Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 15: Lăng thiếu




Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, Bắc Âu Hàn cảm thấy mình đúng là bị bệnh thật rồi, hơn nữa còn là bệnh rất nghiêm trọng. Làm ra chuyện mất mặt như thế, vậy mà trong lòng lại không có cảm giác xấu hổ, lại còn âm thầm mừng rỡ vì đối phương nhìn mình chăm chăm.

Dĩ nhiên, hắn sẽ không nói ra cảm giác này. Từ sau khi xảy ra chuyện bỏ thuốc kia, đây là lần đầu tiên cô lộ ra vẻ mặt nghi ngờ này. Bình thường, trên mặt cô luôn không biểu cảm, ngăn cách mọi người bên ngoài thế giới của cô. Lúc này, cuối cùng cô cũng có vẻ mặt khác.

"Mình muốn, chúng ta chung sống hòa bình có được không?"

Có lẽ chính ánh mắt nghi hoặc này đã cho hắn dũng khí, đầu óc của Bắc Âu Hàn nóng lên nên đã nói ra lời khiến cho người ta rớt cả mắt kính kia.

"Không bao giờ."

Rất nhanh Lãnh Tâm Nhiên lại khôi phục vẻ mặt vô cảm, không chút do dự nói.

"Tại sao?"

Bắc Âu Hàn bị kích thích, tại sao cô luôn từ chối mình? Trước kia không phải rất thích nảy sinh quan hệ với mình sao? Sao bây giờ lại luôn ra vẻ như tránh xa bệnh dịch, luôn đối nghịch với mình?

"Không tại sao cả, chỉ là, không bao giờ."

Nói xong những lời này, Lãnh Tâm Nhiên cũng không thèm để ý tới nam sinh bị mình kích thích thật lâu mới trở về trạng thái bình thường, rời khỏi trường thi.

Cô không hiểu vì sao thái độ của Bắc Âu Hàn lại chuyển biến lớn như thế. Trước kia lúc Lãnh Tâm Nhiên nhỏ liều mạng lấy lòng thì hắn không để ý tới, bây giờ, đổi lại là cô, cô không muốn, thì hắn lại chủ động sáp đến. Tiếc là, những thứ này, không phải thứ cô quan tâm.

Chuyện bỏ thuốc, là Lãnh Tâm Nhiên nhỏ không đúng, bị bỏ thuốc lại nhốt trong phòng cũng là do cô ấy gieo gió gặt bão. Nhưng mà, nghĩ đến vì chuyện bỏ thuốc, mà hại chết Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, cô liền không có bất kỳ thiện cảm nào đối với những người này. Một là Bắc Âu Hàn, một là Bắc Âu Hàn, còn một nam sinh nữa, mặc dù trong chuyện này Bắc Âu Hàn không chủ động làm gì, nhưng phải chịu trách nhiệm cho việc mặc kệ cho con nhỏ Bắc Âu Hân đó làm xằng làm bậy. Chó cắn người, thì chủ phải chịu trách nhiệm, chuyện này cũng thế. Bắc Âu Hân làm sai, Bắc Âu Hàn cũng đừng mong có thể giả vờ vô tội.

Ra khỏi phòng học, dọc theo đường đi đều là những người đang bàn luận về cuộc thi, dĩ nhiên cũng có người nói thi xong phải ra ngoài chơi, giải tỏa một chút. Những chuyện này cũng không liên quan tới cô, rời khỏi trường học quá lâu, quả nhiên cô không còn hợp với không khí nơi này.

Đã sớm không còn là thiếu niên, quen với cuộc sống của một người trưởng thành, trong thời gian ngắn vẫn không thích ứng được. Thời gian làm việc là buổi tối, bây giờ cô không muốn ở lại trong trường, cũng không muốn trở về căn nhà luôn khiến bản thân sinh ra cảm giác bị đè nén đó, bất đắc dĩ đành phải đi dạo trên đường phố.

"Cố lên, cố lên!"

Một trận hoan hô hưng phấn thu hút sự chú ý của Lãnh Tâm Nhiên.

Nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy cách đầu đường không xa có một sân bóng rổ, một đám người vây quanh đang ra sức hò hét. Thì ra là đang có trận bóng đường phố, Lãnh Tâm Nhiên vốn là một người yêu thích bóng rổ đường phố, nhưng mà chiều cao bây giờ lại không đủ, sau khi sống lại cũng không có cơ hội, cho nên tới bây giờ, cũng chưa đánh trận bóng rổ nào.

"Giết chết bọn họ đi."

"Đừng do dự, cho bọn nhóc con chưa đủ lông đủ cánh này nếm thử lợi hại đi!"

Từ xa, Lãnh Tâm Nhiên nghe được những âm thanh vô cùng hống hách.

So với loại hình thi đấu bóng rổ chính thức, bóng rổ đường phố này bạo lực hơn rất nhiều, hơn nữa đội hình phố biến, thường chỉ cần ba người là đủ. Trước kia Lãnh Tâm Nhiên có quen với một đám thiếu niên, mỗi lần có chuyện không vui đều dùng bóng rổ đường phố để giải quyết.

Bây giờ, nhìn thấy cảnh này lần nửa, trong lòng ngứa ngáy, rốt cuộc cũng nhịn không được đi về phía sân thi đấu.

Sự xuất hiện của Lãnh Tâm Nhiên cũng không thu hút sự chú ý của những người xung quanh, tẩt cả mọi người đều đang quan sát trận đấu, tất nhiên sẽ không ai quan tâm đến chuyện đột nhiên bên cạnh xuất hiện thêm một người. Huống chỉ, xung quanh sân bóng rổ cũng không chỉ có nam sinh, mà còn có một đám nữ sinh mặc đồng phục, Lãnh Tâm Nhiên càng có vẻ bình thường.

"Lăng thiếu, cố lên, cố lên!"

Giữa tiếng hét chói tai của các nữ sinh, Lãnh Tâm Nhiên thấy được thực lực hai đội khác nhau rất rõ ràng. Một đội là những người trưởng thành hai mươi mấy tuổi, hơn nữa vừa nhìn liền biết là những tên côn đồ lưu manh. Ba người còn lại, là những nam sinh mười bảy mười tám tuổi, mặc dù đồng phục trên người không còn chỉnh tề, nhưng vẫn không che giấu được bản chất học sinh của bọn họ.

Ba người thiếu niên, vóc dáng cũng cao đến một mét tám mươi mấy, mặc dù thân hình có vẻ gầy yêu so với những người trưởng thành kia, những động tác phối hợp lại cực kỳ ăn ý, lấy kỷ xảo chống lại sức mạnh của ba người kia.

"Lăng thiếu thật đẹp trai. Yêu anh ấy chết đi được."

Nữ sinh đứng bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên đang cầm một trái tim màu hồng, xung quanh toàn là bong bóng màu hồng.

Nhìn theo ánh mắt si mê của cô ta, chính là một thành viên trong đội ba thiếu niên kia. Tướng mạo tuấn tú, lông mi dài, khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ sinh, đặc biệt là nụ cười ác ý bên khóe miệng, mang theo một một khí chất vừa lưu manh vừa đào hoa, hấp dẫn ánh mắt của nữ sinh.

Nam sinh giống con gái thì Lãnh Tâm Nhiên đã gặp không ít, nhưng cả người toát ra khí chất cao quý như vậy, lại cực kỳ hiếm thấy.

Cái người gọi là Lăng thiếu đó có kỹ thuật rất cao, là người đứng đầu trong ba người. Lãnh Tâm Nhiên vừa nhìn đến anh ta không lâu, người nam sinh kia liền tạo ra một động tác giả cực đẹp, trái bóng trong tay Lăng thiếu bay theo một đường cong duyên dáng rơi vào giữa rổ.

"Aaaaaa, đẹp trai quá, ba điểm, ba điểm!"

Sau khi bóng vào rổ, các nữ sinh cũng điên cuồng, sôi nổi giống như một đám điên, trong mắt đều là nụ cười xinh đẹp của nam sinh kia.

Nam sinh kia dường như rất thưởng thụ những tiếng hét si mê này, ánh mắt hẹp dài hơi nheo lại, khóe miệng gợi lên một độ cong xinh đẹp, sau đó đưa tay chạm vào khóe môi rồi giơ về phía các nữ sinh.

Một giây sau nụ hôn gió, tiếng thét chói tai của các nữ sinh làm cho sân bóng rổ trở nên sôi sục.

Lãnh Tâm Nhiên thì chỉ chú ý đến nam sinh kia một chút, sau đó vẫn luôn chăm chú vào trận đấu. Khi thấy ba người khác làm một dấu tay và trao đổi ánh mắt u ám, tâm chợt trầm xuống —— không ổn!

Một giây kế tiếp, nam sinh đang chuẩn bị chuyền bóng liền một người dùng lực lớn va chạm, bóng trên tay văng ra, hơn nữa người kia còn đè cả người lên người hắn, chân trái giẫm lên chân của hắn.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết của nam sinh vang lên khắp sân.

"Hạo, Hạo, cậu không sao chứ?"

Không để ý đến bóng, hai nam sinh còn lại đã chạy tới, một tay đẩy người đang đè trên người hắn ra, vừa ra sức đỡ nam sinh đó đứng dậy, ân cần hỏi thăm. Những nữ sinh vừa rồi thét chói tai cũng chạy tới vây xung quanh ba người, 'bảy miệng tám lưỡi' (ồn ào, lộn xộn) thể hiện sự lo lắng của mình.

"Anh cố ý!"

Lăng thiếu lao ra, một tay bắt được tay của người đàn ông có vết sẹo trên mặt, nắm cổ áo của hắn hung tợn nói. Một tay khác đã nắm lại thành quả đấm, giống như sắp đấm một quyền vào người hắn.

"Cái gì cố ý? Tao không biết, bị thương trong lúc thi đấu là chuyện rất bình thường. Ngay cả siêu sao bóng rổ NBA cũng không tránh khỏi bị thương, mày cho rằng những thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh như tụi bây có thể sao? Nếu như sợ thì nên nhận thua đi, chỉ cần tụi bây ngoan ngoãn cúi đầu nhận thua, anh em tụi tao sẽ tạm tha cho tụi bây!"

Người đàn ông mặt sẹo không để uy hiếp của Lăng thiếu vào trong mắt, dễ dàng hất tay của anh ta ra, bàn tay nhanh chóng nắm chặt quả đấm của anh ta, khuôn mặt dữ tợn mang theo sự khinh miệt.

Thấy chuyện trở nên căng thẳng, Lãnh Tâm Nhiên không còn hứng thú tiếp tục xem, xoay người chuẩn bị rời di.