Nữ Phụ Trọng Sinh Độc Thê: Tổng Tài Phúc Hắc Sủng Thê

Chương 1: " Thiên thần sa ngã "




Trên chuyến bay trở về Anh

Hàn Tuyết ngồi cạnh người quản lý. Cô đọc cuốn tiểu thuyết nổi tiếng mà mọi người khen hết lời. Cô không nói gì đến nữ chính, chỉ cười cô nàng nữ phụ.

3 giờ trôi qua Hàn Tuyết đọc hết cuốn tiểu thuyết. Vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Cô nhẹ nhàng gấp cuốn sách lại.

Cô quản lý ghé vào tai hỏi nhỏ.

- Tiểu Tuyết thấy cuốn này có hay không?

- Thật ngu ngốc.

- Em nói gì?

- Mạc Hàn Tuyết, cô ta thật ngốc.

- Còn nữ chính Tiểu Bạch thì sao?

- Em không thích cô ta.

Cô quản lí cười ngượng.

- Em đúng là rất khác biệt nha...

" Mạc Hàn Tuyết cô cùng tên cùng hoàn cảnh với tôi nhưng lại khác lựa chọn. Tác giả đúng là ghét cô thật rồi "

Đọc cuốn sách này cô dường như nhìn thấy bản thân của mình, nếu cô yêu một người đàn ông say đắm liệu có giống cô ấy.

Tiếng còi báo động chợt rung lên phát ra âm thanh chấn động. Tiếng người phi công vang vọng.

- Máy bay gặp sự cố, mọi người hãy mặc đồ bảo hộ vào phòng trường hợp xấu nhất...

Nghe tiếng thông báo mọi người trở nên tán loạn, người khóc kẻ la, người người than oán. Chỉ trừ Hàn Tuyết.

Cô không nói gì chỉ một vẻ mặt lạnh tanh.

" Mình sẽ chết.....mình sẽ kết thúc tại đây sao? Quả thật rất không phục. Sống cuộc sống vô vị là mục đích tôi sinh ra? Vậy chẳng thà dứt khoát từ bỏ cuộc sống....Có lẽ Mạc Hàn Tuyết còn hạnh phúc hơn mình....cô ta có thể cảm nhận tình yêu...... nhưng vậy đã sao?.....Tôi không cần thứ tình cảm vô vị đó.... nhưng vẫn có chút luyến tiếc cuộc sống này........thì ra đến lúc cận kề cái chết con người ta lại trở lên khao khát sự sống tới vậy, giống như mình lúc này "

Cô lúc này chỉ có thể bình lặng chờ chết... Chiếc máy bay rơi từ độ cao ngàn mét chắc chắn không giữ được mạng.

Chiếc máy bay rơi xuống,nước biển tràn vào bên trong, nó mang màu xanh của bầu trời, mang hương vị của sự cô độc, lạnh đến thấu xương. Chẳng bao lâu máy bay hoàn toàn chìm xuống biển, tiếng la hét dần dần thay bằng sự yên lặng đến đáng sợ. Nhìn sự sống của bản thân đang dần mất đi cô bắt đầu vùng vẫy. Cuộc sống của cô sẽ kết thúc tại đây? Không! Cô còn rất nhiều điều muốn làm, cô chưa muốn chết. Cuộc sống này cô chưa sống đủ, ông trời có tư cách gì tước đoạt đi mọi thứ của cô?

Trong bóng tối vô tận người con gái mang tên Hàn Tuyết với khao khát sống mạnh mẽ. Ánh sáng đã dẫn lối cho cô. Khi dần mất đi ý thức, Hàn Tuyết dường như cảm nhận được ánh sáng ấm áp. Hàn Tuyết đem toàn bộ sức lực cuối cùng cố gắng chạm đến nơi ánh sáng phát ra, cố hết sức rồi lại cố hết sức cuối cùng cô chạm vào một vật, là cuốn sách cô đọc trên máy bay. Chợt cuốn sách mở ra từng trang giấy liên tục được giở từ trang cuối cho đến trang đầu tiên. Lạ thay những chữ trên đó dường như đang dần mất đi, trở thành một cuốn sách trắng tinh. Cho tới trang đầu tiên, những nét chữ uyển chuyển được viết lên, càng lạ hơn là dường như nó đang tường thuật lại toàn bộ quá trình từ lúc cô đọc cuốn sách cho tới khi máy bay rơi. Đây...rốt cuộc là gì?

__________________________________

Cô từ từ mở đôi mắt trong veo của mình. Khung cảnh trước mắt không hề có chút quen thuộc. Đây là bệnh viện...Một căn phòng màu trắng, một chiếc giường bệnh...và còn dải băng trắng quấn trên đầu...Cô chỉ biết thắc mắc. Đảo mắt nhìn mấy vỉ thuốc...Cô...bị bệnh não? Không phải.

Hàn Tuyết cố nhớ lại từng chuyện một, cho đến chuyện máy bay rơi....Quả nhiên, rơi ở độ cao mấy nghìn mét không chết mới lạ. Còn lạ hơn nữa là cô lại vẫn sống sờ sờ ở đây.

Đi xung quanh phòng bệnh cô nhìn thấy một bảng tên tại cửa...

Mạc Hàn Tuyết? Đây chẳng phải cô nữ phụ đó sao. Vậy mình....Hàn Tuyết vội chạy vào phòng tắm trong căn phòng. Một chiếc gương lớn hình chữ nhật. Cô đứng trước gương. Trong gương là một gương mặt của thiên xứ, nét đẹp dịu dàng, làn da trắng mịn, mái tóc dài qua hông, đôi môi hồng của người con gái 16 tuổi dù trong bộ dạng yếu ớt của người bệnh cũng không che đi được vẻ đẹp thuần khiết của cô. Người này đúng là Ngọc Hàn Tuyết nhưng tại sao bảng tên lại ghi là Mạc Hàn Tuyết? Còn mái tóc đen yểu điệu này nào có phải tính cách của cô? Tiếng bước chân của cô y tá đang tới gần cánh cửa phòng, cô liền quay trở lại giường bệnh.

Cô y tá bước vào mang theo ánh nhìn khinh bỉ.

- Mạc tiểu thư đây là thuốc của cô, cô mau uống rồi mau chóng rời khỏi đây đi!

" Thái độ này là của một y tá? Bệnh viện này đúng là người nào cũng có thể tuyển "

- Tên tôi là Mạc Hàn Tuyết? Mạc Tiểu Bạch là chị gái cùng cha khác mẹ với tôi?

Cô y tá ngẩn người một hồi mới trả lời.

- Phải.

- Vậy được, cảm ơn, cô có thể đi rồi.

Cô y tá bước ra khỏi căn phòng với hàng nghìn câu hỏi. Chỉ để lại cô một mình suy nghĩ.

" Hay thật...bây giờ mình gọi là đang thật sự xuyên không rồi sao? Phim xuyên không mình đóng nhiều rồi, lần này cho mình trải nghiệm luôn sao? Lại xuyên thành nữ phụ bi thảm nhất, độc ác nhất. Chỉ nói cô ta ngốc, thay cô ta chia buồn chút, giờ lại sống hộ cô ta luôn sao?..... "

Suy nghĩ cả tiếng đồng hồ cuối cùng cô cũng nghĩ thông.

" Đã vậy tôi sẽ chấp nhận cuộc sống này, nếu ông trời cho tôi được sống thì tôi sẽ sống tốt hơn bao giờ hết. Mạc Hàn Tuyết từ nay tôi sẽ là cô. Những gì cô nợ bọn họ, tôi sẽ trả. Những gì bọn họ nợ, tôi nhất định bắt họ trả gấp bội. Tôi sẽ không làm thiên sứ mà sẽ làm một thiên thần sa ngã khiến mọi người nể phục. Cô trước đây hiền lành biết bao, thuần khiết biết bao. Chỉ tiếc, họ không cần. Cô yêu người không nên yêu, hận người không đáng hận. Chết một cách bi ai. Thứ tình yêu không giá trị, loại tình cảm chẳng đáng một xu đó, tôi không cần. "

Không chút do dự Hàn Tuyết thu xếp thủ tục xuất viện. Đến cửa hàng thời trang chọn mấy bộ trang phục màu sắc nhẹ nhàng bớt nổi bật, thanh nhã nhưng không kém phần yêu kiều. Cuối cùng cô mặc một chiếc áo trắng cùng với chiếc váy màu lục khoác thêm chiếc áo khoác nhẹ bên ngoài. Khôi phục mái tóc vàng nhẹ màu hạt dẻ. Mái tóc dài cắt đến ngang eo. Theo miêu tả trong truyện cô lái xe tìm đường về. Quả nhiên trí tuệ của cô vẫn nguyên vẹn, liền mau chóng tìm được căn biệt thự.

Ngôi biệt thự này là của Phong Dương. Hắn rất giàu, là thanh mai trúc mã của cô, cô yêu hắn vì hắn mà thay đổi chỉ mong hắn yêu cô, nhưng sau 1 năm du học trở về mẹ mất nhà tan cha mang về một người đàn bà, một đứa con riêng tên Tiểu Bạch. Mẹ chết chưa được nửa tháng liền có thêm một bà mẹ kế xảo trá, một người chị gái hơn cô 5 tháng tuổi, cô chỉ còn có Phong Dương. Thật nực cười, ngay cả anh ta cũng bị Mạc Tiểu Bạch cướp đi. Cô không cam tâm liền tìm đủ mọi cách giành lại thứ thuộc về mình. Nhưng rồi thứ đạt được là những tai tiếng, là thảm kịch, là sự khinh bỉ, khiến Phong Dương xa lánh cô. Hắn yêu Tiểu Bạch, vì cô ta mà làm mọi thứ. Việc cô làm dù tốt cũng trở thành xấu, nhưng cho dù Tiểu Bạch của hắn có làm việc xấu cũng sẽ trở thành tốt. Phong Dương đưa cô ta về sống cùng mình, cô không cam tâm liền đòi đến sống cùng. Cô sống ở căn biệt thự phía Đông cách khá xa nơi hắn ở, Tiểu Bạch được hắn đưa về sống trong tòa lâu đài nguy nga ở chính giữa. Cô cũng chẳng nói được gì. Cho đến khi cô thực sự tuyệt vọng thì liền phát hiện mình mắc bệnh não cần phẫu thuật gấp, trước khi vào phòng mổ cô gọi cho anh rồi nhận được câu " chúng ta hủy hôn đi ". Cô và anh có hôn ước từ nhỏ, vì cô cố níu kéo nên mới giữ được anh nhưng cũng chỉ được tới vậy.

- Mạc Hàn Tuyết cô cũng đủ bi thương thật.

Cô dứt khoát bước vào căn nhà. Mở cánh cửa ra. Thật khó mà chấp nhận cảnh tượng trước mắt. Trong nhà cô có tổng cộng 15 người con trai hơn nữa còn toàn là soái ca. Cô mới 16 tuổi sao trong nhà lại nhiều nam nhân vậy. Chợt cô nhớ lại một tình tiết, đem mọi nghi hoặc giãi bày. Phải, trong truyện cô vì muốn Phong Dương ghen nên đưa bọn họ về sống cùng nhưng lại không đúng như cô nghĩ, anh ta hoàn toàn không hề tức giận mà thay vào đó lại càng thêm khinh bỉ cô. Vì quá đau khổ nên cô đã dùng họ để thoả mãn bản thân.

" Cô đúng là rất phong lưu, để lại nhiều nam sủng như vậy cho tôi ứng phó. Nhưng kể ra cũng may là cô chưa có tiếp xúc thân thể với họ vì muốn giữ thân cho tên Phong Dương kia nếu không thì hậu quả tôi khó gánh vác "

Họ không khỏi ngạc nhiên trước vẻ ngoài mới này của cô nhưng suy cho cùng họ vẫn nghĩ cô lại đang bày mưu tính kế gì đó. Họ chỉ cười nhẹ cúi đầu chào.

Cô cởi giày, lên tầng cất túi xách rồi xuống nhà. Họ vẫn ở đó. Cũng đã tới trưa cô bắt đầu đói bụng, định làm gì đó để ăn nhưng thấy họ liền hỏi thử luôn.

- Mấy anh ăn gì chưa?

- Chưa...

- Hưm....tôi quên tên mấy anh rồi, giới thiệu lại được không?

Họ có chút nghi vấn nhưng vẫn làm theo.

" Ra vậy, Tiêu Ngạo cũng là một nam sủng của mình, có điều người hắn yêu là Tiểu Bạch hiền lành "

- Tiêu Ngạo anh đi mua giúp tôi những thứ này, đây là chìa khoá xe.

Cô cười nhẹ với anh, nụ cười ấm áp khiến anh vừa ngạc nhiên vừa không kìm được trái tim loạn nhịp. Cô hình như đã không phải Mạc Hàn Tuyết ngày xưa rồi.

Mua nguyên liệu xong. Hàn Tuyết mang thẳng vào bếp. Anh bất giác liền hỏi cô.

- Cô định làm gì vậy.

Cô nhíu mày.

- Đương nhiên là nấu cơm.

- Nấu cơm?

- Chứ anh nghĩ tôi vào bếp để chơi chắc.

- Cô nấu sao?

- Không lẽ anh nấu.

-....

Thấy anh không trả lời, cô vào bếp. Chẳng mất nhiều thời gian cô đã chuẩn bị xong cả bàn thức ăn.

Ngồi xuống bàn, cô cầm đũa chuẩn bị dùng bữa nhưng lại dừng lại.

- Các anh định không ăn cơm à?

Họ không thể hiểu nổi cô bây giờ. Chỉ nghe theo lời cô nói, ngồi xuống bàn dùng bữa.

Cô đang định tiếp tục ăn thì lại bị ai đó tới xen ngang.

Tiếng mở cửa, tiếng bước chân...cuối cùng cô nhìn thấy là một chàng trai trẻ, khuôn mặt tuấn lãng, vóc dáng cao. Anh mặc một bộ quần áo đen tuyền, đứng trước cửa nhìn cô, quả đúng là soái ca.

Ý nghĩ xuất hiện đầu tiên trong đầu cô chỉ có than thở " Hàn Tuyết ơi Hàn Tuyết rốt cuộc mình phải sống với bao nhiêu nam sủng đây "

Cô đặt đũa xuống, chỉ biết thở dài. Mắt đảo sang nhìn mấy người Tiêu Ngạo.

- Chắc anh cũng giống họ, đằng nào cũng tới giờ cơm rồi anh cũng ngồi xuống ăn luôn đi.

Đôi mày anh nhíu lại vẻ tức giận.

Thấy anh không nói gì cô lại tiếp lời.

- Cơm tôi nấu ăn không chết đâu.

Mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn cô. Thấy mình trở thành tâm điểm chú ý, khiến cô không khỏi nghi vấn.

- Tôi nói gì sai sao?

Họ vẫn im lặng. Lúc này anh ta mới mở lời.

- Hàn Tuyết cô tưởng cô giả ngây giả ngốc, thay đổi bề ngoài là có thể làm một người khác sao?

Cô đặt đôi đũa xuống bàn. Cả người toát ra hàn khí lạnh thấu xương. Điềm tĩnh nói từng chữ.

- Anh là ai? Mở miệng ra liền nói này nói nọ. Tôi nợ anh gì sao?

Câu trả lời của cô càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn. Không để ý đến người kia, cô uống ngụm nước.

- Cô không biết sao? Hiện giờ cô đang đứng trên đất của Phong Dương tôi đấy.

Nghe đến chữ Phong Dương cô liền bị sặc nước. May sao là chưa phun hết ngụm nước trong miệng.

- Xin lỗi nha! Đầu tôi chỉ nhớ được những thứ nên nhớ thôi!

Anh lúc này không khỏi nghi vấn, người trước mắt anh là một con người hoàn toàn khác cô bây giờ không chỉ lanh lợi mà còn thông minh, ăn nói giảo hoạt. Trước kia mỗi lần gặp cô, chỉ toàn là phiền phức, cô của lúc trước luôn nhìn anh bằng ánh mắt say đắm bộ dạng thẹn thùng yểu điệu chứ không phải ánh mắt băng giá bộ dáng ảm đạm như lúc này.

- Tên tôi không đáng nhớ?

Cô chỉ cười nhẹ.

- Phong thiếu đến đây chắc không phải chỉ vì chuyện này chứ?

" Phong thiếu? Từ khi nào mà tên tôi lại trở lên xa lạ với cô như vậy? Từ khi nào cô lại thông minh tới thế? "

- Không sai, tôi tới là muốn cho cô một cơ hội.

- Cơ hội?

- Yến tiệc tối nay cô có thể đến cùng tôi.

- Anh thật biết nói đùa. Người anh nên mời phải là chị Tiểu Bạch chứ không phải tôi.

Lúc này tim anh bỗng dưng nhói lên khi nghe cô từ chối mình. Lời mời của anh cô chưa một lần từ chối dù có gặp vấn đề gì đi chăng nữa.

- Cô đang muốn lạt mềm buộc chặt?

- Không! Tôi chỉ là không muốn làm vật hi sinh cho tình yêu của anh mà thôi.

- Vật hi sinh?

- Chẳng phải anh mời tôi chỉ vì muốn Tiểu Bạch của anh ghen sao? Tôi không có ngốc.

" Xem ra cô không còn ngốc nữa. Mỗi lần gặp nhau cô lúc nào cũng giả vờ yểu điệu thục nữ, ra vẻ yếu đuối thuần khiết, bám riết lấy tôi nhưng lúc này cô lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi, từ lúc nào mà cô dám đối xử lạnh nhạt với tôi? "

Khuôn mặt anh có chút giận dữ cùng nghi hoặc.

- Vậy cô định từ chối.

Cô tiến lại gần anh.

- Hưm...cũng không hẳn.

Cô đưa tay ra.

- Cho tôi mượn điện thoại.

Anh bất giác liền mang điện thoại của mình đưa cho cô. Cô lúi húi một hồi rồi ngẩng đầu nhìn anh.

- Bây giờ anh có thể nói lại lời mời lúc nãy không?

- Tối nay cô có thể đến dự yến tiệc cùng tôi.

Anh cũng chẳng hiểu tại sao anh lại nghe lời cô chỉ là lúc nhận ra thì lời cũng đã nói. Cô nhân lúc đó liền bấm gọi rồi đợi anh nói hết liền tắt máy.

- Cô làm gì vậy?

- Giúp anh kiếm một vật hi sinh khác.

Nghe cô nói vậy anh liền giật lấy chiếc điện thoại. Người cô gọi là An An, cô ta luôn ghen ghét Mạc Tiểu Bạch nên cũng coi là người thích hợp.

- Cô dám.

Cô vẫn lạnh lùng nói những lời băng lãnh tỏ ý châm chọc.

- Anh cao quý quá tôi nào dám.

- Cô....

Anh nói chưa dứt liền bị tiếng đổ vỡ cắt ngang.

Cô quay lại nhìn mới biết tiếng động đó là do Tiêu Ngạo gây ra. Cô chưa kịp nói gì thì thấy anh ta cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ quả nhiên là bị đứt tay.

" Đám nam nhân các người có thật là nam nhân? Vừa đụng một cái liền bị thương "

Cô bước tới gần cúi xuống nhìn.

- Anh là nam nhân thật? Vừa đụng liền bị thương y như con gái.

Anh không nói gì chỉ nhìn cô.

- Tiêu Đằng anh mang hộp sơ cứu cá nhân lại đây.

Anh ta nghe vậy vội vội vàng vàng mang đồ đến.

Cô mở hộp lấy đồ cầm máu giúp anh. Chưa ai từng thấy một Mạc Hàn Tuyết vừa chu đáo vừa ân cần đến vậy.

- Xong rồi! Có ăn một bữa trưa thôi cũng không xong.

Than thở xong cô quay sang nhìn Phong Dương.

- Anh còn chuyện gì không?

Thấy cô đang nói chuyện với mình mà còn có tâm trạng đi quan tâm Tiêu Ngạo khiến anh ta bực tức. Cô trước đây chưa từng dịu dàng với Phong Dương như vậy.

- Hừ...

Anh cứ thế đi thẳng ra cửa, khuôn mặt hiện rõ vẻ tức giận.

Anh đi, Tiêu Ngạo mới dám mở miệng.

- Cô....không đuổi theo anh ta sao?

- Không cần thiết.

- Cô thật là Mạc Hàn Tuyết?

- Đương nhiên.

- Nếu là cô ấy thì cô phải nhận lời mời đó, cô cũng chẳng nói những lời lạnh nhạt với anh ta.

- Tôi chưa có nói thì phải. Tôi trước kia có vấn đề về não bộ nên mới làm việc ngu ngốc vậy. Còn tôi bây giờ hoàn toàn không hề thích anh ta. Tôi bây giờ là người biết suy nghĩ, là Hàn Tuyết chân thực chứ không phải người bệnh tật đầy mình không biết suy nghĩ. Tôi khỏi bệnh rồi nên muốn làm chính mình, muốn làm người tốt không được sao?

Tất cả đều là khuôn mặt ngạc nhiên nhìn cô. Không ai biết cô bị mắc bệnh về lão.

Cảm thấy mệt cô định bước tới cầu thang trở về phòng nhưng đi được một nửa liền dừng lại.

- Còn nữa, tối nay Tiêu Ngạo sẽ đi dự tiệc cùng tôi.

Nghe ý định của cô anh không hiểu. Tại sao lại là anh?

- Tại sao?

- Chẳng phải anh thích chị tôi sao? Tôi cho anh cơ hội. Anh không muốn?

Anh không nói gì chỉ nhìn người con gái mạnh mẽ, dứt khoát, lại vô cùng thanh cao ấy dần khuất bóng sau cánh cửa.