Nữ Quan Vận Sự

Chương 147: Công việc




Cố Khinh Âm bình tĩnh nhìn hắn, con ngươi u lam của hắn long lanh sáng ngời, nhưng cũng lạnh lẽo như băng. Nàng chậm rãi nói: "Quả thực Kỷ Trác Vân đối xử với tôi rất tốt, Ngụy tướng quân, bây giờ có thể trả ngọc bội lại cho tôi không?"

Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn lại nàng, khuôn mặt nàng vẫn lưu lại màu đỏ ửng tự nhiên đôi mắt sáng nhìn thẳng tắp vào hắn, thu liễm mị thái xuân ý, lại có vẻ thanh lãnh ý nhị khác. Hắn nhíu mày, trả ngọc bội lại cho nàng.

Nàng nhìn ngọc bội trong tay, trân trọng để vào trong tay áo, xoay người rời đi.

Vừa kéo phòng cửa, còn chưa kịp bước ra, thân thể nàng đã bị đè mạnh lên ván cửa, cửa chính bằng gỗ lim ầm ầm khép lại.

Cố Khinh Âm khó thở, "Ngài làm cái gì vậy?"

Ngụy Lãnh Nghiêu ép lên người nàng, cúi đầu ngửi mùi hương trên cần cổ nàng. Giọng nói từ tính trầm thấp của hắn vang lên ngay bên tai nàng: "Trong huyệt của nàng vẫn còn giữ tinh.dịch của ta mà nàng đã dám nghĩ đến nam nhân khác." Ngữ điệu của hắn đều đều, thanh tuyến vẫn cực kỳ mê người.

Lưng Cố Khinh Âm dán sát vào vomg ngực dày rộng của hắn, hơi thở hắn chui vào trong tai nàng, khiến nàng khẽ run lên, cứng rắn đáp lại: "Cho tôi ra ngoài."

Hô hấp của hắn trở nên trầm trọng, bàn tay cách ngoại bào bao lấy ngực nàng, hôn dồn dập lên gáy nàng.

Cố Khinh Âm kích động giãy dụa, nàng biết thủ đoạn của Ngụy Lãnh Nghiêu, chỉ cần nàng tiếp tục ở trong lòng hắn thêm một lúc nữa, nàng sẽ lại trầm luân, mặc hắn muốn làm gì được nấy.

Ngụy Lãnh Nghiêu không dùng sức giữ nàng quá chặt, nàng hất mạnh cánh tay ra đằng sau, không ngờ lại thoát được. Không dừng lại một giây phút nào, nàng mở cửa, biến mất trong màn đêm đen đặc.

Gió lạnh ban đêm táp vào mặt nàng, thổi tán cơn khô nóng lại dâng lên trong cơ thể nàng. Nàng liều mạng bỏ chạy, thở hổn hển liên tục, đến khi chạy rất xa mới quay đầu nhìn lại căn phòng đó, vẫn còn ánh nến lập lòe.. Nàng lắc lắc đầu, cố trấn định trở lại phòng mình.

Một đêm trằn trọc, đến bình minh nàng mới chợp mắt được một lúc.

Ngày thứ hai, giám sát Ngự sử họp bàn, Cố Khinh Âm nghe mọi người trình bày tình hình thẩm ta ngày đầu tiên, chỉ ra những nơi cần kiểm tra hôm nay để mười người tiếp tục làm việc, còn nàng thì ở trong phòng sửa sang lại ghi chép.

Cố Khinh Âm ngủ không đủ giấc, nên mới viết một hồi mà đầu óc đã mơ màng, đành buông bút, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Cố đại nhân?" Giọng nói quen thuộc gần trong gang tấc, thản nhiên, mang theo ý cười.

Cố Khinh Âm chấn động, mở to mắt, thấy Hàn Cẩm Khanh khoanh tay đứng trước bàn của nàng.

Hắn mặc cẩm bào nguyệt sắc, thắt đai lưng ngọc rộng bằng hai ngón tay, bên ngoài khoác một cái áo bằng chất vải xuyên thấu ánh kim. Mái tóc đen như thác, một nữa xõa tung trên lưng, một nửa cố định bằng trâm bạch ngọc. Mi mục như họa, khóe môi hơi nhếch lên.

Cố Khinh Âm đứng lên, cúi đầu, "Hạ quan thỉnh an tướng gia."

Hàn Cẩm Khanh nhìn nàng, thản nhiên nói: "Mới không gặp một ngày mà Cố đại nhân đã mệt nhọc như vậy, bản tướng thực không đành lòng."

"Hạ quan đa tạ tướng gia quan tâm. Nếu tướng gia rỗi rảnh, không bằng trước xem các ghi chép về việc thẩm tra ngày hôm qua, hạ quan đã sửa sang lại rồi ạ." Cố Khinh Âm nói.

Hàn Cẩm Khanh lắc tay, cúi đầu liếc nhìn tập hồ sơ trên bàn một cái, "Không cần, việc này do Cố đại nhân toàn quyền phụ trách, bản tướng thật sự yên tâm." hHn đến gần hai bước, kéo gần khoảng cách với nàng, nói nhỏ: "Cố đại nhân vất vả rồi, khí sắc Cố đại nhân không tốt lắm, phải giữ gìn sức khỏa." Hắn xoa khuôn mặt tái nhợt của nàng, đầu ngón tay vuốt nhẹ cái cằm khéo léo của nàng.

Cố Khinh Âm lui lại, tránh khỏi tay hắn, trả lời: "Việc này vốn là một phần công việc của hạ quan."

Hàn Cẩm Khanh híp lại nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của nàng, chậm rãi nói: "Cho dù là trong việc thì sau này Cố đại nhân cũng không cần đêm hôm khuya khoắt còn phải đến đây. Những người không hiểu Cố đại nhân công vụ bận rộn, sẽ nói ra nói vào."

Cố Khinh Âm ngẩng phắt đầu lên, chạm vào ánh mắt thâm thúy của hắn. Đôi mắt như ngọc đen ấy nhìn nàng không chớp, như muốn hút nàng vào.

"Cố đại nhân, hôm nay Kỷ tướng quân diễn tập ở quân doanh, nếu không có chuyện quan trọng, chi bằng đi xem cùng bản tướng." Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trấn kinh của nàng, thản nhiên nói tiếp: "Hơn nữa, Ngụy tướng quân cũng đến."