Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 46: Thế giới IV: Các Chủ, thỉnh cầu đụng ngã 13




Edit: Linhlady

Màn đêm buông xuống, Tô Mộc thừa dịp mọi người trong viện đi ngủ, nàng lưu loát thay y phục dạ hành.

Trong đên tối như mực, mang theo hơi thở âm trầm.

Tô Mộc ở không trung bay lung tung, giống như sử dụng khing công không được thành thục lắm mất một lúc nàng mới sử dụng thành thạo, cho dù có kí ức của thân thẻ này Tô Mộc cũng phải mất ít thời gian mới làm quen được.

Đường phố trống rỗng, gió thu hiu quạnh, một trận gió nhẹ thổi qua, cuốn theo đám lá rơi rụng trên mặt đất, Tô Mộc hơi lạnh rùng mình một cái.

Trong khung cảnh vắng lặng không người, tiếng lá cây xào xạc nghe đặc biệt rõ, khung cảnh vô cùng quỷ dị.

"A thu." Tô Mộc nhanh chóng tăng nhanh động tác trên chân, "Có chút lạnh."

Ban đêm, trên mái nhà một cái bóng nhanh chóng lướt qua, trong nháy mắt vô tunv vô ảnh biết mất, làm người ta lầm tưởng thật ra vốn không hề có người nào. Bởi vậy mới thấy trình độ khinh công của Tô Mộc đã đạt tới ngưỡng xuất thần nhập hoá.

Tô Mộc: Thật sự dùng tốt.

- -

Tiến vào vương phủ Tô Mộc cũng không dám xem thường, cho dù Tư Đồ Mặc Uyên không ở trong phủ, nhưng hắn nhất định sắp xếp thị vệ, còn cả ám vệ, nhưng sẽ không nhiều như lúc trước. Bởi vì một bộ phận lớn đã bị Tư Đồ Mặc Uyên mang đi tìm từng tích nử chủ.

Tô Mộc chỉ có thể chờ người gửi tin tức cho nàng tiếp ứng.

Tô Mộc dựa chỉ dẫn tìm đến điểm hẹn, đột nhiên có người vỗ nhẹ lên vai nàng, Tô Mộc đang định ném hắn qua vai, dù sao khi ở thế giới phụ bản nàng cũng không phải tiểu bạch.

Chỉ nghe thấy, "Là ta."

"Chúa thượng rất thất vọng với ngươi."

"Thuộc hạ đáng chết." Chỉ là một câu nói, Tô Mộc liền hiểu được, lập tức nói tiếp.

"Tiếp đến, chính là cơ hội cho ngươi chuộc tội." Giong nói người kua bình thản không mang một tia phập phồng, thanh ân đều đều."Cũng là cơ hội cuối cùng của ngươi."

"Thuộc hạ đã biết, muôn lần chết không chối từ." Tô Mộc lúc này cũng hiểu rõ, mình đã bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền thế, không có cách nào thoát thân. Cho dù nguyện vọng của nàng chỉ là muốn biết chân tướng thì bây giờ năng cũng không còn cách nào thoát ra, sau này khi biết được chân tướng cũng khó thoát khỏi cái chết, người kia sẽ dễ dàng buông tha cho nàng sao?

"Đi theo ta." Người kia nói xong cũng không để ý phản ứng của Tô Mộc lập tức về phía trước.

Tô Mộc theo sát phía sau.

Tô Mộc: Chỉ là, huynh đệ, chúng ta không nên thương lượng cho tốt một chút sao? Nếu không lỡ bị phát hiện thì làm sao bây giờ?

Khi người trước mắt dừng lại, Tô Mộc mới phát hiện người kia không cao, khó khăn lắm là 1m75, dáng người mảnh mai gầy yếu, có chút lưng gù xem ra là làm việc nhiều, cái này không phải là mấu chốt, mấu chốt là nam nhân toàn thân dùng miếng vải đen che cực kỳ chặt chẽ, trừ ra hai con mắt trong bóng đêm phá lệ chói sang ra còn lại đều che kín hết.

Tô Mộc:... Xem ra mình còn bại lộ quá nhiều.

Người kia hướng Tô Mộc vẫy vẫy tay, ý bảo Tô Mộc lại đây, tiếp theo dùng tay khoa tay múa chân một hồi, bày tỏ ý là đây là thư phòng nàng vào trong tìm xem.

Còn hắn sẽ ở ngoài cửa canh chừng.

Tô Mộc thấy vậy đi qua, hạ thấp giọng hỏi, "Vương phủ đêm nay không có ám vệ sao?"

Nếu không làm sao bọn họ có thể tùy ý như thế. Tư Đồ Mặc Uyên sẽ dễ dàng buông lỏng như vậy sao?

Người kia hạ thấp giọng trả lời Tô Mộc, " Vương phi có tin tức, Tư Đồ Mặc Uyên chỉ mang theo mình ám vệ đi điều tra."

"Thật hồng nhan họa thủy a!" Người kia nói xong, còn không khỏi cảm thán một phen."Cho nên hiện ở trong phủ chỉ còn lại thị vệ."

Tô Mộc: Thị vệ kia mới đáng sợ có được hay không? Nàng lúc trước chỉ nhìn thoáng qua thị vệ trưởng liền bị hắn làm vẻ mặt hung thần ác sát hù dọa sững sờ rất lâu, hắn ta một thân lệ khí, hiện tại nàng cũng không dám nhìn lại hắn ta. Đại ca, ngươi thật sự là người nằm vùng sao? Thật không phải người ngớ ngẩn đối phương phái tới chứ?

Tô Mộc vô ý thức nuốt nước miếng một cái, mang khí thế "Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ vừa đi không còn nữa còn" đi vào.

Người kia không hiểu vì sao Tô Mộc đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng là vẫn rất tẫn trách canh chừng bên ngoài.

- -

Tô Mộc dựa theo trí nhớ, trong thư phòng mò mẫm, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.

Đợi đến nàng hoài nghi có phải người ngoài cung cấp sai tin tức hay không thì phát hiện ở trên giá sách một cái cái hộp tầm thường, nhưng muốn cầm lên thì không được.

Tô Mộc cảm thấy dựa theo kịch bản phim truyền hình, chỉ cần đem cái này xoay chuyển một cái, có thể mở ra một cửa ngầm ở nơi nào đó mở ra. Đến lúc đó sẽ lấy được thứ chúa thượng mong muốn.

Tô Mộc một giây trước còn cảm thấy phim truyền hình là đồ tốt, một giây sau, nàng khi chuyển động kia cái hộp, nàng cũng sẽ không cảm thấy như thế.

"Chuông chuông chuông..."

Tô Mộc bị một loạt âm thanh đột nhiên vang lên hù dọa luống cuống tay chân, vẻ mặt mộng bức, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhanh chóng phản ứng tức thì lập tức nghiêng người ra ngoài.

"Không tốt, đi mau." Nói xong, Tô Mộc dùng mười phần khí lực, sử dụng khinh công lập tức cùng ngươi phía trước vội vàng chạy thoát.

Trước khi ra khỏi phủ Tô Mộc còn nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn, nhưng gian phòng gần thư phòng đồng loạt sâng đèn.

Tô Mộc chắc chắn chuyện lần này sẽ rất ầm ĩ, nếu tiếp theo phải quay lại lần nữa cũng không thể dễ dàng như hôm nay.

Tô Mộc vẫn là một vẻ mặt mộng bức, không phải dựa theo kịch bản phim truyền hình là có thể mở ra sao? Tại sao vào tay nàng lại thành như vậy? Chuyện này không khoa học nha.

Tô Mộc: Quả nhiên kịch bản truyền hình đều là gạt người, kịch bản truyền hình đều là đầu độc trẻ con a, là tại kịch bản truyền hình làm.

May mắn hai người chạy nhanh, cũng không có người đuổi theo.

Đợi đến khi hai người Tô Mộc chạy vào trong rừng trúc, người kia thở hồng hộc hỏi Tô Mộc, "Chuyện gì xảy ra a? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kia chuông là thế nào?"

Khinh công Tô Mộc vô cùng tốt mà lúc này giống người kia dừng lại thở gấp, nàng có chút chột dạ sờ sờ sống mũi, "Ta trong phòng sờ thấy một cái hộp nhỏ, ta cho rằng cái hộp kia chính là chìa khóa mở ra mật thất, kết quả khi ta vừa mở ra, liền biến thành như thế này."

Người kia hiển nhiên không tin lời Tô Mộc nói, nheo mắt lại, vẻ mặt hoài nghi quan sát Tô Mộc.

Tô Mộc bị nhìn thấy có chút hốt hoảng, vội vàng bày tỏ là thật, nàng cũng không có lừa hắn, cũng lấy danh nghĩa gia tộc của nàng thề, người kia mới miễn cưỡng tin tưởng Tô Mộc.

Nên biết ở niên đại thờ phụng quỷ thần, lấy danh nghĩa gia tộc mình thề là kiện chuyện rất nghiêm trọng.

"Được, lần này ta tin tưởng ngươi." Người kia đột nhiên xoay chuyển lời nói, "Nhưng mà đây cũng là lần cuối cùng, chúa thượng cũng không có kiên nhẫn ở đây bồi ngươi hao tổn, lần sau chờ tin tức của ta."

"Lần sau có lẽ sẽ canh phòng nghiêm ngặt hơn. " Nói đến đây, người kia trừng Tô Mộc một cái, đều là nàng sai, nếu không cũng không trở thành cục diện như bây giờ.

Người kia hừ lạnh một tiếng, liền đi.

Tô Mộc:... Nàng cũng không phải là cố ý có được không! Chao ôi, ra quân chưa thắng trận đã chết, nàng sẽ không bao giờ tin vào phim truyền hình nữa, hừ.

- -

Tô Mộc chạy về trong phủ, cởi quần áo ra giấu kỹ sau đó ngã đầu liền ngủ, cũng không rửa mặt qua, xem ra là thật mệt chết.

Hôm nay bởi vì chuyện của Ám Thất nàng ôm một bụng tức giận, hiện tại nhiệm vụ không hoàn thành tốt, lại bị hoài nghi, có thể nói là tràn ngập nguy cơ a. Tiếp tục như vậy nữa nàng ở thế giới này chưa kịp làm gì đã đi đời.

Tô Mộc:... Tâm mệt quá a.

Tỉnh lại lần nữa đã là hừng đông, Thược Dược hai tay bưng chậu rửa mặt nhẹ nhàng đi vào đánh thức Tô Mộc.

Tô Mộc chỉ cảm thấy nửa mê nửa tỉnh, toàn thân không còn chút sức lực nào, mí mắt rất nặng, làm cho mắt nàng mở không ra, nàng muốn trả lời Thược Dược một tiếng, nhưng là cổ họng khô khốc đau đớn, làm cho nàng không phát ra được âm thanh nào.

"Tiểu thư, tiểu thư." Thược Dược thấy tiểu thư nhà mình không hề có động tĩnh gì, chỉ cho là nhà mình tiểu thư lại ngủ nướng, kiên nhẫn gọi thêm "Tiểu thư mau rời giường, mặt trời chiếu tới tận mông rồi."

Tô Mộc vẫn không có động tĩnh.

"Tiểu thư ngài còn như vậy là muốn Thược Dược kéo chăn ra hộ sao? " Thược Dươc nghĩ tiểu thư nhà mình chơi xấu không còn gì để nói.

Đi qua chuẩn bị làm điều mình vừa nói, định thần nhìn lại, mới phát hiện trên mặt tiểu thư có chút ửng đỏ không bình thường.

"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Thược Dược đặt tay lên trán Tô Mộc giật mình kinh hô, "Thật nóng a!"

Tiểu thư ngã bệnh đây là suy nghĩ duy nhất lúc này của Thược Dược lập tức chạy đi tìm vú Trương, để cho vú Trương nhanh đi tìm đại phu, dù sao Thược Dược đối với nơi này còn chưa quen thuộc.

Vú Trương nghe vậy, vội vàng gấp rút ra ngoài.

Đại phu đến rất nhanh, chỉ nói là Tô Mộc bị phong hàn, viết đơn thuốc đưa cho vú Trương, để vú Trương tới hiệu thuốc cắt đơn thuốc.

Thược Dược nghe xong cũng đi đun nước nóng, chậu nước kia để một lúc đã có chút lạnh. Không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa gặp Ám Thất, chậu nước trong tay vì bị giật mình mà rơi xuống còn may Ám Thất nhanh tay đỡ được.

"Làm gì mà vội vã vậy?" Ám Thất nhíu mày, lên tiếng hỏi. Này nha đầu này hấp tấp vụng về sao có thể chiếu cố tốt Tô Mộc?

"Tiểu thư ngã bệnh, ta có thể không vội sao?" Thược Dược mịt mờ liếc mắt, "Ta muốn đi nấu nước." Nói xong vội vã đi.

Cái gì? Ngã bệnh? Ám Thất vội vàng đi vào gian phòng, mới thấy vẻ mặt Tô Mộc nhợt nhạt nằm trên giường, đôi môi vốn đỏ thắm mềm mại hiện thời cũng là không có chút huyết sắc nào, mà trên mặt nàng lại ửng đỏ bất thường.

"Nước, nước. Thược Dược" Tô Mộc cảm thấy cổ họng giống như có một ngọn lửa thiêu đốt đau đớn, chỉ muốn uống nước, theo thói quen gọi Thược Dược vẫn thường hầu hạ mình.

Ám Thất nghe vậy, vội vàng tiến lên, để thanh kiếm trên bàn, rót một chén nước cho Tô Mộc, đỡ nàng dậy để thân thể nàng dựa vào vai mình làm cho nàng dễ uống nước hơn, một tay ôm vai nàng, một tay cầm nước chậm rãi đút cho Tô Mộc uống.

Nước uống vào nhanh chóng làm dịu cổ họng khô rát, lúc này nàng mới thấy thoải mái một chút.

Ám Thất thấy Tô Mộc dừng lại động tác uống nước, mới nhẹ giọng hỏi thăm, giọng nói bình tĩnh không mang một chút ôn nhu nào "Còn muốn sao?"

Tô Mộc lắc đầu ý là không muốn nữa.

"Thược Dược a, giọng nói của ngươi tại sao lại trở nên thô như thế." Tô Mộc bởi vì khó chịu cũng lười mở mắt, bên trong đầu óc hỗn hỗn độn độn, trong lúc nhất thời vẫn rất mơ hồ.

"Ta là Ám Thất." Ám Thất đem cái ly đặt ở bên trên bàn nhỏ cạnh giường trả lời.

Ai biết Tô Mộc nghe được câu trả lời này, quả thực mở mắt, ánh mắt ngày thường trong trẻo vào lúc này dường như biến thành động sâu, khóe miệng khẽ mấp máy, hô hấp trở nên dồn dập. Giãy giụa muốn đứng lên.

Đột nhiên mắt nàng thoáng động một cái, cổ họng khó chịu, Tô Mộc ôm ngực ho khan. Nàng giống như muốn nói chuyện, nhưng lại không nói nổi một chữ.

Vừa ngừng ho đã cố gắng nói ra vài câu. "Ngươi không phải là ghét bỏ ta sao? Ngươi tránh ra, ta không muốn nhìn thấy ngươi."

Bệnh lúc gặp nhau, chưa nói lệ đã rơi, kia mảnh mai bệnh hoạn, mỹ nhân kia trên mặt điểm nước mắt.

Thời điểm khi con người sinh bệnh là lúc yếu đuối nhất, nàng cũng không tránh khỏi nên khi Tô Mộc vừa thấy là Ám Thất, trong nội tâm ủy khuất cũng bởi vì bị bệnh mà bộc phát.

"Đừng khóc, được không?" Ám Thất vừa nhìn thấy Tô Mộc rơi lệ, trong lòng cũng cảm thấy đau đớn, duỗi tay ôm lấy Tô Mộc, "Đều là ta sai, ta không nên nói nàng như thế."

"Ta chỉ là, chỉ là quá tức giận mà thôi."

Tô Mộc ngã bệnh khí lực nhỏ, giãy dụa không thoát ôm ấp của Ám Thất, đành phải để hắn ôm, không biết vì sao khi nghe Ám Thất xin lỗi, Tô Mộc càng khóc lớn hơn.

"Ngươi khi đó còn hung dữ với ta, còn mắng ta." Tô Mộc khóc đến mức không kịp thở, giống như muốn đem tất cả ủy khuất mấy ngày này khóc hết.

Ám Thất luống cuống không biết làm sao, ôm nàng ôn nhu dỗ dành, "Đừng khóc, nàng khóc ta cũng thấy khó chịu a."

"Ngươi khó chịu cái gì, lúc ngươi mắng ta tại sao không khó chịu?" lúc ngã bệnh Tô Mộc một lời không hợp liền gây sự.

Nhưng mà Ám Thất cũng rất kiên nhẫn trấn an nàng, cho dù biết nàng nháo nàng gây sự, trong nội tâm chỉ cảm thấy là mình sai.

Tô Mộc tựa ở trong lòng Ám Thất, sít sao cầm lấy vạt Áo trước của Ám Thất, nhỏ giọng nức nở.

Ám Thất đau lòng khẽ vuốt lưng Tô Mộc để nàng dể chịu hơn, nhưng câu nói tiếp theo của Tô Mộc khiến hắn mừng rỡ như điên, "Ngươi không phải khiến ta thích ngươi sao? Còn mắng ta..."

Ám Thất chỉ nghe được câu nói phía trước kia, hoàn toàn bỏ qua câu hoán hận phía sau của Tô Mộc, đầu óc chỉ quanh quẩn chữ thích kia.

Ám Thất có chút không thể tin được, liếm liếm môi khô khốc của mình, khàn khàn hỏi, "Nàng nói cái gì? Nói lại lần nữa."

"Ngươi mắng ta?"

"Không phải là, trước một câu."

"Ngươi không phải là khiến ta thích ngươi sao?" Tô Mộc lặp lại câu vừa rồi, có lẽ do sốt cao đầu óc có chút u mê, cũng không cảm giác lời nói không đúng chỗ nào, "Đúng, vậy ngươi còn mắng ta?"

"..." Ám Thất lần nữa nghe được, trong lòng vui vẻ nói không ra lời, chỉ là nâng mặt Tô Mộc, chậm rãi liếm nước mắt của nàng.

"Đừng liếm, thật là nhột." Tô Mộc bị liếm hơi ngứa, quên mất việc mình đang khóc.

"Ta cũng vậy, thích nàng." Ám Thất mấp mấy môi ôn nhu nói với nàng.

Đầu óc Tô Mộc lúc này vốn không tỉnh táo cho lắm, nghe được câu này phản ứng không kịp, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn.

Lúc này Ám Thất có chút không cầm được lòng, người trước mắt vương lệ mờ mịt nhìn mình, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn dường như đang mời mọc mình nhấm nháp.

Ánh mắt Ám Thất trở nên sâu thẳm, tay vuốt ve gò má khuynh thành của nàng, cúi đầu, tầng tầng nóng bỏng mà ngậm đôi môi mềm mại kia, đầu lưỡi trơn trượt bá đạo cạy hàng răng của nàng, lưỡi nhanh chóng chen vào, bừa bãi mút lấy mật ngọt ngào, càn quét ngóc ngách trong miệng nàng.

"Ưm." Tô Mộc bị hôn tới nghẹt thở.

Ám Thất mới buông ra, ôm Tô Mộc, để cho nàng tựa ở trên người mình, "Đứa ngốc, còn không biết lấy hơi để thở." Nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tô Mộc.

"Không cần hôn, sẽ bị lây bệnh." Tô Mộc không nghe rõ Ám Thất nói gì, liền trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Đứa ngốc, còn đang suy nghĩ cho hắn. Bộ dáng nàng đáng yêu như vậy làm sao hắn có thể buông tay nàng ra đây.

Edit: edit có chút vội sai sót gì các nàng cmt nha. Hic ta ghét bà tác giả từ 2,5k từ lên hơn 3k từ 😥😥😥😥