Nữ Quan Lan Châu

Chương 46: Khó lường




Beta: Trang

Lòng tôi cả kinh, nhưng vẫn cố gắng đỡ lấy nàng, nói: "Tỷ tỷ, rốt cuộc là chuyện gì?"

Dung Dung ngước mắt lên nhìn tôi, khóc ròng nói: "Lúc chạng vạng tin tức tới. Vốn định lập tức tới nơi này tìm muội muội. Nhưng, trước khi rời Miên thành Vương gia đã dặn dò, nói...nói nếu như không phải là chuyện gì lớn, thì đừng đến làm phiền cô nương. Hơn nữa ta cũng nghĩ, chuyện lớn như vậy, chỉ sợ là tin tức truyền sai. Nhưng ta đợi một lát, Hạ công tử phái người trong Hạ phủ đến báo, tin tức truyền ra là thật, Vương gia, thật sự bị giam vào đại lao ở Kinh thành. Hiện, hiện giờ, đang bị nhốt trong đại lao Hình bộ."

Tôi nói: "Kỳ quái. Dù sao Vương gia cũng là hậu duệ quý tộc của thiên hoàng, tại sao là nhốt ở đại lao Hình bộ, mặc dù là bị giam, cũng nên giam ở trong phủ Nhân Tông mới đúng chứ."

Thân thể Dung Dung run lên, vừa khóc vừa nói: "Chính vì như vậy mới đáng sợ nhất. Hạ công tử phái người tới nói, chỉ sợ là, chỉ sợ là Hoàng thượng hận Vương gia thấu xương, lần này Vương gia đắc tội quá lớn, Hoàng thượng vô cùng tức giận, không xem hắn là hoàng tử nữa."

Nàng gục ở trên bàn, lại khóc lớn tiếng.

Tôi nhớ đến lúc trước, Cảnh Phi mang trù khoản trở về kinh phục mệnh. Lúc trước đều thuận buồm xuôi gió, trù khoản dường như rất thuận lợi, không nghe nói Cảnh Phi xảy ra sự cố gì, tại sao lại….

Đột nhiên trong lòng tôi khẽ động, một ý niệm xẹt qua trong đầu.

Hay là, liên quan đến thân thế của hắn?

Chỉ là, nhất định Hoàng thượng biết rõ thân thế đứa con trai này của ông, tại sao nhiều năm như vậy đều không có chuyện gì xảy ra, cố tình lại ở trong lúc này nhốt Cảnh Phi vào đại lao.

Tôi hỏi Dung Dung: "Tỷ tỷ có biết Vương gia phạm phải tội gì không?"

Dung Dung ngẩng đầu, lại lắc đầu, nói: "Cũng không rõ ràng lắm. Người từ trong kinh tới nói, chuyện Vương gia bị bắt giam vào ngục là chuyện cơ mật. Nếu không phải Vương phi lo lắng cho Vương gia, cầu khẩn thuộc hạ cũ của phụ thân nàng đến hỏi, lúc này mới biết Vương gia bị giam vào ngục."

Tôi ngạc nhiên nói: "Vì sao phải đi cầu khẩn thủ hạ cũ của Đỗ đại nhân? Vì sao không đi, không đi đến phủ Thái tử... hỏi một chút?"

Dung Dung khóc ròng nói: "Người đó nói, cửa chính của phủ Thái tử đóng chặt, nói chuyện của Vương gia là gieo gió gặt bảo. Căn bản là hắn ta mặc kệ rồi."

Tôi lại hỏi: "Lúc trở về thấy trước cửa có rất nhiều người, không phải là người của tỷ tỷ."

Dung Dung gật đầu: "Hạ công tử cảm thấy chuyện này tới rất đột ngột, rất kỳ quặc. Hắn biết ta muốn tới nơi này nói cho ngươi biết chuyện, lo lắng cho ta nên phái mấy thân tín của hắn bảo vệ ta trên đường tới đây."

Tôi lấy khăn gấm ra, giúp nàng lau nước mắt, nói: "Tỷ tỷ không cần lo lắng. Vương gia phúc lớn mạng lớn, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì."

Hai mắt Dung Dung đẫm lệ, thở dài một hơi, nói: "Muội muội, chuyện cho tới nước này ta cũng không cần giấu diếm ngươi nữa. Trước kia lúc nào Vương gia cũng không muốn cho ta nói, chỉ là, hiện giờ ta rất sợ, rất hoang mang, chỉ có thể nói cho cô nương biết."

Nàng nhìn tôi, lại thở dài nói: "Ta nghe theo lệnh của Vương gia, chắc hẳn muội muội đã sớm biết chuyện này?"

Tôi gật đầu.

Bên môi của Dung Dung hiện ra ý cười thê lương, nói: "Mặc dù ta là nữ tử thanh lâu, nhưng Vương gia lại không chê bai ta. Hắn nói ta thông minh lanh lợi, rất tôn trọng bảo vệ ta. Vì thế, ta quyết định đi theo hắn. Ta nghĩ, mặc dù ta là một người hèn mọn, nhưng nếu như có thể giúp đỡ được Vương gia, làm ra đại sự, cũng không uổng phí cuộc đời này."

Giọng nói của nàng lang lảnh.

Nàng quay đầu đi, nhìn hoa nến, lại nói: "Nhiều năm nay Vương Gia ở Miên thành vẫn luôn bày mưu tính kế. Ta biết rõ Vương gia cần thứ gì. Ta chỉ có thể tận hết tất cả sức lực của mình đi giúp hắn. Hắn ở Kinh thành xa xôi, lại muốn biết tất cả nhất cử nhất động ở Miên thành, vì vậy ta liền giúp hắn. Hắn muốn lấy con gái của Đỗ đại nhân, ta cũng gởi cho hắn vài câu thơ để cho hắn yên tâm. Hắn....hắn muốn tra chuyện bẩn thỉu của Đỗ đại nhân, ta cũng đem hết toàn lực đi giúp hắn điều tra."

Nàng đột nhiên dừng lại, thở dài nhìn ta một lát, lại quay đầu đi, nói tiếp: "Ta giúp hắn càng nhiều việc thì trong lòng càng hoảng sợ, tâm tư của Vương gia, ta biết rõ nhất nhưng cũng lo lắng nhất, lo lắng hắn không thuận lợi, không thể như mong muốn."

Tôi nhịn không được thở dài nói: "Tôi biết."

Nàng nhìn tôi, buồn bã cười một tiếng, nói: "Châu cô nương, Vương gia thường khen ngươi, nhất định ngươi biết tất cả chuyện của đám hoàng tử. Bọn họ đều là một thân cơ bắp, muốn thứ gì, nhất định phải có cho bằng được, cho dù chết cũng muốn có, ai cũng không thể ngăn cản được."

Tôi gật đầu một cái, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Dung Dung chậm rãi lắc đầu một cái, lại nói: "Làm càng nhiều việc ta càng sợ. Lúc trước khi Vương gia rời khỏi Miên thành, ta thấy sắc mặt của hắn không ổn, hình như là vô cùng lo lắng. Nhưng, nhưng hắn vẫn đi. Hơn nữa, còn không để cho ta nói cho ngươi biết."

Tôi hỏi: "Nhưng sau cùng tỷ tỷ vẫn nói cho tôi đấy thôi."

Dung Dung cười khổ một cái, nói: "Vương gia không muốn cho ta nói với ngươi, hơn nữa mấy ngày đó ta thấy hắn không tốt, đoán chừng có thể Vương gia và ngươi đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ban nãy ta đã nói, tâm tư của Vương gia, ta là người rõ nhất. Không đơn thuần là những chuyện Vương gia muốn làm, ngay cả tâm tư của Vương gia đối với ngươi, ta cũng biết rõ.”

Nàng giương mắt nhìn chằm chằm vào tôi, nói: “Ta làm nhiều chuyện cho Vương gia như vậy, ta thật sự muốn hận ngươi, đố kỵ ngươi, thậm chí làm tổn thương ngươi, nhưng ta lại không có cách nào. Bởi vì nếu như ta làm như vậy, Vương gia sẽ không để ý ta.”

Giọng nói của nàng run run, âm sắc khổ sở: “… Ta… Ta sao có thể khiến Vương gia không để ý tới ta?”

Nàng run rẩy cả người, lại nằm ở trên bàn.

Tôi gọi A Chức, chúng tôi dìu Dung Dung vào phòng trong, đặt nàng nằm ở trên giường.

Tôi giúp nàng đắp chăn gấm lên, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ mệt rồi, nghỉ ngơi một lát trước đi. Chuyện của Vương gia, để cho tôi cẩn thận suy nghĩ một chút. Tỷ tỷ yên tâm.”

Tôi đi ra, trở về phòng của mình. Đầu đau như muốn nứt ra, trong đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện. Cảnh Phi bị giam vào ngục. Tin tức này, thật sự là quá đột ngột.

Mặc dù lúc ấy Cảnh Phi may mắn, không cần đi Tây Cương, và như ý nguyện của hắn là một quân cờ hết sức hiểm yếu. Lo lắng không yên, hắn hồi kinh phục mệnh. Nhưng, hoàn toàn không nghĩ tới, Hoàng thượng cư nhiên bắt hắn, còn nhốt hắn ở Hình bộ, giống như một thần tử bình thường bị nhốt ở Hình bộ.

Ngay cả phủ Nhân tông, cũng không chứa được hắn.

Không biết qua bao lâu, tiếng gõ canh thật xa truyền đến, phá rách màn đêm nặng trĩu, càng khiến người ta cảm thấy kinh tâm động phách.

Tôi đang suy nghĩ, chợt A Chức vội vã đi tới, nói: “Cô nương, Mạnh đại nhân tới.”

Tôi giật mình trong lòng: “Mạnh đại nhân?”

A Chức gật đầu một cái, nói: “Đúng, người đó tự xưng họ Mạnh, là đại nhân trong triều, cũng là người quen cũ của cô nương. Nói là, nói là có chuyện quan trọng muốn tìm cô nương.”

Mạnh Khách?

Vì sao hắn lại tới đây? Vì sao hắn ở Miên thành?

Tôi nhìn ra bên ngoài, sắc trời hơi sáng, thì ra tôi đã ngồi một mình cả đêm. Tôi thở dài một hơi, nói: “Dung Dung tỷ tỷ thế nào rồi?”

A Chức nói: “Tiểu thư rời đi rồi. Ta thấy thân thể của tiểu thư dường như không tốt, cho nên phân phó người cẩn thận đưa nàng ấy trở về.”

Tôi gật đầu một cái, nói: “Vậy thì được rồi. Ngươi dẫn Mạnh đại nhân đến đây đi.”

Một lúc sau, Mạnh Khách đi vào. Đã lâu không gặp, hắn cũng không thay đổi bao nhiêu.

Hắn đi vào, ngắm nhìn bốn phía, cười nói: “Nhậm đại nhân ở chỗ này, cuộc sống dường như không tệ?”

Tôi không trả lời.

Hắn lại nói: “Ngày đó Nhậm đại nhân cư nhiên có thể trốn khỏi phòng giam của Hộ bộ, trên đường bình an đi tới Miên thành, chắc là được người che chở?”

Tôi cả kinh trong lòng, nghĩ đến tình cảnh lúc này của Cảnh Phi, dường như có thể đoán được.

Cảnh Phi bị bắt giam, chẳng lẽ là vì ngày đó hắn cứu tôi.

Nếu bây giờ Mạnh Khách tìm được chỗ này của tôi, nhất định là đã biết rõ cái gì đó.

Nhưng mà, tôi không phải chưa từng hoài nghi Mạnh Khách là người của Cảnh Phi.

Trong lòng tôi vô cùng kỳ quái, nhìn Mạnh Khách một cái, vẻ mặt của hắn là vẻ mặt giễu cợt.

Tôi nói: “Mạnh đại nhân, nể tình chúng ta quen biết nhau, hôm nay tôi rất mệt mỏi, ngài không cần nói nhiều lời vô nghĩa, cũng không cần nhiều lời nói nhảm. Nói ngắn gọn, hôm nay ngài đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Mạnh Khách hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nhậm đại nhân, hôm nay ta gọi ngươi một tiếng Nhâm đại nhân, chính là muốn ngươi nể tình lúc trước dù sao chúng ta cũng quen biết nhau. Thật ra, ngày đó ngươi đã sớm bị phán quyết tử hình, bãi bỏ chức quan, ngày đó không còn là nữ quan nữa rồi.”

Tôi cười lạnh nói: “Tôi biết.”

Mạnh Khách lại nói: “Nhậm Lan Châu, ngày đó ngươi may mắn trốn thoát, người cứu ngươi đã sớm bị kết tội hạ ngục, ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn có thể tiêu diêu tự tại sao?”

Tôi hỏi: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ Vương gia bị hạ ngục, là vì tôi?”

Mạnh Khách cười ha hả nói: “Không phải vì Nhậm Lan Châu ngươi, chẳng lẽ còn vì chuyện khác sao?”

Tôi cả kinh nói: “Mạnh Khách, ngươi… ngươi không phải từng có quan hệ thân thiết với Duyên Hỉ Vương gia sao? Ngày cưới của Vương Hỉ Vương gia ngươi còn tặng lễ vật…”

Bức họa không đề tên lạc khoản, chỉ ở bên trái trên đỉnh núi nhỏ nhắn xinh xắn có đóng một cái ấn đỏ thẫm. Tôi đã từng thật sự cho rằng đây là ám hiệu của Mạnh Khách với Cảnh Phi, muốn chỉ hắn không giống người khác.

Mạnh Khách cười một tiếng, nói: “Không gạt ngươi, thân thể của ta ở trên quan trường, có một vài trường hợp cuối cùng cũng phải làm. Huống chi lúc ấy lại không nhìn rõ thời cuộc. Chỉ có điều…”

Hắn nhướng lông mày lên, nói: “Chẳng qua ta thân là mệnh quan triều đình, ăn lộc vua, trung thành với vua. Phát lương cho ta không phải là Duyên Hỉ Vương gia, vì sao ta phải làm việc cho hắn?”

Tôi cười lạnh, nói: “Ngươi ngược lại là một trung thần.”

_________________