Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 12: Thế giới I Hội trưởng thỉnh cầu đụng ngã(11)




Edit: Linhlady

Cuối cùng đợi đến ngày công bố chức vụ, Tô Mộc đi đến bảng dán thông báo, sớm đã đầy ắp người. Tất cả đều là một mảnh tối om, Tô Mộc không khỏi xấu hổ. Dù sao đã biết của mình, bất quá, cô lại cùng chức vụ với nữ chủ.

Nhưng mấu chốt là, tại sao Triệu Nhị không có ở đây, Tô Mộc nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Triệu Nhị. Sờ sờ cằm, ai nha, không đúng hôm nay không phải ở ngày công bố danh sách sao, tại sao bên trong có thể sắp xếp cô ta gần nam thần! Chẳng nhẽ có người của cô ta? Cô ta không phải phải khích động hơn so với người khác sao?

Thời điểm Tô Mộc đang ảo tưởng, không biết ai nói một câu "Triệu Nhị là ai tại sao có thể là trợ lý của hội trưởng." Vì vậy đám người bắt đầu xôn xao.

Các loại không phục, các loại thanh âm ảo não vang lên...

"Nam thần của ta a!"

"Ai là Triệu Nhị a! Ta muốn diệt cô ta "

"Vì sao không phải là ta nấm hương, lam gầy!"

"..."

Mỗi người một miệng nói, cuối cùng trên mặt mỗi người đều mang vẻ thất vọng tản ra.

Tô Mộc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cũng có thể như vậy sao, nhưng nghĩ đến bàn tay vàng cường đại của nữ chủ, cô cũng thấy đương nhiên.

Nhưng nói đến cũng kỳ lạ, vài ngày này Triệu Nhị giống như có phần mềm hack, thành tích liên tục đi lên. Được các giảng viên đồng loạt khen ngợi, độ nồng của vở kịch chưa tiêu tán toàn bộ, hiện tại lại thêm chuyện này, phỏng đoán tất cả mọi người bắt đầu đối với cô ta một tên vô danh tiểu tốt cảm thấy hứng thú, cô ta ở trường học hiện tại cũng có chút danh tiếng.

Còn có chuyện của hội học sinh... Chuyện càng ngày càng thú vị. Ha ha!

Nghĩ tới đây, Tô Mộc bất tri bất giác đi vào trong rừng cây nhỏ, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tô Cảnh Niên.

Trong lúc Tô Mộc vì chính mình mà cảm thán ở rừng cây nhỏ, bất chợt nghe tiếng nói chuyện, hấp dẫn cô chú ý.

Ngoài ý muốn, trông thấy Triệu Nhị cùng Tư Đồ Tuấn Văn Tô Mộc, trốn vị trí tốt, nhíu lông mày, cô sao lại thấy mùi vị gian tình.

Như vậy vừa lúc chứng minh suy nghĩ của cô, không cô phụ cô đem Triệu Nhị mang tới trước mặt Tư Đồ Tuấn Văn, thì ra hai người sớm qua lại với nhau.

"Triệu Nhị, việc cô yêu cầu tôi đã làm, giờ có phải cô thỏa mãn yêu cầu của tôi không?" "Ngày sân trường" ngày đó, hắn ta đã muốn nếm thử tư vị của người trước mắt này.

Triệu Nhị dựa vào thân cây, lúc này cô ta đã lấy kính ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người. Tay Tư Đồ Tuấn Văn chống lên cây sau cô ta, tay kia đút vào túi.

"Đương nhiên. Anh đã giúp tôi, tôi dĩ nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh!" Giờ phút này một tay Triệu Nhị xoa mặt Tư Đồ Tuấn Văn, vẻ mặt tràn đầy ôn nhu, giống như đang thân mật với người mình yêu.

Đây cùng Triệu Nhị trong trí nhớ của cô là hai người hoàn toàn khác nhau, mà Tư Đồ Tuấn Văn cũng làm cho cô sợ hết hồn, thật sự là tên khốn kiếp.

Tô Mộc kinh ngạc, sờ sờ mũi, thật muốn biết chuyện gì.

Căn cứ cuộc nói chuyện của bọn họ, Tô Mộc đại khái cũng đoán được bảy tám phần, là Triệu Nhị nhờ Tư Đồ Tuấn Văn giúp cô ta giành chức vụ ở bên Tô Cảnh Niên, khó trách cô ta không nhìn tới, thì ra đã sớm biết.

Nhưng cô ta đồng ý yêu cầu gì? Tô Mộc có chút hiếu kỳ.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, khiến cho Tô Mộc tiếp tục xem. Không nghĩ tới chứng kiến một màn không thích hợp cho thiếu nhi. Tư Đồ Tuấn Văn như được ngầm đồng ý, bắt đầu giở trò với Triệu Nhị. Không lâu, liền truyền đến âm thanh đứt quãng.

Ách... Mặt Tô Mộc lập tức đỏ lên. Không nghĩ tới, Triệu Nhị có thể như thế, chuyện này Tô Mộc hoàn toàn không nghĩ tới, nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, chính là không nghĩ tới khả năng này.

Triệu Nhị, cô rất thích Tô Cảnh Niên a! Vì hắn, không tiếc hy sinh thân thể chính mình. Đáng tiếc, hắn vĩnh viễn cũng không phải là của cô. Cô dùng thủ đoạn dơ bẩn, chỉ vì ở bên cạnh hắn cô cảm thấy hắn sẽ thích cô sao?

Tô Mộc nhìn về phía Triệu Nhị ánh mắt càng thêm phức tạp, xoay người rời đi.Sau khi Tô Mộc rời đi rất lâu, bọn họ mới kết thúc.

Tư Đồ Tuấn Văn mặc chỉnh tề sau đó nhìn Triệu Nhị: "Lần sau có chuyện gì cứ tìm tôi!" Tư vị Triệu Nhị không tồi, nghĩ tới Tư Đồ nheo lại con mắt, giống như đang ở trong dư vị vừa rồi.

Triệu Nhị chán ghét nhìn thần sắc người trước mắt, nhanh chóng mặc đồ sau đó. Đẩy Tư Đồ Tuấn Văn ra, nói: "Không có lần sau." Cô ta rất tự tin lần này có cơ hội tốt như vậy, nam thần nhất định sẽ là của cô ta.

Mặc dù cô ta vào hội học sinh, nhưng lại được sắp xếp vào phòng hậu cần. Cô ta không cam lòng, mới tìm tới Tư Đồ Tuấn Văn.

"Ha ha cô xác định" nói xong, ý tứ sâu xa nhìn Triệu Nhị một cái, rồi rời đi.

Triệu Nhị nhíu lông mày, suy tư lời nói của Tư Đồ, không nghĩ ra cái nguyên nhân, dứt khoát không nghĩ. Từ túi lấy mắt kính đeo lên, khôi phục bộ dáng trước kia. Giống như vừa rồi không phải là cô ta, điềm nhiên như không có gì đi khỏi rừng cây nhỏ.

...

Trong nháy mắt hai tháng trôi qua, kể từ khi nhìn thấy chuyện kia, Tô Mộc cũng không nói, chỉ là muốn nhìn một chút Triệu Nhị sẽ làm thế nào, cũng tự động cách xa Tư Đồ.

Tô Mộc phát hiện Triệu Nhị nàng mỗi ngày lắc lư trước mắt Tô Cảnh Niên, mỗi ngày giúp hắn làm chút việc, tạo cảm giác tồn tại.

Nhìn bọn họ mỗi ngày đắm đuối đưa tình ( a, năng lực ảo tưởng thật lớn) Tô Mộc đặc biệt khó chịu.

Vì vậy, Tô Mộc kháng nghị. Mặc dù cô là trợ lý của hắn, nhưng dù sao cô xem như nửa trợ lý, tại sao không gọi cô a!

"Hừ ヽ(≧Д≦)ノ" Tô Mộc vòng tay ôm trước ngực, ngồi trên ghế sofa. Phát hiện hai người thảo luận vấn đề, không để ý tới mình.

Tô Mộc tức giận trừng to mắt, giả vờ ho khan"Khụ khụ khụ".

"Mộc Mộc em sao vậy" Tô Cảnh Niên lúc này mới ý thức được Tô Mộc đang ở đây. Ngược lại, Triệu Nhị rất bất mãn người khác cắt đứt "thế giới hai người" của bọn họ ", nhếch miệng. Nhưng vẫn rất tự giác không lên tiếng.

"Tô Cảnh Niên, em có chuyện muốn nói!" Giọng nói có chút cường ngạnh, còn mang chút ủy khuất.

"Ừm, làm sao vậy?" Tô Cảnh Niên dừng chuyện trong tay, đang định nghe, nhìn thấy Tô Mộc nháy mắt ra hiệu, liền minh bạch.

Bất đắc dĩ sủng ái nhìn động tác của cô, quay đầu qua Triệu Nhị nói: "Cô đi ra ngoài trước đi."

"Được " con mắt Triệu Nhị không tự giác lóe lóe, liền lui ra ngoài.

"Được rồi, em nói đi" hắn để căn kiện xuống đi đến bên cạnh Tô Mộc.

"Anh gần đây rất bận a! Đều không có thời gian cho em." Lập tức, vẻ mặt Tô Mộc ủy khuất, chu miệng nhỏ cáo trạng.

"Anh sẽ chú ý." Tô Cảnh Niên thấy uỷ khuất trong mắt Tô Mộc, duỗi tay ôm lấy cô.

"Anh có thể gọi em hỗ trợ a, nói, anh vì cái gì không gọi em làm việc. Toàn gọi Triệu Nhị a!" Ở trong lòng Tô Cảnh Niên, Tô Mộc ngẩng đầu nhìn.

"Anh không phải sợ em mệt mỏi sao?" Tô Cảnh Niên vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tô Mộc. Nha đầu này, mỗi ngày nghĩ ngợi lung tung cái gì a!

"Dù sao em chính là không thích cô ta." Nói xong giạng chân ngồi trên đùi Tô Cảnh Niên, cầm lấy cổ áo hắn, mặt hung dữ trừng mắt Tô Cảnh Niên.