Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 74: Hành tung bại lộ (Bốn)




Editor: Thoa Xù

Cầm điện thoại gọi điện cho Lan, sau khi giao phó mọi chuyện xong. Hỏa nhìn Ngữ và Mai hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”

“Chờ đợi, nhân tiện nghỉ ngơi thôi.” Mai nói xong thì ngã xuống giường. Nói thật tối hôm qua mấy người các cô đều không ngủ, để lát nữa có thể hành động tốt hơn. Bọn họ phải nghỉ ngơi dưỡng sức đã.

“Được rồi, nghỉ ngơi thôi.” Hỏa nói xong nằm xuống cùng với Ngữ.

………..

Lúc này, sông Cẩm Giang, trên chiếc thuyền chài.

Mộc Vân Phong nằm trên giường lông mi rung động mấy cái, sau đó từ từ mở mắt ra. Trên đầu truyền đến cảm giác khó chịu, muốn đưa tay xoa bóp cái đầu đang đau nhức. Nhưng vừa động đậy thì phát hiện tay của mình đang bị người khác nắm lại, làm cho tâm cô hơi kinh hãi, phản xạ mãnh liệt kéo lại. Tay không rút ra được, lại làm cho Phượng Như Ảnh tỉnh lại.

Phượng Như Ảnh mở đôi mắt lờ mờ buồn ngủ lên, liếc thấy Mộc Vân Phong đang kinh ngạc nhìn vào tay mình nói: “Cô đã tỉnh rồi à?” Vừa mới ngồi thẳng người lên, tấm thảm từ trên người rớt xuống, lộ ra phần thân trên trần truồng.

“Anh?” Mộc Vân Phong đưa tay chỉ vào Phượng Như Ảnh nói không ra lời, cô nhất thời không kịp phản ứng tại sao mình và Phượng Như Ảnh ở chung một chỗ.

“Tôi làm sao vậy?” Phượng Như Ảnh không hiểu nhìn Mộc Vân Phong, tưởng rằng trên người mình có cái gì đó không ổn, cúi đầu kiểm tra cẩn thận thân thể của mình.

Trong lúc đó thì một tiếng “A”, từ trong miệng Mộc Vân Phong truyền ra. Lúc này cô mới phát hiện ra mình đang chỉ vào cánh tay trần của Phượng Như Ảnh, theo cánh tay nhìn lại trên người mình, nhìn thấy cơ thể trần truồng của mình, nhất thời kêu lên sợ hãi.

Cô không hiểu tình huống bây giờ là thế nào, tại sao thân thể của Phượng Như Ảnh lại trần trụi, mà chính bản thân cô rõ ràng cũng không mặc quần áo. Cô nam quả nữ thân thể trần trụi lại đang ở cùng nhau......

Mộc Vân Phong không dám nghĩ tiếp, cũng không mong muốn nhớ lại. Chỉ có thể trừng đôi mắt giận dữ rồi hỏi Phượng Như Ảnh: “Nói, anh đã làm gì với tôi?”

“Cô nghĩ tôi đã làm gì với cô?” Phượng Như Ảnh nhìn thấy đôi mắt của Mộc Vân Phong giận dữ muốn bốc lửa, tâm tình hiếm khi tốt như vậy khóe môi nhẹ nhếch lên.

Anh cũng không quên tình cảnh ngày đó cô nàng xinh đẹp này đã đùa giỡn Ảnh Băng, vậy mà lần gặp gỡ này lại là hình ảnh cô gái cương trực trong sáng làm cho anh cảm thấy đặc biệt thích thú.

Trong mắt anh, Mộc Vân Phong hẳn không phải là một người bảo thủ, vậy mà lần gặp gỡ này lại là dáng vẻ muốn giết chết anh. Hơn nữa mặc dù tối hôm qua anh giở trò với cô, vừa sờ lại vừa ôm, nhưng thực chất là không có hành động.

“Anh khốn kiếp, tôi muốn giết chết anh.” Mộc Vân Phong vừa nhìn thấy Phượng Như Ảnh cười, lửa giận từ từ bốc lên, không thể nào dừng lại được. Cô đột nhiên đứng phắt dậy, đưa tay tấn công về phía Phượng Như Ảnh.

“Cô xác định cái dáng vẻ này của cô là muốn giết tôi, chứ không phải là muốn quyến rũ tôi sao?” Khóe miệng của Phượng Như Ảnh chứa đựng một nụ cười trêu chọc, nhìn thấy Mộc Vân Phong bởi vì quá tức giận mà quên mất rằng cô đang không mặc quần áo mà xông về phía mình, có lòng tốt nhắc nhở cô.

“A, khốn kiếp, xoay người sang chỗ khác đi.” Bị Phượng Như Ảnh nhắc nhở, Mộc Vân Phong cúi đầu nhìn lại trên người mình. Vừa nhìn lại thì ngay cả tâm cũng muốn chết đi, làm sao cô lại quên mất mình không có mặc quần áo, hiện tại thân thể trần truồng, cái gì cũng phơi bày trước mặt của Phượng Như Ảnh.

Giờ khắc này, cô vừa xấu hổ vừa giận. Mặc dù lúc bình thường cô thích đùa giỡn mấy anh trai đẹp, cơ bản không đụng đến tình huống này, ha ha đậu hũ của trai đẹp mà thôi, nhưng thật sự cùng một người đàn ông trần truồng đối mặt như vậy là chuyện chưa từng có.

Nhưng bây giờ, thân thể của cô lại bị tên đàn ông chết tiệt Phượng Như Ảnh này thấy sạch sẽ rồi, làm cho cô hận không thể móc mắt của anh ta xuống nhắm rượu.

“Ha ha, quần áo ở đầu giường kìa.” Phượng Như Ảnh nhìn thấy ánh mắt giết người của Mộc Vân Phong, cười lớn rồi bước ra khỏi gian phòng, cũng tốt bụng nói cho Mộc Vân Phong biết quần áo ở đâu.

“Cút.” Mộc Vân Phong nổi giận gầm lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía đầu giường, nơi đó đúng là có một bộ quần áo, nhưng nhìn qua cũng biết không phải của cô.

Lúc này, đầu óc Mộc Vân Phong bắt đầu thanh tỉnh từ từ, bắt đầu lần theo ý nghĩ của mình. Từ tối hôm qua ăn trộm ngọc bội đến lúc bị đuổi theo, cuối cùng nhảy xuống sông cùng với Phượng Như Ảnh, rồi đến nụ hôn nồng nhiệt trong nước, từ từ mặt bắt đầu đỏ lên.

Trong lòng âm thầm nguyền rủa Phượng Như Ảnh đã lợi dụng mình, âm thầm thề rằng, đợi cô lấy lại được ngọc bội sau đó nhất định phải giết chết cái tên đàn ông đã chiếm chiếm tiện nghi của mình.

Phượng Như Ảnh ra khỏi gian phòng, thì nhìn thấy người đàn ông trung niên đang bận rộn chuẩn bị bữa ăn sáng. Thấy Phượng Như Ảnh đến, nhiệt tình chào hỏi: “Môn chủ, chào buổi sáng.”

Nghe được cách xưng hô của người đàn ông trung niên, đôi mắt của Phượng Như Ảnh lóe lên, lấy lại bình tĩnh. Bước vào phòng tắm, thay quần áo xong đi ra ngoài, người đàn ông trung niên đã dọn bữa ăn sáng lên bàn.

“Môn chủ, ngài Ảnh Phong nói rằng ngài ấy dự định sẽ tới lúc mười giờ sáng.” Người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy Phượng Như Ảnh ngồi xuống, thì cung kính tiến lên báo cáo tin tức ông ta nhận được.

Sáng sớm hôm nay, ông thu được tin tức trên bờ, làm cho ông phải phục vụ Môn chủ thật tốt, chờ đợi bọn người của Ảnh Phong tiếp ứng. Điều này làm cho ông vui mừng biết bao nhiêu, đây vẫn là lần lần đầu tiên ông tiếp xúc với Môn chủ của mình ở khoảng cách gần như vậy. Trước kia ông gia nhập tổ chức chỉ nghe nói qua Phượng Như Ảnh, tràn đầy sùng bái đối với người này.

Bây giờ lại tiếp xúc ở khoảng cách gần, làm cho tâm tình của ông cực kỳ kích động.

“Ông tên là gì?” Phượng Như Ảnh nhàn nhạt hỏi, anh không bất ngờ chút nào khi Ảnh Phong biết hành tung của mình. Nếu như thuộc hạ của anh ngay cả điều này cũng không biết được, thì có thể trực tiếp rời khỏi Ảnh môn rồi.

“Tôi tên là A Đại.” Người đàn ông trung niên trả lời.

“A Đại, bên ngoài có tin tức gì không?” Phượng Như Ảnh nhàn nhạt hỏi, đôi mắt lại nhìn về phía gian phòng, thầm nghĩ, sao cô nàng kia còn chưa ra.

“Không nghe thấy tin tức gì.” A Đại cung kính trả lời.

Một tiếng két vang lên, cửa phòng mở ra, Mộc Vân Phong bước đôi chân trần đi ra. Tóc của cô bù xù, khuôn mặt tinh tế mang theo vẻ nhàn nhạt lười biếng, làm cho cả người cô nhìn qua trông vô cùng mê hoặc.

Trong nháy mắt A Đại thất thần, đến khi Phượng Như Ảnh ho một tiếng, ông ta mới hồi phục tinh thần lại, nói: “Cô gái, mời ngồi.”

“Phòng rửa mặt ở đâu?” Mộc Vân Phong nhàn nhạt hỏi, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Khi cô lướt mắt qua Phượng Như Ảnh, sát khí chợt lóe lên.

“Ở bên kia.” A Đại vốn là muốn dắt Mộc Vân Phong đi qua, thế nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt đằng đằng sát khí của Phượng Như Ảnh tối hôm qua, đi được một bước lại dừng lại, chỉ tay về hướng phòng tắm.

“Cám ơn.” Mộc Vân Phong thản nhiên nói, không nhìn đến ánh mắt của Phượng Như Ảnh đang chăm chú trên người mình. Đôi chân trần chậm rãi bước đi, để lại cho Phượng Như Ảnh một bóng lưng phong tình vạn chủng.

“A Đại.” Bên ngoài thuyền chài truyền tới một tiếng kêu.

A Đại còn chưa đáp lại, không chờ ông đi ra ngoài, cửa khoang thuyền đột nhiên tối lại, người ở bên ngoài đã chui vào. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi hơn so với A Đại, đi vào khoang thuyền thì nhìn thấy Phượng Như Ảnh cả người lạnh lùng đang ngồi đó, sửng sờ một chút.

Sau đó, cười với A Đại hỏi: “A Đại, anh có khách à.”

“Đúng, đúng, anh ấy là một người bạn, vừa từ trên bờ đến.” A Đại đưa ánh mắt qua người Phượng Như Ảnh, lập tức giải thích.

Nghe thấy A Đại giải thích, ánh mắt của người mới đến lóe lên, mắt dừng lại trên mặt của Phượng Như Ảnh ba giây, sau đó cười với A Đại lần nữa rồi nói: “Anh đang có bạn đến chơi, vậy hôm khác tôi lại đến.”

Nói xong vội vã rời đi......