Nữ Phụ Trà Xanh Thực Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 37: Bước thứ ba mươi bảy của trà xanh




Edit: Kieumachnaf

Beta: Hạ Uyển

**********

Lần đầu tiên fans và quần chúng ăn dưa vào xem livestream nhìn thấy tình huống này, bắt đầu điên cùng bình luận:

【Đây là Tô Trầm Ngư? Cmn tôi cười muốn chết mất, lần đầu tiên nhìn thấy nữ minh tinh cởi giày chạy trên thảm đỏ. 】

【 Tô Trầm Ngư muốn biểu đạt rằng chỉ cần tôi chạy nhanh, ống kính sẽ không bắt được tôi. 】

【. . . . . Không phải, nửa đầu còn bình thường, trang phục trên người cô ấy rất đặc biệt, ai ngờ may năm chữ 'Tô Trầm Ngư cố lên' trên chiếc váy a . . . . . Kết quả nửa sau cô lại cởi giày chạy? Đâu có cao quý đoan trang thanh lịch chứ! 】

【Mẹ tôi ơi, có vẻ như tôi đã mắc phải căn bệnh ung thư xấu hổ, đầu óc của Tô Trầm Ngư nghĩ như thế nào vậy? Dùng phương thức này để thu hút ánh mắt của người khác, buồn nôn chết thôi. 】


【Đó là cố ý đi, ở lớn như vậy, cô ta lại làm ra loại hành động này, có khác với loại người giả vờ té ngã lộ thịt không? 】

【Cá của tôi đáng yêu quá đi, tôi nghĩ muốn sờ quá. 】

【Những lời mắng chửi kia có thể không cần tiêu cực thế được không, ai quy định đi thảm đỏ phải quy củ nhứ, cởi giày thì làm sao? Chạy thế thì như thế nào? Có ăn cơm ăn gạo nhà mấy người không? 】

【Mấy người cứ cãi nhau đi, để tôi yên lặng liếm màn hình nhan sắc thịnh thế của Tô Trầm Ngư, ngay cả trang phục và kiểu tóc như vậy mà cũng có thể dễ dàng cân được, chỉ có thể nói một câu 'có nhan sắc thì tùy hứng'! 】

【Ha ha ha ha, cmn tôi chỉ chú ý đến việc Tô Trầm Ngư chạy thật nhanh thôi, trong livestream cũng không có tua nhanh, cô ấy vèo một cái chạy về cuối. 】

. . . . . .


Trong lúc livestream không thể tránh những cuộc cãi vã, có người mắng chửi Tô Trầm Ngư não tàn, cũng có người khen cô tùy hứng đáng yêu, tuy rằng hành động của cô nằm ngoài dự liệu của mọi người, nhưng cô một không ngã hai không lộ thịt, trên thảm đỏ các sao nữ đều tranh đấu sắc đẹp, tạo hình gì cũng có, lễ phục và kiểu tóc của Tô Trầm Ngư có thể nói là đặc biệt, ít nhất đã đoạt được ánh mắt mọi người và làm kinh diễm hiện trường, cô đồng thời làm được cả hai điều.

Không mất bao lâu, #Tô Trầm Ngư thảm đỏ #nhảy lên hot search, bình luận phân thành hai cực.

Tùy ý chửi rủa và chế giễu.

Điên cuồng liếm màn hình và thải rắm cầu vồng*.

(*)Rắm cầu vồng:Ý chỉ việc fans khen idol,dù có thả rắm cũng như cầu vồng.

. . . . . .

Tô Trầm Ngư đi vào hậu trường, không lâu sau Cảnh Điền tìm được cô, đau đớn vô cùng: "Bà cô nãi nãi của tôi, cô có thể đi bình thường được mà, vì sao phải cởi giày! Vì sao lại muốn chạy!"


"Không phải anh muốn kinh diễm toàn hiện trường và thu hút ánh mắt người khác sao?" Tô Trầm Ngư nghi hoặc, "Em làm được, cảm ơn."

Cảnh Điền thiếu chút nữa nói không ra tiếng, trừng mắt nhìn cô: "Em có biết rằng sẽ có vô số người mắng em não tàn không, vì thu hút ánh mắt người khác mà làm như thế!"

"Trách em?" Tô Trầm tức giận, "Đã nói là không mang cái rách gót cái cao gót gì đó, anh nhất định muốn em mặc! Nếu em không cởi ra, em nhất định sẽ bị ngã! Em đây là dựa vào tiền đề sẽ bị ngã, vì tránh loại tình huống này mới cởi ra . . . . . .Không phải anh đã nói mặc kệ em làm cái gì, chỉ duy nhất một điều là không được để mình ngã không phải sao."

Cô nói hợp tình hợp lý: "Em đã rất tận tâm được không, biết sau khi cởi giày sẽ gây ra một cuộc tranh cãi, nên mới chạy thật nhanh, em chạy không nhanh sao? Thuận tiện cũng đủ thu hút ánh mắt người khác, vượt mức hoàn thành nhiệm vụ của anh rồi đi."
Cảnh Điền che mặt, nói ra suy nghĩ của mình: "Em có chạy nhanh đến đâu, có thể nhanh hơn ống kính không? Anh muốn thu hút ánh mắt người khác, nhưng không phải kiểu này!"

Đào Đào thở phì phò chạy tới, trong tay cầm đôi giày đế bằng, Tô Trầm Ngư không hề để ý đến Cảnh Điền, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Đào: "Vẫn là tiểu khả ái Đào Đào đối tốt với bổn cung."

Đào Đào bị đùa giỡn quen rồi, nên chỉ đỏ mặt một chút, vội vàng tiếp nhận đôi giày cao gót trong tay Tô Trầm Ngư, bảo cô thay, sau đó yếu ớt nói giúp cho Tô Trầm Ngư: "Anh Điền, lúc này không thích hợp để nói chuyện này, những người khác đều đang nhìn về phía chúng ta."

Cảnh Điền đành phải ngậm miệng, hắn đã có thể dự đoán được trận chém gϊếŧ tiếp theo ở trên mạng.

Nghĩ tích cực một chút, hành vi vừa rồi của Tô Trầm Ngư 100% thu hút được ánh mắt của người khác.
Lễ kỷ niệm đương nhiên là muốn trao giải, chuyện này không liên quan gì đến Tô Trầm Ngư, cô chỉ đơn thuần tới đây lộ diện trên thảm đỏ là được, kế tiếp thì ngồi ở khán phòng xem người khác nhận giải thưởng.

Chẳng qua trước đó, có nhân viên công tác tìm Tô Trầm Ngư, nói là muốn phỏng vấn.

Với kim nghiệm lão làng của phóng viên, vấn đề đầu tiên là tóc và trang phục của Tô Trầm Ngư đến từ nhà thiết kế nào.

Tô Trầm Ngư nhu thuận ngồi trên sô pha phỏng vấn, xinh đẹp đến mức khiến cho phóng viên hoàn toàn không có biện pháp liên hệ cô với hình ảnh trên thảm đỏ lúc nãy.

"Không có nhà thiết kế nào cả, lần đầu tiên đi thảm đỏ, thật sự rất khẩn trương, vì muốn cổ vũ cho mình, nên mới may thêm mấy chữ đó."

"Họa tiết trên mặt vải đó là do cô tự mình vẽ sao?" Phóng viên ngay lập tức bắt lấy điều này, máy quay dừng lại trên hoa tiết đó.
Dường như Tô Trầm Ngư bị hỏi mà ngượng ngùng, sau đó ngại ngùng nói: "Tôi chỉ tùy tiện vẽ thôi, dù sao cũng là tôi mang mà."

Phóng viên nhìn bút lông trên đầu cô: "Không lẽ là nó được vẽ bằng cây bút này đó chứ?"

"Đúng vậy." Cô gái đưa tay sờ bút lông lên đầu, cười một cách đáng yêu lại ngọt ngào, "Nó vì tôi đi mà thảm đỏ mà cố gắng, cho nên tôi mang nó theo cùng."

"Vì sao đi được một nửa cô lại cởi giày, còn chạy nữa?" Phóng viên bắt đầu đào hố, "Có lẽ cô là nghệ sĩ đầu tiên cởi giày chạy trên thảm đỏ, không sợ hành vi như vậy, sẽ mang lại tiếng xấu cho cô sao?"

Máy quay di chuyển đến chân Tô Trầm Ngư, có thể thấy cô đã thay một đôi đế bằng.

Nhìn máy quay, Tô Trầm Ngư thở dài thật sâu, vẻ mặt còn sợ hãi: "Tôi nghĩ so với việc bị té ngã, hành động cởi giày chạy hẳn là sẽ không bị mắng quá nhiều, dù sao . . . . . Giày cao gót mười ba phân thật sự rất khủng khiếp."
Mặc kệ có phải cô nói sự thật hay không, ít nhất phóng viên phỏng vấn đã nhìn thấy sự chân thành trong mắt của cô, và nỗi thù hận sâu sắc với đế giày cao gót.

Quả thật, bao năm qua có không ít nữ minh tinh trẻ bởi vì giày cao gót, đã xuất hiện tình nhiều tình huống té ngã, sau đó khiến cho mọi người giễu cợt. Chỉ cần té ngã, nhất định đó là cố ý.

Không biết cư dân mạng đối với 'ngã' và 'cởi giày chạy', trong hai loại này cái nào cái nào bị chế giễu hơn.

Đương nhiên, nhất định cũng sẽ có người thích loại hành động của cô, vốn dĩ đi thảm đỏ nên chậm rãi mà đi, cho dù có ngã, vẫn có nhiều ống kính chụp hình như trước. Đằng này Tô Trầm Ngư lại chạy, còn chạy nhanh như tên trộm làm chuyện xấu, ngoại trừ những hình ảnh ở trên thảm đỏ, những cảnh quay phía sau càng không đáng để nhắc đến.
Cho nên hành động này của Tô Trầm Ngư, rơi vào trong mắt của những người khác nhau, thì sẽ có những cái nhìn khác nhau.

Có khen, thì cũng có ghét.

Mặc kệ là loại nào, lễ kỷ niệm lần này, tên của Tô Trầm Ngư nhất định sẽ bị bàn tán sôi nổi.

Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Tô Trầm Ngư trở lại hậu trường, gặp Chu Vấn Sâm, anh là một trong những MC của lễ kỷ niệm này, hai người vội vàng nói vài câu, Chu Vấn Sâm không nhịn được mà cười, hiển nhiên đã biết hành động vĩ đại của cô trên thảm đỏ.

Khi nhân viên công tác dẫn Tô Trầm Ngư đi tìm chỗ ngồi của cô, cô nghe được âm thanh Đao Đào hít thở, ồn ào xung quanh bỗng nhiên an tĩnh không ít, Tô Trầm Ngư ngẩng đầu. . . . .

Cách đó không xa,hai vị soái ca mỹ nữ cũng được nhân viên công tác dẫn dắt, dường như nhận ra điều gì đó, nhất thời ánh mắt đồng loạt hướng về phía bên này.
Lâu rồi không gặp, mất hai giây Tô Trầm Ngư mới nhớ ra, cẩu nam nữ Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ.

Hai người bọn họ gần đây vô cùng khiêm tốn, dường như ngay cả thảm đỏ cũng không đi, trực tiếp vào hậu trường.

Những người xung quanh phóng tới ánh mắt xem phim hài, dù sao danh tiếng của Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ cũng không thấp, những người này có lẽ không biết Tô Trầm Ngư, nhưng quen biết hai người bọn họ, biết hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, lại được những người bên ngoài nhắc nhở, lập tức đối nghịch với Tô Trầm Ngư.

Ba người oan gia ngõ hẹp lại gặp nhau ở chỗ này, thật là thú vị.

'Ẩu đả' đến! 'Ẩu đả' đến!

Một đôi hoa tỷ muội, và một nam nhân, có không ít người cảm thán trong lòng, Cố Vị Hi diễm phúc không cạn, Tô Thiên Ngữ thanh thuần uyển chuyển hàm xúc, Tô Trầm Ngư dung mạo linh hoạt trời cho, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng.
Càng có nhiều ánh mắt nhìn về Tô Trầm Ngư.

Như người bị hại.

Tất cả đều muốn xem phản ứng của cô ấy như thế nào.

Những người này nhìn thấy vẻ mặt của cô gái mờ mịt nhìn Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ, sau đó là hơi sửng sốt, dường như không nghĩ đến sẽ gặp nhau ở chỗ này, trong mắt nhanh chóng xẹt qua cái gì đó, cô chợt nở một cụ cười, mở lời chào hỏi hai người bọn họ trước tiên.

"Anh Vị Hi, chị, hai người cũng đến đây sao."

Cố Vị Hi gần như nhăn mày lại theo bản năng, bởi vì Tô Trầm Ngư. Trong khoảng thời gian này Tô Thiên Ngữ chịu rất nhiều ủy khuất, hơn nữa Tô Thiên Ngữ lại dụng hệ thống có lại thêm không ít điểm hào quang của nữ chủ, mà Tô Trầm Ngư và Cố Vị Hi đã lâu rồi không gặp mặt, Cố Vị Hi đối với Tô Trầm Ngư về điểm này có chút thay đổi, bất tri bất giác lại bị Tô Thiên Ngữ 'tẩy sạch'.
Bởi vậy, khi nhìn thấy Tô Trầm Ngư, sẽ nghĩ đến thống khổ của Tô Thiên Ngữ, hệ thống biểu tượng vẻ mặt của Cố Vị Hi không quản lý thành công, xung quanh hắn đều là linh hồn con người, từ cái nhíu mày ngắn ngủi của hắn, nhìn ra được hắn không thích Tô Trầm Ngư.

Về phần Tô Thiên Ngữ, cô ta cũng cười rộ lên, là kiểu cười cẩn thận, dường như sợ sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Tô Trầm Ngư, cũng không để ý đến các loại ánh ánh mắt ở xung quanh, cô ta tha thiết nói: "Trầm Ngư, khi nào thì về nhà thế, trong khoảng thời gian điện thoại gọi đến cho em thì không được, gần đây thân thể của mẹ không tốt lắm, mẹ rất muốn gặp em."

Tô Trầm Ngư nhìn về phía đỉnh đầu Tô Thiên Ngữ.

Lúc này đỉnh đầu đối phương hiển thị một hộp thoại, ồ?Cái loa, hiện tại ngay cả hội thoại của Tô Thiên Ngữ và hệ thống của cô ta cũng có thể hiện ra?
【Tô Thiên Ngữ: Hệ thống, tôi chịu không nổi nữa rồi, cậu nói Tô Trầm Ngư sẽ chết rất nhanh, để cho tôi không cần để ý tới. Hiện tại cô ta không chỉ sống tốt, chúng tôi còn gặp nhau, cậu bảo tôi làm sao có thể nhịn được giọng điệu này!

Hệ thống: Xin hãy bình tĩnh. Cô hiện tai mang danh 'tiểu tam', bất kể làm gì với pháo hôi Tô Trầm Ngư, đều sẽ khiến người khác công kích cô. Biện pháp tốt nhất, chính là không để ý đến cô ta, cô ta thật sự sắp chết.

Tô Thiên Ngữ: "Tôi nhớ rõ điểm hào quang của nữ chủ có thể đổi lấy đạo cụ đặc biệt, tôi đương nhiên sẽ không minh bạch với Tô Trầm Ngư làm gì, tôi chỉ muốn làm cô ta xấu mặt thôi."

Hệ thống: "Cô muốn đổi đạo cụ gì?"

Tô Thiên Ngữ: "Không phải cô ta thích đóng kịch sao, để cho trang phục của cô ta đột nhiên bị rách. Đáng chết, nếu sớm biết cô ta sẽ đi thảm đỏ, có thể để cho trang phục của cô ta bị rách khi đi trên thảm đỏ, sau này ở trong giới không thể ngẩng đầu đầu lên được nữa."
Hệ thống: "Trong kho thực sự tồn tại loại đạo cụ này, cần 300 điểm hào quang nữ chủ, cô xác định đổi sao?

Tô Thiên Ngữ: "Cái gì! Vì sao lại đắt như vậy, hiện tại tôi chỉ tổng cộng có 732 điểm hào quang nữ chủ!"

Hệ thống: "Ký chủ có muốn đổi không?"

Tô Thiên Ngữ: ". . . . . Đổi! 】

Nụ cười trên mặt Tô Trầm Ngư vẫn chưa thay đổi chút nào, nhưng ánh mắt dần dần thâm trầm, cô nhìn thấy 300 điểm hào quang nữ chủ của Tô Thiên Ngữ, đổi lấy một cây kéo ảo, bay lơ lửng trên đầu Tô Thiên Ngữ.

Cái loa lập tức thoát ra khỏi lồng ngực Trầm Ngư, an ủi cô: "Nương nương đừng lo lắng, cái kéo kia không có tác dụng đối với người đâu. 】

Tô Trầm Ngư cười một cách ngọt ngào, cô chậm rãi nói: "Chị, chờ em hoàn thành xong công việc sẽ trở về nhà."

"Chị đây liền yên tâm, ba mẹ nhất định rất cao hứng." Tô Thiên Ngữ dường như thụ sủng nhược kinh mà gật đầu, rũ nửa mắt xuống, cô ta cũng không sử dụng kéo ngay lập tức, cô ta phải sử dụng ở cơ hội tốt nhất.
Chỗ ngồi của Tô Thiên Ngữ và Cố Vị Hi ở phía bên kia, nhân viên công tác nhịn không được mà thúc giục, vì thế trong ánh mắt tiếc nuối của mọi người, ba người cũng không nói thêm gì cả liền tách ra, Tô Trầm Ngư nói với nhân viên dẫn cô đi tìm chỗ ngồi: "Tôi muốn đi toilet trước."

Đi vào phòng toilet, Tô Trầm Ngư vẽ mười vòng tròn.

【Nguyền rủa Tô Thiên Ngữ sắp làm ra hành vi xấu đối với tôi, toàn bộ ứng nghiệm ở trên người cô ta. 】

Ánh sáng lóe ra một hồi lâu, mới biểu thị nguyền rủa thành công.

Hoàng hậu nương nương tâm địa lương thiện, vừa mới nguyền rủa xong còn suy nghĩ lại: Đây là bổn cung gậy ông đập lưng ông.

Chỉ cần Tô Thiên Ngữ không sinh ra suy nghĩ xấu, mọi thứ luôn vui vẻ.

Cái loa điên cuồng vuốt mông ngựa: 【Nương nương, người thật là nhân từ! 】
"Trầm Ngư, chị không sao chứ." Đào Đào lo lắng nhìn cô gái mặt mày cong cong, luôn cảm thấy Tô Trầm Ngư đang cố gắng cười vui vẻ, đôi cẩu nam nữ kia xuất hiện trước mặt Tô Trầm Ngư, mà dáng vẻ như không có việc gì, thật là ghê tởm muốn chết.

"Chị có thể có chuyện gì chứ?" Tô Trầm Ngư kinh ngạc, vặn vòi nước rửa tay.

Đào Đào muốn nói lại thôi, trong lòng càng thêm ghê tởm đôi cẩu nam nữ kia.

Có người tiến vào, lại là một người quen, Ôn Tư Dao.

Loại lễ kỷ niệm lớn này, thật dễ dàng gặp được người quen.

Ôn Tư Dao một thân váy dài đỏ thẫm, càng làm nổi bật vóc dáng gợi cảm, toilet không có cameras, càng không có người khác, Ôn Tư Dao khinh miệt nhìn Tô Trầm Ngư, lấy son ra dặm lại môi.

Đào Đào thấy thế, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nhưng lại không dám nói gì cả, đó là Ôn Tư Dao.
Sau đó Ôn Tư Dao phát hiện, Tô Trầm Ngư trực tiếp lơ mình, giống như không nhìn thấy cô ta ở đó, rửa tay xong liền xoay người bước ra ngoài.

Đào Đào vội vàng đuổi theo.

"Đứng lại!" Nhìn bóng lưng của Tô Trầm Ngư trong gương xoay người đi, ngọn lửa không tên của Ôn Tư Dao xuất hiện.

Trước đó cô ta nhìn thấy Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ ra vào có đôi, Cố Vi Hi dường như không nhìn thấy cô ta, tâm tình thập phần khó chịu, lúc này lại gặp lại Tô Trầm Ngư không để ý đến mình, ngoài mặt công phu cũng không làm, lửa cọ một chút liền phát mạnh, Tô Trầm Ngư thì tính là cái gì, cư nhiên lại không để ý cô ta?

Đào Đào theo bản năng đứng lại, ánh mắt của Tô Trầm Ngư nhìn qua, trong lòng Đào Đào nổi lên một trận hổ thẹn, cô chính là trợ lý của Trầm Ngư, Ôn Tư Dao kêu đứng lại, thì cô dừng lại để làm gì chứ.
Thật sự quá mất mặt.

Lúc này, Tô Trầm Ngư đã đi tới cửa, Đào Đào lại chậm lại phía sau cô.

Không ai nghĩ đến, đột nhiên Ôn Tư Dao xông tới đưa tay giữ chặt Đào Đào, không hề báo trước mà tát một cái, lạnh rùng dạy dỗ: "Đúng là không có gia giáo! Bố mẹ cô dạy cô như thế nào, rửa tay xong không được vẫy nước lung tung, gặp tiền bối thì phải lễ phép."

Đúng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Đào Đào bị cái tát làm cho ngơ ngác, công việc trợ lý này cô đã làm mấy năm, cũng đã hầu qua những người ngôi sao không tốt, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị tát.

Cô sững sờ nhìn Ôn Tư Dao. Sau đó nước mắt lập tức rơi xuống.

Đánh người xong lửa giận của Ôn Tư Dao liền tiêu tán, cả người thoải mái không ít, cô ta vuốt tóc bên đầu, sau đó phủi vệt nước đọng trên váy, rồi thản nhiên nói, "Cô là trợ lý, nên thôi, tôi lười so đo với cô."
Tô Trầm Ngư dừng chân, chậm rãi quay người lại.

Trong không khí, dường như có một sợi dây vô hình bị căng thẳng.

"Chị Tư Dao, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý." Đào Đào phục hồi lại tinh thần, vội vàng kéo Tô Trầm Ngư: "Trầm Ngư. chúng ta đi thôi."

Không thể trêu vào Ôn Tư Dao.

Ánh mắt Tô Trầm Ngư dừng lại ở má phải của Đào Đào, nơi đó đã đỏ lên, cô nhìn vài giây, rồi giơ tay vuốt nhẹ.

Không biết vì sao, trong lòng Đào Đào càng thêm ủy khuất, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Tô Trầm Ngư đưa tay lên giữa mày nhéo nhẹ một cái, nụ cười ngọt ngào trên mặt hoàn toàn biến mất.

"Thật sự, bình thường tôi không đánh phụ nữ."

"Ôn Tư Dao, cô giẫm lên phải điểm mấu chốt của bổn cung rồi."

Hết chương 37.