Nữ Phụ, Yêu Anh Đi!

Chương 24: Tôi nấp




“Anh làm gì vậy hả? Anh là ai? Buông tôi ra ngay lập tức... Mẹ khiếp!”

Tôi cáu tiết đá vài cú lên cái tên chết tiệt bịt kín mít đang lôi xềnh xệch mình đi.

A! Tại sao tôi lại rơi vô cái hoàn cảnh này hả? Phải bắt đầu từ đâu ta? Chắc là khi tôi đang bận mỉa mai mấy cô ả nào đó ngon lành thì đây, một tên trùm kín như bị quấn băng này xuất hiện, hắn kéo tôi một mạch dài sọc.

Đùa! Nghĩ tôi là ai? Con nữ chính õng à ưỡn ẹo suốt ngày chỉ biết anh à người hỡi? Mẹ nó, tôi mới chẳng phải như vậy!

Thực hành theo mấy động tác tấn công bất ngờ mà gã nào đó đã cứng rắn dạy tôi. Hừm, tôi thừa nhận, thật có ích...

Cứ như cái gì gã cũng biết hết ấy!

Tôi đấm đấm đá đá, nghe tên lập dị trùm kín kia rêm vài âm thanh nho nhỏ. Nghĩ nghĩ, tôi đánh càng hăng say! Woa! Biểu sao bạo lực gia tăng chứ? Cái cảm giác này sướng run người.

Cho mày kéo chị như dắt chó! Cho mày bày đặt trùm đen sì sì dày cui khi tiết trời Sài Gòn nóng như chảy mỡ! Cho mày cản chị dạy chó! Cho mày chừa! Chị đánh cho mày chừa!

“Úi úi! Má! Ngừng lại cho tao!”- tên lập dị cuối cùng cũng giở võ, hắn túm tôi lại, cởi cái nón và mũ trùm đen thùi kia ra.

Hừm, cũng không tệ! Lông màu trắng pha đen, mắt xanh dương.... xem ra là giống husky thuần chủng.

Cậu chàng Husky nào đó ngó tôi trân trân, sau đó lông mi cái trán liền nhăn nhúm lại, một ví dụ buồn cười làm tôi nhớ đến con chó husky mà Ngọc Trân nuôi ở nhà...

“Mẹ nó, cỡ này còn cần ai bảo vệ nữa!”

“Anh là ai?”- tôi túm chặt gã-” khai mau!”

“Má! Tánh tình y chang nhau! Toàn lũ đa nghi... úi!”

“Khai mau!”- tôi quật hắn xuống đất, chân với đôi giầy gót nhọn dài một tấc để sẵn lên... chỗ nào đó-” Hay anh muốn sau này mất giống?”

“Ui ui! Bình tĩnh bình tĩnh! Đừng... đừng chơi ngu nha! Haha! Chúng ta là người nhà cả mà ha ha!”

“Nhà tôi chưa bao giờ nuôi chó giống husky!”

“Hả? Nhà cô nuôi chó thì liên quan gì đến tôi?”

“Bớt ba hoa, anh là ai?”- tôi dùng mi mắt khiêu khích-” khai!”

“Mẹ nó, là người nhà... người nhà cả mà!”

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

“Đây!”

Gã đặt chai sữa ấm vừa mới hâm xong lên bàn thủy tinh sáng choang. Tôi khịt mũi, xoay đi.

“Em có thể ngừng trẻ con không?”

“Anh còn bảo?”- tôi hùng hổ, nóng nảy-”Anh cho người theo dõi em!”

“Anh là đang lo cho em!”

“Đúng rồi đúng rồi!”

“Anh căn bản không tin em!”- tôi cáu.

“Chậc! Có lý nha!”

“Không phải! Anh chỉ muốn đảm bảo em an toàn!”- Gã nhăn mặt-” Em đang sống ở đâu em biết không? Anh chỉ muốn em luôn tránh được cái đen tối xung quanh thôi!”

“Phải rồi đó chị ơi! Ảnh nói chuẩn quá mà!”

“Cậu câm ngay!”- tôi và gã gầm lên! Tên lắm mồm này!

Kinya nghiến răng. Mẹ nó, hắn giải hòa dùm còn lấy oán báo ơn? Tốt nhất đập nhau tan nhà nát cửa luôn đi!

Tôi nhìn tên Husky đang mặt mày căm tức, khịt mũi coi thường, định bụng tiếp tục đấu võ mồm thì sau đó, chính Husky lại làm rộn.

“Anh... anh!”

“Câm đi! Chúnh tôi đang nói chuyện!”

“Mẹ nó! Thằng đó tới rồi! Anh...!”- Kinya văng tục.

Thằng đó?

Gã nhìn tôi thật kì lạ, sau đó vươn tay, xoay tôi một cái.

“Kinya! Mày đưa cô ấy nấp vào đâu đó quanh đây! Đảm bảo dù có chuyện gì cô ấy cũng không làm rộn!”

“Ok!”

Rồi tên Husky tên Kinya ấy kéo tôi vào học tủ gần đó, bịt miệng giữ chặt tôi ở thế khóa, tôi còn nghe hắn nói khẽ.

“Im lặng! Im lặng mới có phim hay để coi nha cô bé!”

Qua cái lỗ bé xíu được ngụy trang tỉ mỉ dưới dạng muôn vàn họa tiết, tôi thấy một toán người mặc áo đen ngòm như mực, tay lăm lăm mớ vũ khí, hộ tống một người đàn ông to con phúc hậu, nó làm tôi nghĩ đến bác nông dân thân thiện hay thu hoạch củ cải để bán buôn kiếm chác.

“Ô! Khách quý đến nhà nhỉ?”- gã cười-” Mời ngồi!”

Người đàn ông vẫn giữ nét thân thiện ôn hòa ấy ngồi xuống, hai con mắt híp lại trông buồn cười.

“Mày.... đang làm cái gì?”

“Tôi? Đang ở nhà và nghỉ ngơi chút đỉnh!”- gã cười-” Tìm tôi... có việc sao?”

“Mày cuối cùng đang ủ mưu gì?”

“À... mưu mô hả? Tôi á?”- gã cười.

“Mẹ nó, mày đừng giả ngu với tao!”- tên đàn ông rống lên-” Mày muốn gì? Có tin tao sẽ giải quyết mày không hả? Đừng quên! Mày chỉ là con cờ của tao thôi! Giết mày.... tao còn sợ bẩn tay!”

“Ha ha ha!”- gã cười-” Vậy hả ta? Sợ bẩn à?..... “

“Mày không sợ?”- người đàn ông kia híp mắt. Vài tên cận vệ xung quanh bắt đầu rục rịch. Từ phía chỗ nấp, tôi thấy Kinya đang âm thầm rút súng lên cò.

Chuyện gì vậy?

“Ha ha ha!”- gã cười, nhàn hạ-” Xem ra... phải nói một chút về hiệp định của chúng ta rồi! Tôi là thế thân của ông, chịu sự công kích! Ngược lại, ông cho tôi thông tin và quyền cầm binh có giới hạn! Chà, một mối quan hệ mà hai bên cùng có lợi!”

Tôi ngây dại... thế thân? Gã ư?

“Ông muốn qua cầu rút ván? À, tự nhiên! Nhưng tôi báo cho ông biết! Chỉ là sau khi tôi chết dưới tay ông, một ngàn phần trăm là tất cả mọi người trong giới giang hồ đều biết đại ca bang 'Diệt' hóa ra lại núp dưới vỏ bọc một nông dân hiền lành! Chà! Thật mong đợi kết quả!”

“Tao có thể giải quyết nó!”

“Đúng! Cho tới khi vài thằng cớm nằm vùng biết! Chà... sau đó là vợ con ông nhỉ? Tôi không nhầm là hai đứa nhỉ? Có nên nói cho ông biết tôi đã gặp ba người họ rồi không ta?”

“Mày...”

“Ồ! Trăn trối dài dòng quá rồi! Nào, đến đây! Giết tôi đi! Sau đó, ha ha... Để tôi nói ông biết, tôi là một gã cẩn trọng đấy!”

“Mẹ khiếp! Coi như mày ngon!”

“À... quá khen! Và không tiễn nhé, nên đi đi, đừng hại bữa đêm an lành của tôi!”

Gã thẳn thừng đuổi người. Kinya phía sau lưng tôi bật một thiết bị gì đó dí xung quanh nhưng tôi chẳng để tâm lắm.

Tôi muốn ngay lập tức ra ngoài kia, hỏi rõ...

Thế thân? Gã ngu ngốc hay điên đây?

Gã, muốn chết sao?

Là ai đã nói với tôi, thế giới này thật nguy hiểm hả??