Tập đoàn Phong Hạo - văn phòng Tổng giám đốc#

Nghiêm Phong đang ngồi trên ghế, đưa tay lên nhéo mi tâm, nhàn nhạt nói với người bên cạnh.

"Chuyện tôi giao cậu làm có tiến triển gì không?"

"Thưa thiếu gia, vẫn chưa tìm thấy nhị thiếu gia ạ".Nghiêm Phong tức giận, ném sấp tài liệu ở gần đấy về phía người đàn ông mặc áo đen trước mặt.

"Vô dụng! Tôi nuôi cậu để làm gì."

Người đàn ông chỉ biết cúi mặt không dám nói gì. Chỉ biết lần này đại thiếu gia rất tức giận nên bọn họ rất sợ.

"Tôi cho cậu ba ngày, nếu không tìm được nó, thì cút hết đi."

Nghiêm Phong đi ra khỏi phòng để lại người đàn ông đang run sợ.

"Dạ, vâng."

Nghiêm Phong vừa rời đi liền nhận được một cuộc gọi.

"Alo."

Đối phương do dự hồi lâu mới lên tiếng.

"Anh, gặp nhau đi."

Nhận ra giọng nói quen thuộc, Nghiêm Phong có chút tức giận, nói:

"Em đang ở đâu? Anh sẽ đến đó."

"Được."

Vừa tắt điện thoại Nghiêm Phong vội lái xe đến địa chỉ mà đối phương nói. Tới nơi, Nghiêm Phong xuống xe, bước đến gần người đàn ông đang đứng đối mặt bờ biển nhìn đâm đâm hướng ra biển. Có lẽ là do gió biển thổi mạnh, khiến cho Nghiêm Phong tỉnh táo, lửa giận cũng vì thế mà giảm đi rất nhiều, anh nhẹ nhàng bước đến đứng bên cạnh người đàn ông. Hai người không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ra hướng mặt biển xa xăm kia.

"Có tâm sự?". Giọng nói Khàn khàn của Nghiêm Phong vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh của hai người họ.

"Ừm. Em có chút chuyện khó nghĩ" Nghiêm Hạo im lặng một lát vội nói tiếp.

"Anh, anh biết không rất lâu về trước em đã thích một người.. Cô ấy rất dịu dàng, rất chu đáo, lại xinh đẹp nữa. Ở bên cô ấy em thực sự rất vui, cô ấy mang đến cho em cảm giác rất lạ.. cái cảm xúc mà em không hề tìm thấy được ở bất kì cô gái khác. Lúc đó em mới biết là mình đã thích cô ấy. Nhưng mà em lúc đó lại không đủ tự tin để nói cho cô ấy biết. Hoặc có lẽ em biết là dù có nói ra thì cô ấy cũng không thích em. Cô ấy yêu sâu đậm một người khác rồi."

Nghiêm Hạo hít một hơi thật sâu như trút bỏ gánh nặng rồi nói tiếp:

"Nhưng không sao, giờ em vẫn còn cơ hội. Anh, cảm ơn anh đã buông tay, cảm ơn anh đã cho em cơ hội để đứng bên cạnh cô ấy. Em sẽ dũng cảm theo đuổi người con gái mà mình thích, anh cũng đừng đến làm phiền em nữa, chuyển lời với mẹ giúp em, khi nào theo đuổi được Thiên Thiên, em sẽ đưa cô ấy về nhà ra mắt hai người. Em đi trước."

Nói rồi anh bỏ đi, Nghiêm Phong thì không nói gì chỉ đứng tại nơi đó như chết lặng.

Lúc lâu sau anh mới hoàn toàn tỉnh tảo để hiểu được lời Nghiêm Hạo nói:

"Thì ra em thích Thiên Thiên. Thật xin lỗi, anh đã làm tổn thương hai người."