Nữ Thần Mỗi Ngày Bức Tôi Anti Cô Ấy

Chương 2: Tiểu thiên sứ và đại ác ma








An Nhiên follow Thử Mộc Vi An đã sắp một năm, dù gần như không từng tương tác với nhau, nhưng quả quả thật thật là một fan vì Thử Mộc Vi An mà thập phần cố gắng chiến đấu.




Mỗi một lần có người chửi Thử Mộc Vi An, nàng đều nhảy ra đánh một hồi thống khoái với những người đó, đầy trong sổ đen nhà nàng đều là anti của Thử Mộc Vi An, mỗi khi cuộc chiến cào phím kết thúc, nàng đều không thể dừng ảo tưởng, cảm giác như mình là một kỵ sĩ bóng đêm không tên, bảo vệ công chúa ma tộc thân yêu. . . à không, là nữ ma thần vương.




Chỉ là, cái người khiến nàng giống như một fan não tàn yên lặng vì đại thần mà cố gắng đó, bỗng nhiên khai trừ nàng ra khỏi fandom, còn muốn thuận tay cướp cứ địa của bang nàng!




Đối với việc này, An Nhiên hồi lâu không thể buông bỏ, thậm chí từ lúc bị khai trừ khỏi fandom nàng vẫn luôn nghĩ không ra một việc: Rốt cuộc là tên mình khiến cho Thử Mộc Vi An cảm thấy không vui, hay là Thử Mộc Vi An chỉ đơn giản muốn tìm một cái cớ để tiếp tục đánh cứ địa?




Nếu như là vế sau, lòng nàng sẽ thấy thoải mái hơn nhiều, dù sao quan tâm Thử Mộc Vi An lâu như vậy rồi, biết tính Thử Mộc Vi An chính là cái loại mà hiền hòa lên thì rất là hiền hòa, mà thổ phỉ lên thì rất là thổ phỉ, xưa giờ.




Nhưng nếu là vế trước, nàng sợ là phải khóc ngất trong toilet, tên weibo của nàng vừa mới sửa mấy hôm trước a!




An Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy buồn, trực tiếp làm xong Q hằng ngày thì offline, ôm điện thoại đăng một weibo chỉ bản thân mới thấy.




Đại thần khai trừ mình ra khỏi fandom rồi, tất cả việc này chắc chắn đều là lỗi của ai kia, thù này mình nhớ kỹ!


—— 2016.2.11




Đăng xong, lại nhìn mấy bài bên dưới, không khỏi lâm vào trầm tư.


Sửa tên một cái bày tỏ ghét bỏ [ bye bye ]


—— 2016.2.7




Ai kia thấy mình chơi Tê Thiên, hỏi mình chơi có vui không, mình quả quyết nói rằng vừa tốn sức vừa tốn tiền mà còn cực kỳ không thân thiện với người mới a ╮(╯_╰)╭


—— 2016.2.7




Ai kia sắp trở về rồi, còn nói muốn tới nhà mình chơi, mình không nghe lầm chứ?


—— 2016.2.5




Mấy cái weibo gần đây, tất cả đều là ai kia.




Ai kia, là Sài Hân Ngữ.




Bắt đầu từ nhà trẻ An Nhiên và Sài Hân Ngữ vẫn luôn cùng lớp, lớp chồi cũng vậy, lớp lá cũng vậy, lên tiểu học, lên sơ trung, cũng vẫn là như vậy.




Đây không phải vì quan hệ của cả hai tốt, mà hoàn toàn là vì quan hệ của cha mẹ hai bên không tệ, nhà của Sài Hân Ngữ có tiền lại có quan hệ, mặc kệ là nhà trẻ tiểu học hay là sơ trung đều có thể đưa Sài Hân Ngữ vào trường học tốt nhất thành phố B, chiếu cố An Nhiên chỉ là chuyện tiện thể. Cho đến hôm nay, phụ huynh hai bên đều cảm thấy con cái của họ líu lo với nhau thật là hòa hợp, trên thực tế An Nhiên từ sớm đã yên lặng đặt Sài Hân Ngữ vào chỗ không muốn đụng đến ở sâu nhất trong đáy lòng.




Thời tiểu học, trong mắt giáo viên và bạn học, không thể nghi ngờ Sài Hân Ngữ là một cô gái thập phần ưu tú, thành tích học tập tốt, tính cách vui tươi rộng rãi lại hiểu chuyện, từ mẫu giáo tới giờ vừa nhẫn nại lại nghiêm túc, dáng dấp xinh đẹp, mỗi ngày đều ăn mặc xinh xinh xắn xắn, quả thật chính là "Con nhà người ta" hoàn mỹ trong miệng phụ huynh, hận không thể che hết tất cả hào quang của người khác.




Thế nhưng An Nhiên biết, rõ ràng cái gì Sài Hân Ngữ cũng có, cái gì cũng không thiếu, lại hết lần này tới lần khác thích cướp đồ của nàng, bút máy thước kẻ gôm tẩy, ghế không què, đồ ăn vặt lén mua lên lớp, thậm chí ngay cả tờ giấy nhỏ nàng truyền với người khác cũng không trốn khỏi ma trảo của Sài Hân Ngữ.




"Cậu có thể đừng giống như một tên thổ phỉ, lần nào lấy đồ của tớ cũng lẽ thẳng khí hùng như vậy không?"




Mỗi lần nói như vậy, Sài Hân Ngữ không tức giận, chỉ mở to đôi mắt vô tội: "Tớ cảm thấy cái đó của cậu không được tốt lắm, tớ giúp cậu mau mau dùng hết, sau đó tặng cậu đồ mới."




Sự thật cũng chính xác như vậy, "Đồ rẻ tiền" bị Sài Hân Ngữ cướp dùng xong, Sài Hân Ngữ sẽ tặng cho nàng món đắt tiền, sau đó tiếp tục cướp đồ dùng của nàng, lúc này đây lại càng lẽ thẳng khí hùng: "Tớ muốn dùng chung với cậu mà, không phải chúng ta là bạn bè thân nhất của nhau sao?"




Dù sao thì lần nào cũng chỉ nói lòng vòng có bấy nhiêu không khác biệt lắm, dường như An Nhiên không thể có một món đồ riêng tư nào, nếu có, thì cũng nhất định rất nhanh bị Sài Hân Ngữ với các loại phước thức cưỡng ép biến thành vật dùng chung.




Nhưng mà khi đó, đối với An Nhiên mà nói, Sài Hân Ngữ như một ánh trăng, một mặt sáng sủa bao trùm lấy tất cả hào quang của nàng, một mặt âm u giành cho nàng bản ngã chân thật nhất —— đó là mặt mà chỉ nàng mới có thể thấy, tiểu ác ma thuộc về một mình nàng, lúc nào cũng khiến nàng đau đầu, rồi lại khiến nàng nhịn không được muốn nơi nơi cưng chiều, sợ hãi một ngày Sài Hân Ngữ không ở bên cạnh, nàng liền như một ngôi sao lẻ loi trong đêm không trăng, dù có lấp lánh thế nào đi chăng nữa, cũng ngại cô độc.




Cho nên Sài Hân Ngữ có bá đạo thế nào đi nữa, An Nhiên cũng cảm thấy không sao, chỉ là tất cả sự nuông chiều cam tâm tình nguyện này, vì một việc mà bị đánh nát hoàn toàn.




An Nhiên nhớ rõ, năm đó nàng năm hai sơ trung, chính là độ tuổi trẻ dại ngây thơ, bỗng nhiên nhận được một lá thư tỏ tình, nội dung giản dị tự nhiên, thậm chí có thể nhìn ra sự nhút nhát nho nhỏ của người viết, thập phần chân thành.




Lúc đó An Nhiên đọc không ít tiểu thuyết ngôn tình vườn trường, cậu bé viết thư dáng vẻ sạch sẽ trắng trẻo, thành tích không tốt cũng không tệ, thường ngày ở trong lớp cũng không ồn ào không quậy phá, không khỏi làm nàng sinh ra hảo cảm, thậm chí còn có vài phần trộm vui vì đạt được, tâm hư vinh của cô gái nhỏ —— thì ra, luôn sống dưới hào quang của Sài Hân Ngữ, bình bình thường thường như nàng, cũng có người thích.




Tại niên kỷ vô tri, nàng cảm thấy tình cảm rất đơn giản, bạn thích mình, mình có hảo cảm với bạn, chúng ta hai bên hẹn ước ở bên nhau, liền có thể tay trong tay cùng nhau bước về phía trước. Cho nên, mặc dù không định bằng lòng, nhưng cũng đã có mấy phần chú ý tới cậu bé, làm như cho cậu một cơ hội để biểu hiện.




Nhưng bỗng nhiên, Sài Hân Ngữ bắt đầu cố tình vô ý tiếp cận cậu bé, giống như xưa kia mỗi một thứ đều chia sẻ với nàng, định chia sẻ hảo cảm của cậu bé kia đối với nàng. An Nhiên ở xa xa nhìn thấy vài lần, cố gắng giả bộ mình không thèm để ý, rồi lại phát hiện tức giận là một tâm trạng khó có thể kiềm nén. Nàng bắt đầu chán ghét những thứ cùng hưởng với Sài Hân Ngữ, cũng bắt đầu giữ khoảng cách theo bản năng, lại ở xa xa nhìn nàng và cậu bé cười nói.




Cuối cùng, Sài Hân Ngữ thành công.




Lá thư tỏ tình thứ hai của cậu bé, đổi người nhận. Hôm đó sau khi hết giờ học, Sài Hân Ngữ đứng trên bục giảng, lớn tiếng đọc lá thư đó ra, cũng lạnh như băng nói câu cự tuyệt.




Sau khi tan học, trên đường An Nhiên trở về nhà bị Sài Hân Ngữ ngăn cản lại.




"Thấy được chưa? Cậu còn cho rằng nó đặc biệt thích mình, là tớ không biết xấu hổ cứ muốn xáp tới sao? Nó chỉ bất quá muốn tìm một người chơi chung mà thôi, ai cũng được, không phải là ngoài cậu ra không cần ai, cậu còn ở đây ngây thơ cái gì?"




"Cậu chính là thích cướp đồ của tớ! Tại sao tự tìm cho mình nhiều lý do như vậy chứ? Cậu chính là cường đạo! Không muốn thấy tớ có bất cứ thứ gì, là tốt là xấu, cậu đều muốn cướp, đồ ở trong tay người khác luôn tốt hơn của mình, đúng không? Sài Hân Ngữ!"




Ngày hôm đó, An Nhiên không hề lựa chọn nhường nhịn giống như lúc trước, nàng ức chế không được nỗi tức giận trong lòng, khóc quấy cùng Sài Hân Ngữ.




Sài Hân Ngữ liên tục giải thích rồi lại lần lượt bị An Nhiên ngắt lời, mãi đến sau cùng, mới nói ra một câu hoàn chỉnh: "Thì ra cậu vẫn luôn ghét tớ như vậy, cũng tốt, dù sao tớ cũng sắp phải đi rồi, sẽ không tiếp tục cướp đồ của cậu."




Sau đó, Sài Hân Ngữ thật sự đi, trước lúc An Nhiên kịp mở miệng nói tha thứ cho nàng, bước trước một bước biến mất khỏi thế giới của An Nhiên. Thì ra, những năm gần đây cha mẹ của nàng vẫn luôn bất hòa, vì nàng mà cố gắng chống đỡ đến bây giờ, cuối cùng vẫn là ly dị. Mà nàng phải theo mẹ ra nước ngoài, liền mất liên lạc với An Nhiên.




An Nhiên vẫn luôn muốn nói với Sài Hân Ngữ, lúc trước tức giận như vậy, không phải vì cậu cướp đi cậu con trai đó, chỉ là bởi vì. . . không thích cậu dùng cách thức này để vì tớ nghiệm chứng cái gì là thật tâm cái gì là giả ý.




Rất nhiều năm sau đó, An Nhiên trải qua vô cùng bình thản, sau khi học xong trung học, tiếp tục bình bình ổn ổn thi lên đại học. Những năm đọc sách này, bạn cùng phòng ai nấy có đôi có cặp, tình yêu của nàng giống như đã bị Sài Hân Ngữ bóp chết ở năm mới chớm ấy, chưa từng mảy may phát triển.




Thỉnh thoảng, nàng vẫn sẽ nhớ đến cô bạn cùng bàn bá đạo ở mọi nơi kia, hiếu kỳ nàng hiện tại sống như thế nào. . . nhưng mà, cũng chỉ có thể nhớ đến.




Cuối cùng, vì để bản thân không nhớ người ta nữa, An Nhiên liền điên cuồng kiểm kê những chuyện xấu xa của Sài Hân Ngữ những năm qua ở trong lòng, cố gắng nói với chính mình, nàng thật sự thật sự rất ghét cái người tên Sài Hân Ngữ, lâu dài, dường như sự chán ghét ấy đã trở thành sự thật, khiến nàng rốt cuộc không còn mãi nhớ đến cái người đã bặt vô âm tín nhiều năm nay.




An Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Sài Hân Ngữ trở về, nhưng mà Sài Hân Ngữ đã trở về, vô cùng đột nhiên, thông qua dãy số đã nhiều năm chưa từng thay đổi nhưng cũng không còn ai sử dụng, liên hệ được An Nhiên đã lâu không gặp.




Đầu dây bên kia, giọng nói của nàng rất khác với trước đây, nhưng giọng điệu thì vẫn không thay đổi.




"An Nhiên, tớ trở về rồi! Ngày mai đến nhà cậu chơi, tớ muốn ăn sủi cảo, cậu nghe hiểu ý tớ chứ?"




Vẫn giống như vậy, tự tin lại kiên định, bá đạo lại tuyệt đối, không chút nào cho người ta cơ hội cự tuyệt.




"Dựa vào cái gì. . ." Sau khi cúp điện thoại, An Nhiên nhỏ giọng bíp bíp.




Cái tên kia, còn coi nàng là cô bạn cùng bạn dễ bắt nạt năm đó à? Làm sao có thể a! Ngày mai nàng nhất định khiến tên kia biết, An Nhiên năm xưa đã trưởng thành, An Nhiên hiện tại là người có tính khí, tuyệt đối sẽ không nhường nhịn nàng mọi lúc nữa!




Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng vẫn thành thành thật thật đem tin tức Sài Hân Ngữ đã trở về nói cho cha mẹ, cũng ở trong lúc bọn họ nhiệt tình hiếu khách giục nàng đi ra ngoài mua vỏ sủi cảo, trở về trộn nhân sủi cảo, sau khi ăn xong cơm tối, một nhà ba người ngồi trước tivi gói sủi cảo cả đêm.




Nàng một chút cũng không muốn thừa nhận, bản thân lại còn nhớ rõ, Sài Hân Ngữ thích ăn sủi cảo nhân ít một chút. . .




Nàng một chút cũng không muốn thừa nhận, Sài Hân Ngữ của hiện tại khí chất thay đổi không ít, so với trước đây, càng xinh đẹp cũng càng điềm tĩnh, khiến nàng có một lần không thể rời mắt.




Nghĩ đến đây, An Nhiên không khỏi vỗ vỗ ót, làm bản thân dừng suy nghĩ miên man.




Vấn đề của hiện tại, không phải là ngày mai phải chiến cứ địa với Thử Mộc Vi An sao? Tại sao tự dưng nghĩ tới cái tên kia chứ!




An Nhiên đang phỉ nhổ ở trong lòng, liền nhận được một cuộc điện thoại từ Sài Hân Ngữ.




"An Nhiên, tối mai ra ngoài ăn cơm không? Tớ mời đi xem phim."




Đúng là âm hồn không tiêu tan a! Nhưng tôi là trụ cột của bang hội, tôi phải nghiêm túc đối mặt với bang chiến có được không!




Từ chối, phải từ chối!




"Không rảnh nha."




"Cậu phải làm gì nha? Dì nói công việc của cậu rất ít khi tăng ca."




"Không rảnh chính là không rảnh."




"Được rồi."




Cúp điện thoại, An Nhiên vừa ngã xuống giường, không khỏi có chút xíu xiu, xíu xiu mất mát, đột nhiên nàng cũng không thể nói rõ mất mát này là đến từ việc bị đại thần khai trừ khỏi fandom, hay là đến từ không có thời gian cùng ai kia ra ngoài ăn cơm xem phim.




Ở đầu còn lại, ai kia lười biếng duỗi thắt lưng một cái, lẩm bẩm: "Vốn còn định nhường a, quên đi, tối mai nghiêm túc đánh một trận vậy."