Nữ Sinh Báo Thù

Chương 22




#22

"Đúng không?"

"Đúng thế thật "

Lúc Dạ Điệp đến lớp thì đám học sinh nữ vẫn như thường lệ ngồi tụ tập nói chuyện

Ở bàn Lục Mai, một nữ sinh đứng cạnh Mạc Hàn thấy cô bước vào liền vội vàng nói nhỏ vào tai cô ta

"Con nhỏ đấy đến rồi"

Mạc Hàn nghe cô ta nói vậy liền rời mắt khỏi điện thoại, nhìn lên Dạ Điệp đang lấy sách vở ra bắt đầu soạn bài

Đám nữ sinh kia cũng thấy cô đến liền bước tới bu xung quanh cô

Dạ Điệp đang soạn bài thì thấy tối tối, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một đám nữ sinh đang bao quanh mình

Cô nở nụ cười thân thiện

"Có chuyện gì vậy? "

Một cô tiểu thư lên tiếng

"Mày là Như Điệp đúng không?"

Dạ Điệp chấn kinh một cái, trên mặt tuy vẫn duy trì nụ cười nhưng trái tim cô đã giật mình đập thịch một cái thật mạnh

"Cậu nói vậy là ý gì? Sao mình có thể là Như Điệp được chứ? Bạn ấy không phải đã chết rồi sao?"

Thấy nụ cười và khuôn mặt ngây thơ vô số tội như mọi việc trên thế gian này đều không biết của cô khiến cho đám nữ sinh đó chợt xấu hổ và tự nghĩ lại xem có phải mình đã nghĩ nhầm

Một bạn chen vào đứng trước Dạ Điệp, chỉ thẳng tay vào mặt cô

"Mày còn nói không phải? Từ ngày mày vào lớp này thì 1 người chết, 2 người nhập viện, 1 người thân bại danh liệt. Có phải mày giả làm ngừoi khác đến đây báo thù không? Tao tự hỏi trên đời này sao có người có khuôn mặt và giọng nói giống nhau như vậy chứ?"

Dạ Điệp nghe cô ta nói liền nở một nụ cười khinh bỉ

Suy nghĩ cũng nhanh đấy nhỉ

"Bạn học Tịnh Văn. Sao cậu có thể chắc chắn? Chứng cứ đâu?"

Tịnh Văn cô ta liền nói lớn

"Cần gì chứng cứ. Mày không phải là chứng cứ rõ ràng nhất sao?"

Dạ Điệp lắc lắc đầu, nhìn cô ta như đang nhìn một con ngu học lại cố nói đạo lý

"Tôi nói này. Lớp 12A1 này ai cũng não lợn như cậu sao? Kết luận nhanh vậy thì công an phá án để làm gì?"

"Mày...."

Tịnh Văn tức đến đỏ mặt

Con đĩ này dám nói cô ta ngu

"Con chó này"

Cô ta liền giơ tay lên định tát Dạ Điệp

Ánh mắt Dạ Điệp bình thản đầy chế nhạo nhìn cô ta diễn trò hề

Bỗng bàn tay của cô ta bị nắm lại

"Tịnh Văn, này thích làm loạn sao?"

Cô ta liền tái xanh mặt, sợ hãi lắp bắp

"Mạc....Mạc Hàn. Không phải tớ. Tại con chó này..."

"Con chó này xử lí ra sao cũng không đến lượt mày"

Cô ta trừng mắt lên cảnh cáo Tịnh Văn

Dạ Điệp đứng bên cạnh khoanh tay xem kịch vui

Cái này khá thú vị đó

Mạc Hàn đẩy Tịnh Văn ra một cái thật mạnh khiến cho cả người cô ta mất đà đập đầu vào cạnh bàn

"A"

Cô ta kêu lên một tiếng. Máu chảy từ trên đầu cô ta rồi xuống mặt

Càng ngày càng nhiều

"Aaaaaa"

Đám nữ sinh nhìn thấy máu liền la hét thất thanh lên vì sợ hãi

Tịnh Văn cũng không khá hơn bao nhiêu,mặt mũi trắng bệch, cũng hét lên rồi ngất xỉu

Mạc Hàn nhìn cô ta cười khinh bỉ một cái rồi hất mặt về phía đám con trai ra lệnh

"Đưa nó xuống phòng y tế"

Đám con trai nghe vậy liền vội vàng đến đỡ Tịnh Văn dậy

Mạc Hàn quay lại nhìn Dạ Điệp đang cười rất vui vết nhìn chó cắn nhau

"Vui lắm sao?"

Cô gật gật đầu nhìn cô ta

"Đương nhiên vui rồi"

Cô ta cười lạnh một cái bước tới nắm lấy cổ áo cô một cái thật mạnh

"Vậy thì muốn vui hơn nữa không? Tao giúp mày vui"

Dạ Điệp cũng không sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nghiêng đầu cười tà mị

"Muốn chứ. Mày muốn giúp tao vui hơn như thế nào? Đánh nhau một trận sao?"