Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 32: Hơi thở 1




Rạng sáng ngày thứ hai

Ánh mặt trời ấm áp lấp lánh như ánh vàng, chiếu rọi lên hai thân hình hoàn mỹ trên giường, nhưng trong nháy mắt những ánh hào quang vàng rực xung quanh dường như biến mất, chỉ có thể làm nền cho hai người phía trên.

Người con gái từ từ mở mắt. Con ngươi màu tím hồng dần dần hé lộ, lóng lánh một tầng tử quang. Mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, làn da trắng nõn không tì vết nhàn nhạt lộ ra một chút phấn hồng, đôi môi mỏng như những cánh hoa hồng mềm mại ướt át. Mái tóc dài màu rượu đỏ giống như những dải tảo biển phân tán xung quanh, đẹp đến mức khiến cho người ta phải hít thở không thông, đẹp đến mức thật không chân thực chút nào.

Ở bên cạnh cô, là một người đàn ông giống như yêu nghiệt. Mái tóc màu tím bạc, trước mặt vài sợi tóc rơi xuống, để lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt đủ làm cho đám nữ sinh phải thét lên chói tai! Lông mi so với con gái còn dài hơn rất nhiều, cánh mũi cao thẳng hoàn mỹ, đôi môi anh đào mỏng gợi cảm. Trên mặt tìm không thấy một chút tỳ vết nào, làn da so với con gái còn trắng nõn hơn rất nhiều, đẹp trai đến không thể nói nên lời, thật yêu nghiệt!

Hạ Du Huyên kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, không khỏi thốt nên lời "Người đàn ông này, thật đúng là không phải đẹp bình thường. Chậc chậc. . ."

Nói xong, cặp mắt màu xanh lam trong nháy mắt hiện ra trước mắt cô, Hạ Du Huyên lại càng hoảng sợ hơn, thân thể nhẹ nhàng run run. Nhưng cũng vì run nhẹ như vậy mà hạ thân của cô đau nhức muốn chết.

Trong mắt Lãnh Liệt Hàn hiện lên ý cười cưng chiều, một tay ôm chặc vòng eo nhỏ bé của cô, tay còn lại nhẹ nhàng sờ lên cánh mũi nhỏ xinh của cô "Nhóc con, chào buổi sáng."

Vừa dứt lời, Hạ Du Huyên còn chưa kịp nói, cái miệng nhỏ nhắn đã bị che lại, ngay sau đó là một nụ hôn rất sâu.

Cho đến khi cảm thấy người trong ngực sắp hít thở không thông mới buông ra. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của cô, Lãnh Liệt Hàn chỉ cảm thấy bụng dưới lại một trận nóng rực. Nộ long to lớn lại một lần nữa ngẩng cao đầu đứng thẳng.

Anh nhìn chằm chằm vào vùng hoa viên bí ẩn của Hạ Du Huyên khiến cho cô dù chỉ một cử động nhẹ cũng không dám lộn xộn, trợn to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Lãnh Liệt Hàn khẽ cười một tiếng, không một mảnh vải che thân đứng dậy, ôm lấy Hạ Du Huyên cũng không một mảnh vải che thân, đi vào phòng tắm.

Sau khi nhẹ ngàng đặt vật báu trong ngực vào trong làn nước ấm áp. Bản thân cũng đi vào theo, ôm lấy eo cô, trong nháy mắt đặt cô ngồi trên đùi mình. Bàn tay to lớn tà ác càng không rảnh rỗi, ở trên người cô sờ đông sờ tây.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên khẽ ửng hồng, tóm lấy bàn tay không an phận kia "Hàn, đủ rồi."

"Bảo bối, đau không?" Lãnh Liệt Hàn tự nhiên không có làm loạn nữa, ôn nhu hôn lên cần cổ tuyết trắng của cô.

"Ừm. . ." Ngay lập tức chọc cho cô gái trong ngực run lên một hồi.

"Bảo bối, anh giúp em xem một chút." Nói xong, bàn tay to lớn lại dừng ngay bên ngoài vùng đất bí mật, vuốt ve dải đất đẹp đẽ mềm mại nhất của người con gái. Điều này càng khiến cho thân thể Hạ Du Huyên mềm nhũn không thể chịu nổi.

"Bảo bối, em thật mẫn cảm." Âm thanh khàn khàn của Lãnh Liệt Hàn thật là gợi cảm.

"Ừm, Hàn, dừng tay." Hạ Du Huyên ngay cả lời nói phát ra cũng mang theo sự quyến rũ chết người.

Con ngươi màu xanh lam của Lãnh Liệt Hàn trong nháy mắt chìm vào dục vọng. Nắm lấy eo thon của cô, hai người ngồi đối mặt nhau.

Anh vùi đầu vào trong cổ cô, những dấu hôn ấm áp từng hồi từng hồi rơi xuống không ngừng.