Nữ Thần Toàn Năng Vả Mặt Trực Tuyến

Chương 5: 5: Thoả Thuận Công Bằng





Miêu Nguyệt trong nháy mắt thấy hai người nhào tới thì hai chân đạp về phía sau, mang theo cái ghế dưới mông cùng nhau trượt ra, sau đó động tác nhanh nhẹn đứng dậy đem bút ghi âm cất vào trong túi, sau đó một phen bắt lấy hai tay Thích Hữu Minh xoay người lại phía sau kìm ông ta, lạnh giọng nói với Từ Vi: "Đứng lại "
Theo giọng nói của cô vang lên còn có Thích Hữu Minh như bị chọc tiết kêu thảm thiết.

Từ Vi bị hoảng sợ, đến lúc phục hồi tinh thần mới phát hiện chồng mình bị Miêu Nguyệt kìm lại hai tay vẻ mặt thống khổ kêu rên, vội vàng nói: "Miêu Nguyệt, mau buông chú mày ra!"
Miêu Nguyệt còn chưa nói gì, Thích Hữu Minh liền giãy dụa mắng chửi, "Nha đầu chết tiệt, mày mau buông lão tử ra, bằng không, a! Tay...!tay.."
Lời ác còn chưa nói xong lại bị Miêu Nguyệt nắm cổ tay nâng lên kêu thảm thiết thành tiếng.


"Hữu Minh!" Từ Vi thấy thế liền hô muốn xông lên cứu người, nhưng mà bà vừa mới động lại nghe được thanh âm càng thêm thảm thiết của chồng, lại đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Miêu Nguyệt, nhất thời cứng đờ tại chỗ không dám động, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô hỏi: "Miêu Nguyệt, mày rốt cuộc muốn làm gì?"
Miêu Nguyệt lạnh nhạt nói: "Những lời này tôi nên hỏi các người mới đúng, các người vừa rồi muốn làm gì? Đánh tôi hay cướp bản ghi âm?"
Nói xong cũng không đợi hai người nói chuyện lại tiếp tục nói: "Bất quá cũng không sao cả, dì, chúng ta thoả thuận đi?"
Từ Vi nhìn người chồng vẻ mặt thống khổ, không trả lời Miêu Nguyệt mà nói: "Mày buông chú mày ra trước."
Miêu Nguyệt một bên xem xét một bên hung tợn trừng mắt nhìn Thích Hữu Minh, mặt không đổi sắc nói: "Không vội, đáp ứng điều kiện của tôi, tôi tự nhiên sẽ buông chú ra."
Từ Vi nghe vậy đành phải cắn răng hỏi: "Thoả thuận gì?"
"Hai người gánh vác học phí cao trung cùng với đại học của tôi, tôi coi như không biết lúc trước bị bắt cóc như thế nào, tôi cũng sẽ rời khỏi nơi này, từ nay về sau không trở về nữa, thế nào? Thỏa thuận này có công bằng không?" Miêu Nguyệt mỉm cười nói xong, nhìn Thích Hữu Minh sau đó bổ sung: "Chỉ cần hai người đáp ứng, tôi chẳng những lập tức thả chú ra, còn có thể đưa bản ghi âm cho hai người.

"
Đương nhiên, lúc nào đưa, cô định đoạt.
Vợ chồng Thích Hữu Minh vốn không tin lời Miêu Nguyệt, nhưng nghe được câu nói cuối cùng của cô lại có chút động tâm.

Hai người trao đổi ánh mắt một phen, Từ Vi mới mở miệng hỏi: "Mày nói thật sao? Chỉ cần bọn tao đáp ứng này, mày sẽ đưa bản ghi âm và rời khỏi đây?"

Miêu Nguyệt gật đầu, "Đúng!"
Từ Vi lại hỏi tiếp: "Vậy mày muốn bao nhiêu tiền?"
Miêu Nguyệt nhướng mày, "Tôi nói này dì à, cái gì gọi là muốn bao nhiêu? Đừng nói như kiểu là tôi tống tiền các người được không? Nếu hai người đã mang tôi về, vậy thì phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.

Ba năm cao trung cộng với học phí bốn năm đại học, dì tính xem, bao nhiêu thì cho bao nhiêu, nhiều hơn một chút không nên ít hơn một chút cũng không được.

Tôi tin rằng cái này dì vẫn có thể tính toán rõ ràng, phải không? Nếu thật sự dì tính không rõ ràng lắm, lên mạng tra Baidu."
Những năm qua, cả hai sống hạnh phúc trong huyện với hàng trăm nghìn do mẹ của nguyên chủ cho.


Không chỉ mua xe mua nhà, còn mở mấy cửa hàng, chưa kể một trăm tám mươi vạn nhất định có, đương nhiên cô không muốn nhiều như vậy, cô chỉ muốn có tiền đóng học phí, hiện tại cô thật sự quá nghèo! Đặc biệt là sau khi giúp anh trai nhỏ đó trả trước viện phí trong ngày, tiếng chuông đói nghèo càng vang lên.

Hai vợ chồng Thích Hữu Minh ngay cả sơ trung còn chưa tốt nghiệp, nào biết học cao trung tốn bao nhiêu tiền? Hai người hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, Từ Vi mới mở miệng nói: "Muốn bao nhiêu mày trực tiếp nói là được, đừng quanh co lòng vòng như vậy.

Miễn là mày nói được làm được, bọn tao cung cấp cho mày."
"Dì đúng là một người hào phóng, vậy tôi sẽ nói thẳng." Miêu Nguyệt nhẹ nhàng nhếch mày, sau đó báo ra một số tiền..